Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 951: Dùng Tiên Nhân chi thân, nghịch cổ đế (3)

Edit: Long Hoàng
Đó là Ngũ Hoàng Thiên Đạo!
Thiên Đạo đang tới gần.
Hóa thành một đạo khí vận chi trụ, hung hăng nện xuống.
Như toàn bộ sức nặng của cả một đại thế giới đè ép trên thân Mạc Thiên Ngữ.
Chỉ trong chớp mắt, Mạc Thiên Ngữ triệt để biến thành một huyết nhân.
Bất quá, Mạc Thiên Ngữ lại là không có lùi bước, khiêng lên khí vận chi trụ, toàn thân đều đang run rẩy.
Trong con ngươi của hắn hiện ra một bóng người, một đạo bóng người còng xuống, chắp tay tiến lên.
“Phu tử…”
Mạc Thiên Ngữ toàn thân chảy máu, chống cự lấy sức nặng của Thiên Đạo chi lực, nỉ non một câu.
Mặc dù Ngũ Hoàng đã qua mấy trăm năm.
Thế nhưng, trong trí nhớ của Mạc Thiên Ngữ, một năm kia, tuyết lớn đầy trời.
Trên tường thành Đông Dương Quận, hắn nhìn thấy thân ảnh già nua kia, từng bước một, dùng thân thể phàm nhân, đối diện trực tiếp với người tu hành được thế nhân xưng tụng là vô cùng cường đại kia.
Năm đó hắn chỉ là một kẻ vô danh, chỉ có thể đứng lặng trên tường thành, nhưng hiện tại hắn. . . . đã có khả năng tính ra một quẻ quyết định sinh diệt cả một thế giới.
Tình hình lúc này so với lúc đó, sao mà tương tự đến thế?
Chẳng qua là, phu tử đã không còn. . . nhưng Ngũ Hoàng vẫn còn Mạc Thiên Ngữ!
“Một quẻ nghịch thiên mệnh. . . nghịch cho ta!”
Trong đôi mắt của Mạc Thiên Ngữ tuôn ra máu tươi.
Hắn từng nghịch chuyển thiên mệnh của rất nhiều người, Khổng Nam Phi, Nhiếp Trường Khanh, còn rất nhiều người khác nữa.
Bây giờ…
Hắn muốn cải một cái mệnh của Ngũ Hoàng!
Đây coi như là cơ hội chỉ có một lần để ta đánh cờ cùng cổ đại đế a!
Bản Nguyên hồ, đảo Hồ Tâm.
Ngồi ngay ngắn tại trên thiên nhận ỷ, con ngươi của Lục Phiên hơi co rụt lại.
Có mấy phần kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Mạc Thiên Ngữ lại quyết đoán đến như vậy!
Vậy mà dám dụng Nghịch Mệnh đạo ý của mình, cải biến vận mệnh của toàn bộ Ngũ Hoàng.
Loáng thoáng trong lúc đó.
Lục Phiên tựa như nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc từ trên thân của Mạc Thiên Ngữ.
(Mình nghĩ là Lục Phiên liên tưởng tới Tề Lục Giáp, sư phụ của Lý Tam Tuế từng hy sinh vì Ngũ Hoàng.)
...
Ầm ầm!
Đỉnh núi nam vực.
Mạc Thiên Ngữ tắm máu mà đứng, bàn tay buông thỏng, y phục tung bay trong gió.
Trong hai con ngươi tràn đầy điên cuồng.
Trên đầu của hắn, ba ngàn tia phiền não tựa như toàn bộ đều tan biến, giống như là đóa bồ công anh, nhuốm máu tung bay.
Năm đó phu tử dùng thân thể phàm nhân đọ sức Thể Tàng.
Hôm nay, hắn dùng tiên nhân chi thân, đối nghịch cổ đế!
Oanh!
Mạc Thiên Ngữ cảm giác được trong thiên địa tựa hồ có tiếng nổ tung truyền tới, Nguyên Thần như được thăng hoa, đạo ý của hắn… nát vụn rồi.
Lực lượng toàn thân đều như cạn sạch.
Mạc Thiên Ngữ nhìn chằm chằm vào thiên đạo ngũ hoàng trên bầu trời.
Hai mắt chậm chậm nhắm nghiền, miệng nỉ non.
“A…”
“Đám cổ đế kia. . . Mạc đại gia của các ngươi giúp các ngươi tính một quẻ. . . chính là Đại Cát đó.”
Đông!
Toàn bộ đất trơi như rung lên.
Tất cả mọi người kinh hãi.
Lữ Mộc Đối đứng gần Mạc Thiên Ngữ nhất, toàn thân run rẩy, trong đôi mắt già nua tràn đầy rung động.
Oanh!
Khí vận chi trụ do thiên đạo ngũ hoàng phủ xuống cũng muốn nát vụn.
Bỗng dưng, nó nghiêng một cái, quất vào trên thân của hung thú Lục Anh.
Một cây cột khí trụ này, hung hăng quét ngang, quất vào trên thân Lục Anh, vậy mà thật sự đánh cho lân giáp trên người nó vỡ nát!
Bên dưới.
Nhiếp Trường Khanh chợt hồi thần lại từ trong cử động điên cuồng của Mạc Thiên Ngữ.
Vận lực rít gào một tiếng.
Trảm Long lao ra, lập tức một thanh đại đao vắt ngang thiên địa.
Lục Anh bị khí vận chi trụ đập trúng, phát ra tiếng rống thống khổ, trên đỉnh đầu, khí vận dung hợp cùng hung sát chi khí đã bắt đầu tan rã.
Thế nhưng, Lục Anh càng lúc càng nổi giận.
Cái đuôi quét ngang mà ra, muốn quất bay Nhiếp Trường Khanh đang ngự đao chém tới.
“Bá Vương ta còn chưa có chết!”
Oanh!
Ma khí thao thiên lên.
Cự thuẫn của Bá Vương sớm đã nát, hắn trực tiếp dùng thân thể, ngăn ở trước người Nhiếp Trường Khanh, đối mặt với cái đuôi của Lục Anh, giơ ra hai tay, ôm chặt lấy.
“Đạo ý… Bất khuất!”
“Nghiệt súc! Nhận lấy đi!”
Bị Lục Anh đè ép lâu đến như vậy, giờ khắc này, Bá Vương đem toàn bộ lực lượng tích súc, đem trả lại.
Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất, đây là cơ hội mà Mạc Thiên Ngữ tạo ra cho bọn hắn!
Cũng là cơ hội cho bọn họ chém giết Lục Anh… Cơ hội duy nhất!
Cơ hội chỉ có trong nháy mắt!
Đông!
Nam Vực đại địa triệt để nổ tung, vô số đá vụn tung bay, vết nứt nhanh chóng lan tràn, bụi mù cuồn cuộn, nổ tung thành hình cây nấm!
Trong bụi mù, Bá Vương thở hổn hển, đúng là dưới sự công kích cứng đối cứng, chặn được công phạt của Lục Anh.
Mà một đao của Nhiếp Trường Khanh đã hạ xuống!
Phốc phốc!
Máu… Bắn tung toé, giương vẩy cửu thiên!
Một cái đầu lâu bay thẳng lên trời!
Áo trắng của Nhiếp Trường Khanh trong phút chốc đã nhiễm thành huyết sắc.
Thanh âm gào thét vang vọng Nam vực.
Đây là lần đầu tiên từ đầu trận chiến tới giờ, Lục Anh bị công phạt của Tiên Nhân Ngũ Hoàng đánh cho hét thảm đau đớn!
“Thừa dịp khí vận trên người nó bất ổn… Giết!”
Nhiếp Trường Khanh sắc mặt trắng bệch, một đao vừa rồi đã rút cạn toàn lực của hắn.
Bỗng dưng!
Tiếng tỳ bà vang vọng.
Một đạo ngân mang sáng chói, nở rộ như sao băng.
Thích khách Mặc Lục Thất không biết từ khi nào, vậy mà đã ẩn nấp ở một bên đầu của Lục Anh.
Dưới tiếng đàn của Lạc Minh Nguyệt hỗ trợ, lực lượng tăng lên dữ dội.
Tây Môn Tiên Chi Nhất Kiếm Tây Lai, kiếm hoa kinh thế, tại thời khắc này, phối hợp với Mặc Lục Thất, thi triển ra một trận cực hạn ám sát, chém xuống một cái đầu khác của Lục Anh!
Khí vận của Lục Anh bất ổn, khí tức bắt đầu suy yếu.
Đường Nhất Mặc gầm nhẹ.
Sáu mạch tề phát, lại mở thêm một mạch, mạch thứ bảy khai mở, khí tức toàn thân nổ tung!
Toàn thân đều bộc phát ra năng lượng kinh người.
Phóng thẳng lên trời, một cước đá nát một cái đầu của Lục Anh.
Nhưng là cũng chỉ đá ra được một cước, khí tức lập tức suy yếu, ngã rơi trên mặt đất.
Mạch máu toàn thân đều như nổ nát tung tóe.
Bạch Thanh Điểu tầm mắt như lửa, quanh thân hỏa diễm đốt cháy.
《 Cửu Hoàng biến 》 mở ra đến cực hạn.
Lập tức, chín đầu phượng hoàng bay nhào xuống, xé nát đầu của Lục Anh.
Lục Anh hung hãn không ai bì nổi, hiện tại khí tức không ngừng suy yếu.
Khổng Nam Phi gầm thét, mang theo hạo nhiên chính khi như trường hà, cũng ép bạo một cái đầu của Lục Anh.
Mấy người Tư Mã Thanh Sam, Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Nghê Xuân Thu cũng đều là ra tay…
Vô số công phạt vắt ngang, đều toàn bộ bầu trời Nam Vực phát sáng bừng lên!
Dưới cơ hội do Mạc Thiên Ngữ liều mạng tạo ra, đám tiên nhân của Ngũ Hoàng không phụ mong đợi của mọi người!
Trảm đại hung lục anh tại Nam Vực!
Ầm ầm!
Mịt mờ đế uy khuếch tán ra đến, đó là khí thế của cổ đế Thủy tộc, tại thời khắc này nó chia năm xẻ bảy, không ngừng vỡ nát!
Oanh!
Khí vận trên thân Lục Anh triệt để nổ tung.
Như bão táp tràn vào bên trong thân thể các vị Tiên Nhân của Ngũ Hoàng.
...
Thiên ngoại chiến trường.
Thủy tộc Thánh Tổ tầm mắt co rụt lại, trong lòng sinh ra cảm ứng, đưa mắt nhìn xuyên qua hư không, hướng về phía Ngũ Hoàng.
Vừa hay nhìn thấy bên trong Ngũ Hoàng, khí tức của Thủy tộc cổ đế hiện ra, bắt đầu không ngừng băng diệt!
“Đáng chết! Một đầu hung thú do khí tức của cổ đế biến thành bị trảm rồi!”
“Đừng dây dưa tiếp cùng bọn người này nữa, lập tức tế đế binh, đưa vào Ngũ Hoàng, dẫn động khí tức của cổ đế, hủy diệt thiên hạ!”
Con ngươi của Thánh Tổ Thủy tộc co rụt, gầm thét lên.
Rầm rầm rầm!
Hư không chấn động.
Lập tức, sáu vị Thánh cảnh dồn dập rời khỏi thiên ngoại chiến trường, liếc nhau.
Ngoại trừ kiện đế binh dùng để ngăn cản quy tắc trong Hư Vô Thiên kia, năm vị thánh cảnh chấp chưởng đế binh khác, cắn răng, trong lòng đã có quyết định.
Lập tức thôi động Đế binh, đem đế uy ở bên trong Đế Binh, triệt để kích hoạt.
Ông…
Năm tôn Đế binh, trên đó, mơ hồ có năm đạo hư ảnh khuếch tán ra khí tức cổ đế hiển hiện, nhìn xuống thiên địa.
Năm vị Thánh cảnh, nhìn chằm chằm vào hư ảnh cổ đế, mặt mũi tràn đầy kính sợ cùng sùng bái.
Sau một khắc, toàn lực hành động.
Mang theo đế binh, dưới sự phẫn nộ, lo lắng của đám người Cố Mang Nhiên, Lục Cửu Liên, ném về hướng Ngũ Hoàng!
Hủy diệt đi!
Ngũ Hoàng!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận