Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1268: Quyết định của Cổ Để Hạo (3)

Tuy rằng Cổ Đế Hạo không cách nào trở thành Thánh Nhân, nhưng hắn vẫn có cơ hội trở thành Chuẩn Thánh.
“Lang thang trong Thái Cổ Tinh Không, ngươi sẽ chết”.
“Ta đã từng thấy rất nhiều thiên tài Nhân tộc đưa ra quyết định như ngươi, cuối cùng bọn họ đều không còn tin tức gì, yên lặng ngã xuống trong tinh không”.
Cổ Đế Hạo mỉm cười.
“Hiện tại ta đã đưa ra quyết định này thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần sẽ chết”. Thông Cổ Đạo Nhân không nói gì nữa.
Nếu Cổ Đế Hạo đã đưa ra lựa chọn, lão cũng không thể cưỡng ép xoay chuyển ý chí của đối phương.
“Vậy ngươi tự lo liệu cho tốt!”
Thông Cổ Đạo Nhân chắp hai tay ra sau lưng, chuẩn bị đạp hư không rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, lão lại nhìn về phía Cổ Đế Hạo nói ẩn ý : “Trước khi ngươi đi lang thang
trong tinh không, ngươi có thể ổn định tâm trạng bằng cách đi đến Ngũ Hoàng cảm thụ hơi thở của Ngũ Hoàng, tẩy rửa lệ khí trên người ngươi.”
Cổ Đế Hạo ngẩn ra, gật gật đầu.
“Đa tạ lời khuyên của tiền bối”.
Sau đó, Thông Cổ Đạo Nhân không nói thêm gì nữa, thở dài một hơi.
Mỗi người có một chí hướng riêng, ngay cả là Thánh Nhân cũng sẽ không dễ dàng thay đổi được chí hướng của một người
Thông Cổ Đạo Nhân rất nhanh đã rời khỏi Cửu Trọng Thiên, lão thu lại khí áp của mình, không gian phân thành nhiều tầng lớp trùng điệp, trong nhày mắt lão đã biến mất không thấy đâu nữa. Trong Cửu Trọng Thiên.
Trên đại lục hoang vắng và đổ nát.
Ánh mắt Cổ Đế Hạo rất bình tĩnh, kỳ thực thì hắn đi theo Thông Cổ Đạo Nhân về tổ địa Nhân tộc là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng khi hắn nhìn Cửu Trọng Thiên, hắn cần trả lại sức sống cho mảnh thiên địa này, đây chính là chuyện hắn đã hứa với nàng, hắn phải làm được.
Lời khuyên cuối cùng của Thông Cổ Đạo Nhân khiến cho Cổ Đế Hạo rơi vào suy ngẫm. Hắn quay đầu nhìn về phía bên kia của Vực Sâu Thâm Uyên.
So với sự im lặng chết chóc của Cửu Trọng Thiên, bên phía kia vực sâu là Ngũ Hoàng tràn đầy sức sống.
Cổ Đế Hạo đứng yên lặng trên đại lục yên tĩnh này.
Giây tiếp theo, hắn bước ra một bước.
Vượt qua vực sâu tiến vào trong Ngũ Hoàng, khí áp trên người hắn cũng nhanh chóng thu lại, tự mình phong ấn ti vi trở thành bộ dáng già nua không có gì nổi bật, ẩn thân trong lục địa Ngũ Hoàng mênh mông.
Lục Phiên đương nhiên cảm ứng được Cổ Đế Hạo đã tiến vào trong Ngũ Hoàng.
Nhưng khi Cổ Đế Hạo phong ấn từng tầng tu vi của mình, Lục Phiên không khỏi giật mình.
“Tên này muốn làm gì vậy?”
“Xoá bỏ quá khứ làm lại cuộc đời sao?”
Ngón tay Lục Phiên khẽ gõ nhẹ lên trên tay vịn xe lăn, hắn cũng không ra tay ngăn cản Cổ Đế Hạo. Nhưng hắn xuất ra một luồng nguyên thần theo dõi chặt Cổ Đế Hạo, đối với Cổ Đế Hạo, Lục Phiên
vẫn phải chú ý đề phòng, nhỡ may người này có ý định trả thù xã hội gì đó, Lục Phiên cũng có thể nhanh chóng ngăn cản.
Làm xong những việc này, tâm trí của Lục Phiên mới yên tâm, quay về trạng thái bình thường. Hắn đã đánh cược với Sài Phong.
Đối với vụ cá cược này, Lục Phiên rất để ý.
Bởi vì một khi thắng, Sài Phong sẽ bồi dưỡng cho Ngũ Hoàng ba mươi vị Đế Cảnh, chẳng khác nào là
ba mươi vị Kim Tiên, khi đó lượng linh khí Lục Phiên thu thập được sẽ tăng vọt. Thậm chí hắn có thể đột phá cảnh giới luyện khí.
Cho nên Lục Phiên rất quan tâm.
Tại bắc Lạc Thành.
Hai cha con Nhiếp Trường Khanh và Nhiếp Song ngồi khoanh chân trên một chiếc thuyền trên hồ Bắc Lạc.
Bây giờ thiên hạ thái bình, việc bọn họ có thể làm chỉ là không ngừng tu luyện.
Nhiếp Trường Khanh đã tiến nhập cảnh giới Kim Tiên, bên trong khí vận tháp hắn đã hoàn thành đột phá tam chuyển Kim Tiên thành công bước vào lục chuyển, trong khoảng thời gian ngắn rất
khó lại có thể đột phá.
Do vậy, hắn dành nhiều thời gian chỉ dẫn hơn cho Nhiếp Song.
Thiên phú của Niếp Song cũng không tệ, hiện tại đã là cảnh giới Huyền Tiên.
Hai người bọn họ ở trong Bắc Lạc thành cũng coi như là nhân vật thần tiên.
Hiện tại cha con La Nhạc, La Thành cũng đã sớm lui về ở ẩn, tu vi của bọn họ cũng không kém. La Nhạc có tu vi Chân Tiên, La Thành nhờ sự kiện thiên địa biến hoá cũng đã bước vào cảnh giới Huyền Tiên.
Du thuyền trên hồ lắc lư.
Đột nhiên, năng lượng không gian bắt đầu dao động dâng lên, khiến cho Nhiếp Trường Khanh đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt.
“Hum”
Hắn thấy trên hồ, một chiếc thuyền bạc phát ra ánh sáng đẹp đẽ, trên thuyền bạc là bóng dáng của một thiếu niên áo trắng bay bổng như thiên tiên. “Công tử!”
Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy Lục Phiên, nét mặt bình tĩnh ban đầu lập tức trở nên kích động vui
mừng.
Còn trên hồ, cha con La Thành La Nhạc cũng vui mừng chạy tới, khi nhìn thấy bóng dáng vừa quen vừa lạ của Lục Phiên, nét mặt của cả hai đều rạng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận