Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1273: Ta vẫn là đứa con mà công tử yêu thích nhất (4)

1527 chữ
Tâm trí Lục Liên khẽ động.
Lục Cửu Liên đang đứng trên bậc thang thứ sáu ngàn tám trăm, hắn còn đang muốn tiếp tục leo lên thì bỗng dưng vẻ mặt hơi cứng lại, mơ hồ cảm giác chân mình có vẻ không nghe lời. Giống như giẫm phải xà phòng, trượt chân một cái.
Lục Cửu Liên ngã khỏi cầu thang. Cuối cùng, Lục Cửu Liên dừng bước ở bậc thang thứ sáu ngàn tám
trăm.
Cả quá trình ngã khỏi cầu thang vẻ mặt của Lục Cửu Liên là kinh ngạc, hắn cảm giác mình có thể đi xa hơn. Nhưng giống như có ai đó đẩy mạnh hắn một cái vậy. Lục Cửu Liên hắn không phục. Sài Phong thì mỉm cười nhìn Lục Cửu Liên, trong nụ cười có chút ngượng ngùng. May mắn Lục Cửu Liên chỉ bị vượt lên trước hắn hai bậc thang, hai bậc thang vượt hơn này tương đương với việc hắn thua, phải bồi dưỡng mười vị Đế Cảnh cho Ngũ Hoàng. Hai bậc cầu thang đổi lấy mười vị Đế Cảnh. Hắn cảm thấy mình thua thiệt rồi.
Sài Phong thở dài một hơi, cũng không thể oán trách điều gì là tài nghệ bản thân không bằng người thôi. Thực ra hắn biết rất rõ, về mặt lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa, hắn không đặc biệt ưu tú. Bởi vì tại nơi lĩnh ngộ của các Thần Ma, thành tích của hắn thật sự không được như ý muốn. Nhưng Nhân tộc có thêm một người là Lục Cửu Liên có thiên phú lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa xuất sắc như thế, Sài Phong cũng rất vui.
Trong Thái Cổ tinh không, sự yếu thế của Nhân tộc cũng không phải nói một câu là có thể tả hết. Ngũ Hoàng là Tiên Vũ thế giới mới được sinh ra chưa cảm nhận được sự tàn khốc đó.
Nhưng Sài Phong lớn lên từ nhỏ trong tổ địa Nhân tộc, hắn đã chứng kiến quá nhiều tình cảnh Nhân tộc bị ức hiếp bởi vì yếu thế.
Trên kim tự tháp.
Nhiếp Trường Khanh và Cảnh Việt vẫn đang leo lên.
Đột nhiên, đôi mắt Sài Phong hơi nheo lại.
“Không thể nào!”
Không chỉ có hắn, rất nhiều cường giả Kim Tiên Ngũ Hoàng đang xem náo nhiệt, đôi mắt cũng sáng ngời. Nhìm chằm chằm vào Nhiếp Trường Khanh đang leo lên kim tự tháp, ai cũng có cảm
xúc dâng trào.
Gợn sóng Pháp Nghĩa không ngừng lan tràn xuống.
Nhiếp Trường Khanh thét lên một tiếng, áo trắng bay phấp phới. Hắn nắm chặt Trảm Long đạo bên hông nhấc cao lên mạnh mẽ chém thẳng phía trước, giống như muốn chém tan những đợt sóng lớn trước người.
Hắn không ngừng vung đao mà ánh sáng quấn quanh trên lưỡi đạo của Trảm Long Đạo lại đúng là Kim Nguyên Pháp Nghĩa, hắn từng bước từng bước leo lên trên cao hơn.
Một lượt liên tục đi lên bậc thang thứ sáu trăm tám mươi.
Lục Cửu Liên có hơi bực bội, nếu như không phải trong do ai đó bất ngờ đẩy hắn một cái, làm sao hắn có thể bị lão Nhiếp vượt qua?
Còn Sài Phong lại càng thêm xấu hổ. Nhưng sau khi xấu hổ, hắn lại giật mình hiểu ra. Thì ra còn có thể sử dụng cách thức lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa để chém đứt áp lực phía trước như vậy
“Đã học được, đã học được”.
Hắn cũng có thể dựa vào cách này để tiến xa hơn.
Cuối cùng, Nhiếp Trường Khanh dừng lại ở bậc thang thứ bảy ngàn bảy trăm tám mươi.
Dù hắn cảm thấy chưa thoả mãn nhưng càng hướng lên thì uy áp của pho tượng dường như đã biến thành một bức tường rất vững chắc không thể phá vỡ.
Nếu như hắn cố tình va chạm thì sợ là đụng đến đầu rơi máu chảy cũng không thể phá ra được.
Cuối cùng, hắn bị bắn bay ra ngoài.
Tuy nhiên, hắn vẫn rất hài lòng. Sau khi rơi xuống đất khôi phục trạng thái bình thường, hắn rút thanh Trảm Long Đao ra, có thể nhìn thấy lúc này trên thanh Trảm Long Đạo đen bóng đã được phủ thêm một lớp ánh sáng màu vàng kim.
Đó là sức mạnh của Kim Nguyên Pháp Nghĩa, điều này khiến cho Nhiếp Trường Khanh cảm giác là một nhát đao chém xuống của mình như có thể mở ra thiên địa.
Hắn đã trở nên mạnh hơn. Đôi mắt Niếp Trường Khanh sáng ngời. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía kim tự tháp, Cảnh Việt vẫn chưa kết thúc.
Hắn và Cảnh Việt cũng coi như là quen biết lâu năm, từng cùng nhau chiến đấu vì công tử. Hôm
nay lại một lần nữa kề vai chiến đấu vì công tử, hắn cũng rất hy vọng Cảnh Việt sẽ có thành tích
tốt.
“Tu vi của hắn đúng là vẫn còn kém”.
Lục Cửu Liên cũng khẽ gật đầu, mặc dù nói lĩnh ngộ kim tự tháp Kim Nguyên Pháp Nghĩa không chú trọng tu vi, chủ yếu xem thiên phú, thế nhưng uy áp của pho tượng vẫn cần dựa vào tu vi để chống
cu.
Bùm bùm bùm
Giờ phút này Cảnh Việt đã hoàn toàn phải khom lưng xuống, lưng hắn giống như đang gánh cả thế giới.
“Cố lên, ngươi là con mà công tử coi trọng nhất!”
Cảnh Việt cắn chặt răng. Mồ hôi giống như là mưa, nhỏ giọt không ngừng.
“Ý chí và niềm tin của người này rất kiên định”.
“Trong miệng hắn đang lẩm nhẩm cái gì thế là bí quyết gì sao?”
Sài Phong có vẻ khá tò mò.
Dường như trong mắt mọi người, Cảnh Việt bất cứ lúc nào cũng có thể thất bại. Thế nhưng lại chính là như vậy, dưới niềm tin vững chắc, Cảnh Việt lảo đảo đi lên từng chặng đường một.
Tại thời điểm đi đến bậc thang bốn ngàn, hắn giống như sắp kiệt sức, không thể chịu nổi. Nhưng hắn vẫn lảo đảo đi đến bậc thang năm ngàn.
Sau đó năm ngàn bậc thang rất nhanh trở thành quá khứ, hắn từng bước một đi lên đạt tới sáu ngàn bậc thang.
Sài Phong hít sâu một hơi, không hiểu sao cảm giác mông có chút lạnh.
Chẳng lẽ, hắn sắp bị người thiếu niên của Ngũ Hoàng này, người ngay cả cảnh giới Đế Cảnh cũng chưa đạt tới vượt qua sao?
Bị Lục Cửu Liên và Nhiếp Trường Khanh vượt qua, Sài Phong còn có thể chấp nhận. Nhưng nếu cũng bị Cảnh Việt vượt qua thì thật sự hắn rất mất mặt rồi.
Khi Cảnh Việt dừng bước ở bậc thang thứ sáu ngàn bảy trăm, Sài Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy Cảnh Việt đã đến cực hạn rồi. Cuối cùng cũng còn có người lót đáy cho hắn. Tuy nhiên.
Ở phía trên bậc thang.
Cảnh Việt cắn chặt răng, ánh mắt đỏ ngầu, Cảnh Thiên kiếm trong hộp kiếm sau lưng bỗng nhiên phóng thẳng lên trên trời.
Ngàn năm mài kiếm, kiếm này vì công tử mà rút ra.
Hắn không thể để cho công tử phải thất vọng.
“Ta, vẫn là con mà công tử coi trọng nhất!”
Cảnh Việt gầm nhẹ một tiếng.
Kim Nguyên Pháp Nghĩa phụ trợ kèm với lực kiếm ý tích luỹ ngàn năm của Cảnh Việt lập tức kéo thế tiến lên của Cảnh Việt như chẻ tre, như có thần trợ giúp.
Trong giây phút này, tốc độ leo tháp của hắn tăng đột biến. Một hơi leo lên trăm bậc thang, trực tiếp từ sáu ngàn bảy trăm bậc tăng lên sáu ngàn tám trăm thang.
Sau khi Cảnh Việt đặt được thành tích này thì cả người đột nhiên ngất đi.
Tất cả mọi người đều ngây ra. Không phải vì tiếng hét cuối cùng của Cảnh Việt mà là vì biểu hiện của Cảnh Việt.
Mặt Sài Phong tối sầm lại, theo bản năng mím môi như Thông Cổ Đạo Nhân. Hắn lại bị đánh bại. Gió thổi hoa cúc lạnh
Hắn thua rồi, hơn nữa còn liên tiếp thua ba lần, bị đánh bại bởi ba người Ngũ Hoàng. Nghĩa là kế tiếp đây, hắn phải bồi dưỡng miễn phí ba mươi vị Đế Cảnh cho Ngũ Hoàng.
Miệng Sài Phong há hốc, giật giật.
Hắn
quay đầu nhìn về phía Lục thiếu chủ đang mặc trang phục trắng như tuyết. Nhưng đã thấy Lục Phiên nở một nụ cười chân thành và dịu dàng nhìn về phía mình, thậm chí còn giơ chén rượu trong tay lên.
Trạng thái của Sài Phong hơi bất an, không hiểu sao hắn cảm giác hình như mình bị lừa nhảy vào hố rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận