Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 531: Phân Thần vẫn lạc, linh hồn thành mưa (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trên Hãn Hải mênh mông.
Một tòa Băng Tháp trôi bồng bềnh trên mặt nước làm vô số du ngư xung quanh sợ hãi, nhưng chúng nó lại tụ tập lại gần Băng Tháp, lít nha lít nhít, dường như đang tham lam hấp thu thứ gì đó.
Trong Băng Tháp phong ấn Phó Thiên La, một kẻ có thực lực Phân Thần cảnh, tuy nhiên khi bị giam ở trong này, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng, không thể trốn thoát.
Hắn cảm thấy cực kì chán nản.
Trước kia, thời điểm hắn cảm nhận được khí tức của Đồ Lãng đang tới gần, Phó Thiên La chợt lóe lên vài tia hi vọng.
Hắn không ngừng đụng vào Băng Tháp, muốn Đồ Lãng chú ý tới mình.
Trong cảm nhận của hắn, khí tức của Đồ Lãng cực kì mạnh mẽ.
Sau đó một thoáng, hắn cảm nhận được trong hải dương phát sinh ra chấn động lớn, có sóng xung kích không ngừng va vào Băng Tháp, sức mạnh này làm nội tâm của hắn nhớ tới một người.
Trong đầu Phó Thiên La hiện lên hình bóng của thiếu niên áo trắng ngồi xe lăn kia.
Hai người chiến đấu với nhau.
Đồ Lãng có thể thắng được sao?
Trong lòng Phó Thiên La mang theo sự chờ mong, hắn hi vọng Đồ Lãng có thể thắng, bởi vì khí tức của Đồ Lãng mạnh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của hắn, Phó Thiên La cảm thấy mình thua chủ yếu là do pháp khí của mình bị phá hủy một cách khó hiểu mà thôi.
Mà Đồ Lãng thì không cần pháp khí.
Bởi vì, thân thể của Đồ Lãng đã là pháp khí cực mạnh rồi!
Cho nên cõi lòng Phó Thiên La tràn trề hi vọng, hi vọng Đồ Lãng có thể thắng, chỉ cần Đồ Lãng thắng, thì ba khối đại lục sẽ có khả năng tiến vào xâm lăng Ngũ Hoàng thế giới.
Mà hắn cũng sẽ được giải cứu, dù cho có phải trả giá đắt thế nào, Phó Thiên La cũng không quan tâm.
Ầm ầm!
Hắn cảm nhận được trận chiến này cực kì kịch liệt, nước biển nổi sóng không ngừng, liên tục đánh vào Băng Tháp!
Hồi lâu sau.
Sóng biển dần dịu lại.
Phó Thiên La ghé sát tai vào vách tường Băng Tháp, trong long tràn trề hi vọng.
Sau đó. . .
“Cứu ta! ! !”
Một tiếng gào thét vang dội truyền vào tai hắn.
Sắc mặt Phó Thiên La trắng bệch.
Bạch bạch bạch!
Trái tim của hắn giống như bị một quyền đánh mạnh vào, hắn liên tục lui lại mấy bước, đụng vào vách tường Băng Tháp.
“Đồ Lãng. . . Chết rồi!?”
Phó Thiên La hơi run rẩy, trong đôi mắt hiện lên vẻ khó tin.
Băng Tháp lúc này vô cùng tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh hô hấp của hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn đỉnh Băng Tháp.
Dường như một màn đêm vô biên và nỗi bi thương tuyệt vọng đang dần ăn mòn hắn.
Hắn. . . Không thể thoát được.
. . .
Hãn Hải nổi lên gió lốc.
Kim Thân của Đồ Lãng sụp đổ, bị Lục Phiên dùng tám chuôi Phượng Linh kiếm hợp nhất, một kiếm chém tan.
Trận ngôn chữ “Lâm” dường như có linh trí, nó cảm thấy nơi này không an toàn, lập tức mang theo linh hồn của Đồ Lãng nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Lúc này Đồ Lãng vừa sợ hãi vừa vui mừng.
May mắn, cự nhân Lục Giáp trận tông kia có thể chiêu hồn, giúp cho ba hồn bảy phách của hắn trở về, hắn vẫn giữ được mạng sống của mình.
Thiếu niên ngồi xe lăn này, nhìn như yếu đuối nhưng lại quá quỷ dị!
Người này nắm giữ một pháp khí thánh giai!
Uy năng của pháp khí này làm Đồ Lãng tuyệt vọng, Kim Thân của hắn mạnh mẽ như vậy nhưng lại không chịu nổi một đòn, một kiếm chém nát Kim Thân!
Pháp khí thánh giai khủng bố như thế sao!
Đồ Lãng rất mạnh, dù sao hắn cũng Phân Thần cảnh mạnh nhất tại thế giới trung võ của hắn.
Nhưng trong tay hắn cũng không có pháp khí thánh giai, pháp khí cấp độ này bình thường đều chỉ xuất hiện tại thế giới cao võ.
Mặc dù hắn được Tôn giả Phật giới ưu ái, nhưng Tôn giả cũng không ban pháp khí thánh giai cho hắn.
Đồ Lãng đã không còn Kim Thân, may mắn là hắn đã bước vào Phân Thần cảnh, linh hồn có thể sống độc lập, cho nên hắn vẫn có khả năng tái tạo lại thân thể.
Trận ngôn chữ “Lâm” không hổ là bảo bối của Lục Giáp trận tông, vậy mà có thể mang linh hồn của hắn trở về!
Trên Hãn Hải.
Lục Phiên nhìn trận ngôn chữ “Lâm” mang theo linh hồn Đồ Lãng đang bay trên bầu trời.
Hắn nhíu mày.
“Trốn?”
Lục Phiên nói khẽ.
“Đồ vật đã vào túi ta, vẫn còn muốn thoát?”
Trận ngôn là đồ vật mà Lục Phiên đã sớm muốn lấy, chỉ là hắn không ngờ rằng cự nhân kia, lại dùng trận ngôn để đưa Đồ Lãng vào Ngũ Hoàng đại lục.
Đây không phải là muốn tặng cho hắn sao?
Cự nhân đã có lòng như thế, sao Lục Phiên có thể cự tuyệt?
Trận ngôn này lại có chút giống với phù văn trận ngôn bên trong Truyền Đạo đài, điều này làm Lục Phiên động tâm.
Vì vậy, hắn sẽ không dễ dàng để cho cái trận ngôn chạy thoát.
Lục Phiên khẽ niệm, cong ngón tay búng ra.
Thiên địa bản nguyên bắt đầu biến hóa.
Phúc Thiên kiếm trôi nổi trong tay của hắn, trên đó có ánh sang bảy màu đang lưu động.
Ầm ầm!
Phúc Thiên trận bắt đầu vận chuyển.
Hóa thành bàn tay khổng lồ, bay nhào về phía phù văn màu vàng.
Thứ Lục Phiên quan tâm là trận ngôn chữ “Lâm”, còn linh hồn của Đồ Lãng, chẳng qua chỉ là thuận tay nên bắt về chung mà thôi.
. . .
Chiến trường màu máu.
Chiến đấu vẫn đang xảy ra.
Sau khi Ngộ Hành và Đồ Lãng biết Phúc Thiên trận có một nơi có thể đi qua, bọn hắn liền không ngừng điều động tu hành giả Trúc Cơ cảnh tiến vào Chiến trường màu máu.
Muốn chiếm đánh cái lối đi vào trận pháp này.
Ngộ Hành muốn thử nghiệm suy nghĩ của mình, phải chăng nếu đi theo lối đi này, có thể đưa tu hành giả Trúc Cơ cảnh bước vào cái thế giới này.
Nếu là có thể, vậy thì điều động hàng loạt Trúc Cơ, dùng nhân số đi công chiếm cái thế giới này.
Nếu thế giới bị tấn công từ bên trong, cái trận pháp này tự nhiên sẽ tán loạn.
Đương nhiên, Ngộ Hành cũng biết, khả năng thành công của biện pháp này không lớn.
Dù cho Trúc Cơ cảnh có nhiều thế nào thì khi đối mặt với Kim Đan, Nguyên Anh cảnh, đều chỉ có một kết cục là bị hủy diệt.
Cho nên, chủ yếu vẫn phải đánh vỡ trận pháp.
Còn về Chiến trường màu máu, Ngộ Hành cảm thấy, đây chẳng qua là muốn tạo chút áp lực cho thổ dân của thế giới này mà thôi.
Đây thật ra là một đòn tâm lý.
Chiến trường màu máu nổ tung!
Mặt đất rạn nứt, rất nhiều Trúc Cơ cảnh mới từ bên ngoài tiến nào, lúc này trực tiếp bị sóng khí nuốt mất, nháy mắt ngã xuống.
Giang Li hơi hoảng sợ, hô hào binh lính trở về phía sau tường thành.
Tất cả mọi người trốn sau tường thành, không dám nhúc nhích.
Nơi xa, đại địa rạn nứt.
Một phù văn màu vàng bay lên.
Trong phù văn màu vàng có một linh hồn đang vặn vẹo, hắn phát ra tiếng kêu thê lương.
“Cứu ta! ! !”
Tiếng hét thảm vang vọng trong Chiến trường màu máu.
“Đây là vị cường giả lúc trước!”
Giang Li giật mình kêu lên.
Lý Tam Tuế nghe vậy, nhảy lên tường thành đứng nhìn, đạo bào bị gió thổi bay.
“Cường giả kia. . . Chết!”
Lý Tam Tuế che miệng, không thể tưởng tượng nổi.
Sau một khắc, nàng cảm thấy cuồng nhiệt!
Là Lục thiếu chủ, tuyệt đối là Lục thiếu chủ!
Ngũ Hoàng đại lục, chỉ có Lục thiếu chủ mới có thể ngăn cản người kia, thậm chí giết chết hắn!
Giờ khắc này, trong nội tâm của Lý Tam Tuế cảm thấy có vài phần sùng kính.
Lục thiếu chủ thật mạnh!
Trên bầu trời Chiến trường màu máu.
Tất cả Thể Tàng cảnh cường giả ngây ngốc nhìn lên trời cao, bọn hắn thấy một bàn tay thon dài do khói mù tạo thành, che khuất bầu trời.
Bàn tay đột nhiên chụp về phía phù văn màu vàng cùng linh hồn đang vặn vẹo kia.
Oanh!
Phù văn màu vàng lóe lên ánh sáng, tăng tốc nhanh hơn, nó muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng tốc độ của bàn tay to này quá nhanh, dễ dàng nắm lấy phù văn.
Âm thanh va chạm kiệt liệt vang lên.
Bàn tay to đập vào Chiến trường màu máu, mặt đất chiến trường nứt ra.
Một sức mạnh to lớn nắm lấy phù văn màu vàng.
Chữ “Lâm” to lớn tỏa ra ánh sáng vàng chói, nó như có được suy nghĩ của mình, không ngừng giãy dụa.
Nhưng mà, bên trong bàn tay to cũng hiện lên những phù văn huyền bí.
“Càn, đoài, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn , trung. . .”
Tám phù văn huyền bí hiện lên trong lòng bàn tay to kia, áp chế chữ “Lâm” này lại, làm ánh sáng của nó dần dần ảm đạm.
Dần dần chữ “Lâm” bị ép xuống phía dưới Chiến trường màu máu.
Oanh!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Bàn tay to rút từ trong trận ngôn chữ “Lâm” ra một linh hồn.
Đây chính là linh hồn của Đồ Lãng.
“Tha cho ta!”
Linh hồn Đồ Lãng quỳ trên Chiến trường màu máu.
“Ta sẽ thần phục ngươi!”
Linh hồn Đồ Lãng lúc này đang rất tuyệt vọng, tha thiết cầu xin.
Hắn không muốn chết, hắn là hậu giai Phân Thần, hắn còn có cơ hội phi thăng lên thế giới cao võ, trở thành sinh linh cao quý của thế giới cao võ.
Hắn không muốn chết oan ở cái thế giới này!
“Ngươi đã từng chửi ta.”
Ầm ầm. . .
Trong bàn tay to lớn có tiếng người nói vang vọng ra.
Giọng nói này không lớn nhưng trực tiếp truyền khắp Chiến trường màu máu.
Hết thảy mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó.
Bàn tay to biến ảo, hóa thành một cái cối xay khổng lồ.
Cối xay từ từ chuyển động.
Linh hồn Đồ Lãng dần dần bị cối xay nghiền ép, hóa thành một đống tro tàn!
Bành! ! !
Tiếng ầm ầm vang lên, giống như một ngôi sao bị nổ nát vụn!
Từng đốm sáng nhỏ không ngừng rơi xuống.
Thậm chí phát ra âm thanh ” Rào rào”, giống như một trận mưa được tạo thành từ linh hồn vậy.
Đây là những mảnh vụn linh hồn của Đồ Lãng, sau khi bị cối xay nghiền ép, hóa thành những điểm nhỏ, rơi xuống như mưa.
Lúc này giống như có một trận mưa trên Chiến trường màu máu vậy.
Lý Tam Tuế đưa hai tay ra, áo bào tung bay.
Nàng đang tắm gội trong cơn mưa linh hồn này, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đang được tẩy lễ, tinh thần trở nên thông thấu.
Thậm chí, trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy linh hồn mình đang lột xác.
Nàng sinh ra linh thức!
Nàng phải lập tức đột phá vào Thiên Tỏa!
Không chỉ riêng Lý Tam Tuế.
Mạnh Hạo Nhiên lúc này cũng mừng rỡ như điên. Nho sam của hắn đang nhuốm máu, huyết dịch chảy ròng ròng.
Tắm gội trong linh hồn của cường giả giúp hắn sinh ra linh thức.
Ngoài ra còn có Giang Li và rất nhiều Thể Tàng cảnh khác cũng đạt được sự thăng hoa ngay lúc này.
Rất nhiều Thể Tàng cảnh chưa viên mãn, lập tức tu vi tăng vọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận