Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 542: Cao võ, cũng chỉ là bắt đầu. (1)

Người dịch: Duy Cường
Trung bộ Ngũ Hoàng đại lục, vô biên sa mạc, cát đá cuồn cuộn.
Một con yêu hầu đứng lặng, phảng phất như gào thét về phía khung trời.
Yêu khí ngập trời, kinh động thiên hạ, dẫn tới người đời bàn tán xôn xao, sau lưng yêu hầu, có một hư ảnh khổng lồ đứng im, đỉnh thiên lập địa, dường như có thể chống đỡ cả bầu trời.
Yêu Chủ!?
Tất cả mọi người đều bị rung động đến mức không nói thành lời.
Vốn dĩ, bọn hắn bị chấn nhiếp bởi khí tức của Tôn giả sau khi đoạt xá Phó Thiên La bộc phát ra, nhưng mà, bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng, trên Ngũ Hoàng đại lục, lại còn có tồn tại mạnh mẽ như vậy.
“Là con khỉ trên Nhân bảng kia!”
“Hắn chính là Yêu Hầu vương sao? ”
“Đây chính là uy thế của Yêu Hầu vương sao? Thật đáng sợ…”
“Không phải yêu hầu mạnh, là vị tồn tại kinh khủng đứng sau lưng yêu hầu, Yêu Chủ!”
Thế nhân đồng loạt sôi trào, tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai, tiếng nói chuyện ồn ào, cảnh tượng trước mắt quả thật là quá tác động mạnh đến thị giác của mỗi người, đánh sâu vào tâm linh bọn hắn.
Trên mặt biển có cuồng phong nổi lên, sóng biển gào thét.
Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, hai vị cường giả vừa mới đột phá Âm Thần, bàn chân đạp trên mặt nước, toàn thân lạnh lẽo.
Hai người liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
“Người này là ai?”
“Trong thiên hạ, ngoại trừ Lục thiếu chủ, lại còn có cường giả như vậy?”
“Ta từng nghe nói, Ngũ Hoàng đại lục có rất nhiều cường giả ẩn nấp, Bá Vương dường như từng chiếm được truyền thừa của Ma Chủ, ma khí ngập trời, bây giờ lại có một vị Yêu Chủ nhảy ra!”
“Nghe nói, trên Ngũ Hoàng còn tồn tại truyền thừa của Tiên, rất là bí ẩn, sâu không lường được, không ít người chiếm được cơ duyên, nhận được truyền thừa của Tiên.”
Diệp Thủ Đao nói.
Đỗ Long Dương lắc đầu: “Không có khả năng có Tiên, dù cho có Tiên, cũng chỉ là một ít tu hành giả mạnh mẽ mà thôi.”
“Có điều, ít nhất trong lòng chúng ta cũng có thể buông lỏng một chút”
Có Yêu Chủ ra tay, ít nhất, nguy cơ do Phó Thiên La bị đoạt xá mang đến, không cần bọn hắn quan tâm.
Một cây thiết côn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, phảng phất một cây trụ chống trời, hướng về phía Phó Thiên La đánh tới, tựa như không gian cũng không gánh chịu nổi áp lực mạnh mẽ, có chút dập dờn.
Hung hăng đập vào phần bụng của hắn.
Oanh!
Thân thể của Phó Thiên La bị nện vào Hãn Hãi, trong nháy mắt, nước biển sôi trào, sóng lớn nổ tung, tựa như thế giới đang tới hồi mạt thế.
Không dừng lại ở đó, cây thiết côn còn chọc vào Hãn Hải, không ngừng đảo lộn, nước biển bị đầu côn quấy xoay tròn, tạo nên một cái vòng xoáy khổng lồ.
Uy thế kinh thiên động địa!
Trên mặt biển, đám người Đỗ Long Dương cực kỳ sợ hãi.
Đứng trước uy thế cỡ này, trong lòng bọn hắn đột nhiên nổi lên một cảm giác tuyệt vọng…
Vị Yêu Chủ này, đến cùng là tồn tại như thế nào?
Lục thiếu chủ có thể đối phó được với vị Yêu Chủ này hay không?
Sau một hồi đảo loạn, Hãn Hãi phập phù, nước biển bị quấy đục ngầu.
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Từng tia ánh sáng màu bạc nhanh chóng lướt qua, hội tụ lại xếp thành Thiên Nhận Y, Lục Phiên từ trạng thái Ma Chủ khôi phục trở lại trạng thái bình thường, bên cạnh hắn, có một con hùng sư đang nằm sấp, cực kỳ ngoan ngoãn.
Cả người lẫn ghế nhẹ nhàng hạ xuống, thoạt nhìn có mấy phần tiêu sái thoát tục.
Trong hoang mạc, khí thế đáng sợ của Yêu Chủ dần dần thu lại, sau đó biến mất không còn một chút dấu vết.
Yêu Hầu vương cũng hoàn toàn biến mất trong mắt người đời, phảng phất Yêu Chủ xuất hiện, chính là để kéo dài thời gian, chờ đợi Lục Phiên.
“Lục công tử!”
“Lục thiếu chủ. . .”
“Lục ca, ngươi trở lại rồi!”
. . .
Đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Nữ Đế Nghê Xuân Thu nhìn thấy Lục Phiên trở về, đồng loạt thở ra một hơi dài.
Lục Phiên khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao, nhìn thấy Lục Phiên y phục trắng tinh, không nhiễm một chút bụi trần, bắp thịt trên mặt không tự chủ được hơi co giật một chút.
Lục thiếu chủ, càng ngày càng sâu không lường được.
Hơn nữa. . .
Ma Chủ, Yêu Chủ. . . Còn có hư vô mờ mịt Tiên, lại thêm Lục thiếu chủ thần bí khó lường.
Ban đầu, bọn hắn cho rằng Ngũ Hoàng chỉ là một cái thế giới trung võ phổ thông.
Hiện tại xem ra, Ngũ Hoàng đại lục, mực nước so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn sâu hơn rất nhiều.
Nước biển đột ngột sôi trào lên, sau đó bị một luồng sức mạnh vô hình tách ra hai bên.
Phó Thiên La chắp tay sau lưng, trong đôi mắt có kim quang bốc lên, chậm rãi đi ra từ trong đáy biển, từng bước một, phảng phất đạp lên một chiếc cầu thang vô hình.
Phần bụng của hắn bị côn sắt đâm thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.
Nhưng mà, sắc mặt của Phó Thiên La hoàn toàn bình thản, kim quang trên thân càng ngày càng đậm, làm cho mọi người có cảm giác cực kỳ áp lực.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, hờ hững nhìn xem Phó Thiên La.
Một lúc lâu sau, hắn phát ra một tiếng thở dài, có vẻ hơi tiếc nuối.
Người này, e rằng không thể tiếp tục làm công cụ nữa rồi.
“Dã tâm của ngươi, quá lớn.”
“Vậy mà muốn chế tạo cái thế giới này thành cao võ. . .”
Phó Thiên La nhìn chằm chằm vào Lục Phiên, phát ra một tiếng cười trầm thấp, có chút âm u.
Bản thân hắn là đại năng Tôn giả của thế giới cao võ, đương nhiên kiến thức rất rộng rãi.
Sau khi hắn đoạt xá Phó Thiên La, lập tức quan sát đến bí mật của cái thế giới này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người to gan lớn mật đến như vậy.
Cho dù là đại năng của thế giới cao võ, hắn vẫn như cũ bị tác phẩm của Lục Phiên làm cho kinh hãi.
“Ngươi đang làm việc nghịch thiên, làm trái với quy tắc của Hư Vô Thiên, người vi phạm quy tắc, không có kết quả tốt.”
“Giữa thiên địa tồn tại một loại cân bằng, xuất hiện một cái thế giới cao võ mới, tất nhiên sẽ đánh vỡ cân bằng!”
“Quy tắc sẽ không cho phép ngươi thành công!”
“Rất nhiều người cũng sẽ không cho phép ngươi thành công!”
Tôn giả phụ thể Phó Thiên La toát ra một nụ cười.
Hai đầu lông mày của Lục Phiên nhăn lại.
Lời nói của Phó Thiên La, làm cho nội tâm của hắn có chút chấn động.
Tuy nhiên. . .
Rất nhanh, gương mặt của Lục Phiên liền trở nên nghiêm túc.
Tinh thần khẽ động.
Phúc Thiên kiếm bay ra.
Oanh!
Phúc Thiên trận đột nhiên vận chuyển, uy năng cực kỳ đáng sợ, làm cho sắc trời biến đổi, gió nổi mây phun.
Đại kiếm nằm ngang giữa không trung, toàn bộ thế gian đều bị chấn động, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm này, hô hấp không tự chủ được hơi ngừng lại một chút.
“Quy tắc không cho phép, vậy liền đánh vỡ quy tắc.”
“Rất nhiều người không cho phép, vậy liền giết tới bọn hắn cho phép.”
Lục Phiên bình tĩnh nói.
Hắn nhìn về phía Phó Thiên La đang ngồi xếp bằng trên mặt biển, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên.
“Cao võ, cũng chỉ là điểm xuất phát.”
Hắn vừa nói xong.
Cự kiếm đột nhiên hạ xuống.
Ánh mắt của Phó Thiên La hơi ngưng lại.
Hắn nghe được lời nói của Lục Phiên, phảng phất nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian.
Hắn mỉa mai, hắn giễu cợt.
Mặc dù thế thân sắp bị chém giết, nhưng hắn không có chút nào giận dữ.
Ánh mắt bình thản nhìn về phía Lục Phiên, thân thể tản mát kim quang, tựa như có một đóa sen vang đang nở rộ, dáng vẻ cực kỳ trang nghiêm, làm cho người nhìn không tự chủ được dâng lên ý niệm muốn quy y.
Chỉ có điều, mặc dù tướng mạo an lành, nhưng lời nói lại không có chút nào từ bi.
“Dù cho ngươi thành công thì đã sao?”
“Một khi thế giới này trở thành cao võ, lực lượng bảo hộ thế giới liền sẽ tan biến!”
“Một cái thế giới cao võ bị mất lực lượng bảo hộ, sẽ trở thành miếng thịt mỡ trong mắt của các Lưu Lạc giả trong Hư Vô Thiên, cũng sẽ trở thành miếng mồi ngon trong mắt của rất nhiều thế giới cao võ khác.”
“Đến lúc đó, cường giả của cao võ buông xuống như mây, bản tôn của ta cũng sẽ tìm tới, đại năng Diệt Thế, nô lệ chúng sinh.”
“Ngươi chống đỡ được sao?”
“Trung võ đột phá cao võ, cần rất nhiều tài nguyên cùng năng lượng, những tài nguyên cùng năng lượng này cần thời gian rất dài để sinh ra, đây là quy tắc của thiên địa!”
“Ngươi muốn cưỡng ép chế tạo thế giới cao võ …Chỉ có một cách, đó là cướp đoạt tài nguyên, tài nguyên trong thiên địa có hạn, người khác há sẽ nhẫn nhịn để ngươi mặc sức cướp bóc.”
“Ngươi đây là đang tìm cái chết! Muốn chết!”
“Ngày giới này thành cao võ, chính là ngày bản tôn tới lấy tính mạng của ngươi.”
“Ha ha ha. . .”
Kim quang trong mắt của Phó Thiên La bùng phát mạnh mẽ, trong miệng thốt ra một tràng cười dài
Đám người Đỗ Long Dương nghe vậy, đồng loạt biến sắc.
Gương mặt của Lục Phiên cực kỳ lạnh lùng.
Phúc Thiên kiếm đột nhiên chém xuống.
Tiếng cười của Phó Thiên La hơi ngừng lại.
Oanh!
Hào quang bùng lên rực rỡ, chiếu sáng bầu trời.
Kiếm khí cực kỳ khổng lồ, phảng phất muốn chém cả bầu trời thành hai nửa.
Hãn Hải bị chém ra một đường dài.
Thân thể của Phó Thiên La bị diệt, Hãn Hải xuất hiện một khe rãnh khổng lồ, mặt biển bị tách ra làm hai, dòng nước hai bên như hai ngọn thác chảy xuống, phát ra tiếng vang chấn động cả không gian.
“Nếu thiên không cho, vậy thì nghịch thiên.”
Âm thanh bình thản, quanh quẩn khắp nơi.
Giữa thiên địa, trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Thế thân của đại năng cao võ thế giới, lại bị chém.
Ông. . .
Đột nhiên có một chút gợn sóng huyền bí tản ra, cùng với từng tia sáng màu vàng nhạt.
Linh hồn của Phó Thiên La từ từ xuất hiện, trên gương mặt còn mang theo vẻ không cam lòng cùng oán hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận