Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 790: Ngươi thử không cược xem? (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đến rồi!
Bọn hắn đến rồi!
Dùng một tư thái vô cùng kiêu ngạo xé rách bức tường ngăn cách không gian, xuất hiện ở Huyết Sát Thiên.
Trên cỗ lão chiến thuyền, hoa văn phượng hoàng trên đó dường như sống động như thật, như muốn sải cánh bay cao, hình ảnh vô cùng chói mắt.
Ánh mắt từng thân ảnh đứng trên chiến thuyền, đều nhìn thẳng về phía trước, cho dù là đối mặt với khí thế ngưng tụ đầy áp bách của những thánh chủ cao võ thế giới trong Huyết Sát Thiên, cũng không có chút sợ hãi nào.
Giống như một con thuyền đơn độc trong cơn bão, lắc lư điên cuồng, đưa qua đưa lại.
Nhưng lại vô cùng kiên định, vượt qua sóng lớn, không ngừng tiến về phía trước.
Chính thực lại để cho Nhã Tước Huyết Sát Thiên không cất thành lời, còn có quân cờ trắng từ trên trời rơi xuống, một quân cờ đơn giản, nhưng dường như được bao bọc bởi sát khí cùng sự bá đạo không gì sánh kịp.
Khí thế vô số thánh chủ phóng thích ra, giờ khắc này, đều liên tiếp bị phá vỡ!
“Là Lục Bình An! Ngũ Hoàng, Lục Bình An!”
“Hắn quả nhiên tới tính sổ……”
“Chúng ta đã từng cười nhạo đám Bình Dương Thiên hèn nhát đầu hàng, bây giờ…… Lục Bình An này quả nhiên là tới tính sổ.”
Từng vị thánh chủ bị thương hộc máu kia, trong ánh mắt toát lên sự sợ hãi.
Điều bọn họ nghi ngờ là……
Cách nhau xa đến vậy, Lục Bình An này làm sao có thể xuất thủ?
Trong Hư Vô Thiên, lại có thể động thủ trấn áp bọn họ trong Huyết Sát Thiên?
Tên Lục Bình An này sao có thể làm được chuyện này cơ chứ?
Bọn họ không kiêng nể bất cứ điều gì, là bởi vì Lục Bình An không dám rời khỏi Hư Vô Thiên đến Huyết Sát Thiên.
Nhưng giờ đây, sự tự tin này dường như bị xé nát.
Nhưng ngay cả như vậy đi nữa……
Cũng vẫn quá ngông cuồng rồi!
Một mình Lục Bình An ngươi, dám trở thành kẻ thù của cả Huyết Sát Thiên này sao?
Cho dù Lục Bình An có thể giết được tiên túc cảnh thì sao chứ?
Huyết Sát Thiên thế nhưng cũng không phải là Hư Vô Thiên, nơi đây không có bất kỳ quy tắc nào hạn chế, một khi Lục Bình An đã đến, vậy thì không lý nào cường giả thượng giới sẽ ngồi yên!
Cho nên……
Lục Bình An người tại sao lại dám đến cơ chứ?
Không ít thánh chủ nắm lấy lồng ngực, tâm thần cùng khí thế của bọn họ đều bị một quân cờ của Lục Phiên chèn ép, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bá Vương cười ha hả.
Không hổ là Lục thánh chủ, quả nhiên khí phách, Ngũ Hoàng nên có khí phách như vậy.
Bây giờ, đánh Huyết Sát Thiên, rồi sẽ có một ngày, bọn hắn sẽ giết lên đến thượng giới!
Giết thượng giới đến độ……máu chảy thành sông!
Ánh mắt Bá Vương sáng lên, đứng lặng trên chiến thuyền, tiếng cười quẩn quanh, cười đến đám thánh chủ của cả Huyết Sát Thiên đều càng ngày càng trở nên khó coi.
“Ngông cuồng!”
Oanh!
Từng vị thánh chủ tức giận, có điều, trong lòng bọn họ lại càng lạnh xuống.
Bởi vì, bọn họ phát hiện, thánh địa cao võ cấp lục diễn, ngũ diễn không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Kẻ nào cản trở, giết.”
Giọng nói nhàn nhạt phiêu đãng, đó chính là giọng của Lục Bình An.
Đối với vị Lục thánh chủ này, trong lúc Vân tộc cùng Thượng Giới thánh tộc vây giết Huyết Y tướng quân, vị này như thần nhân xuất thế, thật sự đã dùng một quyền đánh bại thần tử vân tộc, càng là dám công kích đế binh.
Ngông cuồng bực này, lại để cho trong lòng không ít thánh chủ thánh địa lo lắng.
Bọ họ vốn cho rằng Lục Phiên không dám đến Huyết Sát Thiên, nhưng thật không ngờ rằng, Lục Phiên vậy mà lại thật sự đến tính sổ.
Linh khí bá đạo trên người Bá Vương cuộn lại.
Thao túng chiến thuyền cổ xưa nghiền ép hư không Huyết Sát Thiên, từ từ bay về phía trước.
Cọt kẹt, cọt kẹt……
Âm thanh này, giống như bạt tai, hung hăng tát thẳng lên mặt từng vị thánh chủ!
Ai dám ngăn cản?
Từng vị thánh chủ vốn còn đang phẫn nộ quát mắng, khí tức xông thẳng trời cao, giờ lại không có bất kỳ người nào dám cản lại.
Trước không nói đến Bá Vương cường thế chém giết một thánh chủ cấp độ kiếp tôn giả, chỉ đơn giản là sự uy hiếp của Lục Bình An thôi, cũng đủ khiến cho bọn họ không dám nhúc nhích rồi.
Ánh mắt nguyên một đám thánh chủ trong từng thế giới, đều có chút hoảng hốt.
Không biết từ lúc nào, tiểu thế giới Ngũ Hoàng, cao võ duy nhất trong Hư Vô Thiên, từng chả là gì trong mắt bọn họ kia, lại trở nên uy thế đến vậy.
Lúc trước, khi mới bắt đầu thiên địa thi đấu.
Tu hành giả dưới vô số thánh địa của tam trọng thiên trước kia, khí phách cỡ nào, hoàn toàn không để Ngũ Hoàng vào mắt.
Càng có cái suy nghĩ sẽ thắng được đạo uẩn của Ngũ Hoàng.
Mà hôm nay, Ngũ Hoàng phái người vào Huyết Sát Thiên, thế nhưng lại không có bất kỳ người nào dám cản.
Đám người Đường Nhất Mặc, Ngưng Chiêu, Đỗ Dương Long đều đứng lặng bên cạnh Bá Vương, bọn họ hoặc là chắp tay, hoặc là ôm ngực, ánh mắt bình tính, nhưng dưới sự bình tĩnh đó, lại có chiến ý cùng sát ý cuồn cuộn nổi lên.
“Ngũ Hoàng có đức, Huyết Sát Thiên từng tụ tập trăm vạn quân công đánh Ngũ Hoàng, Ngũ Hoàng vốn nên mang theo đại quân giết tới, giết đến Huyết Sát Thiên máu chảy thành sông, thây xếp thành núi, nhưng Lục thiếu chủ tấm lòng nhân hậu, lấy đức báo oán, cho Huyết Sát Thiên một cơ hội”
“Bọn ta phụng lệnh Lục thiếu chủ, từ Ngũ Hoàng đến Huyết Sát Thiên, tìm ngũ diễn thánh địa trong Huyết Sát Thiên, cho các ngươi một cơ hội, dùng cách thức của thi đấu thiên địa, giải quyết ân oán.”
Bá Vương đứng ở phía đầu chiến thuyền, chiến thuyền dưới sự thôi động của Bá Vương, linh khí thúc đẩy hạch tâm không ngừng chuyển thành động lực, càng khiến cho chiến thuyền bay nhanh như hóa thành một đạo tia sáng lóe lên bay vào Huyết Sát Thiên.
Thanh âm của Bá Vương, truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong Huyết Sát Thiên.
Trong Huyết Sát Thiên, đám thánh chủ của vô số Bát diễn, thất diễn thánh địa có vẻ mặt vô cùng kì quái.
Tấm lòng nhân hậu?
Lấy đức báo oán?
Dùng cách thức thi đấu thiên địa giải quyết ân oán?
Đây……
Ngũ Hoàng vậy mà dễ tính như vậy?
Vô số thánh chủ cách hư không xa xôi nhìn nhau, giờ khắc này, bọn họ không khỏi bật cười.
Ngũ Hoàng……sợ rồi!
Lục thánh chủ đó, sợ rồi!
Lục thánh chủ quả nhiên vẫn kiêng kỵ thượng giới sau lưng Huyết Sát Thiên, hắn không dám tự mình đến Huyết Sát Thiên tính sổ, cho nên, chỉ có thể dùng cách thức vòng vo thế này để mạnh miệng.
Không ít thánh chủ bắt đầu cười nhạo.
Bọn họ lau đi vết máu ở khóe miệng, Lục Bình An ra tay xác thực là rất khí phách.
Nhưng mà……
Cũng chỉ đến thế mà thôi, còn không phải muốn chịu thua, dùng phương thức thi đấu thiên địa, đến để cầu hòa sao.
“Các ngươi……có dám đánh một trận không?”
Ánh mắt Bá Vương sắc bén.
Đứng lặng trên chiến thuyền.
Ngay cả khi trên chiến thuyền đã được bảo phủ một lớp bảo vệ để ngăn lại những cơn gió khủng khiếp nhất.
Thế nhưng, tóc Bá Vương vẫn tung bay phất phới như trước.
Hắn đứng lặng trên đầu thuyền, lời nói cuồng vọng bá đạo truyền khắp mọi ngóc ngách Huyết Sát Thiên.
Tiếng gầm lên giận dữ, phảng phất như đánh động đến sâu thẳm linh hồn!
Dám chiến hay không?!
Cường giả Huyết Sát Thiên, có dám chiến một trận hay không?!
Ô ô ông……
Ngay sau khi Bá Vương phát ra những lời tàn nhẫn của mình.
Dần dần, khí cơ mạnh mẽ từ sâu trong Huyết Sát Thiên lan đến.
Một tia sáng chói lọi lướt qua nhanh chóng.
Một thân ảnh cả người mặc trường bào nổi lên.
“Là cao võ cấp ngũ diễn, hóa tiên đại năng của Lục Mang tiểu thế giới!”
Trong Huyết Sát Thiên, không ít thánh chủ thấy được bóng hình ấy, không khỏi cất lời.
Người này đang lơ lửng trên không trung.
Ngăn cản đường đi phía trước chiến thuyền.
“Quay về đi……”
Vị hóa tiên đại năng kia, từ từ cất lời.
“Dùng phương thức thi đấu thiên địa……Ngũ Hoàng có tư cách gì tiến hành tỷ thí này?”
Gương mặt dưới lớp áo choàng của người này, nhàn nhạt lộ ra sự mỉa mai.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận