Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1301: Lục Cửu Liên ta đã thất bại (3)

Mà bây giờ Đạm Đài Huyền rất chắc chắn.
Lục Cửu Liên không giấu diếm, hắn đã cố gắng hết sức, nhưng thực lực cũng chỉ có như vậy thôi. Lục Cửu Liên cắn chặt răng, nhanh bùng nổ nào, thực lực đang ẩn giấu ở đâu chứ?
Hắn không muốn chết, đồ đệ quý giá Đường Quả của hắn vẫn đang đợi hắn, hắn vẫn còn người thân ở Ngũ Hoàng…
Xung quanh cơ thể Lục Cửu Liên đột nhiên có kim nguyên áo nghĩa dâng trào, sau đó biển hoả nguyên áo nghĩa có đường kính ba vạn dặm phía trên đầu cũng rơi xuống biển hoả nguyên áo nghĩa.
Đôi mắt của Lục Cửu Liên đột nhiên sáng lên.
Khóe miệng chảy ra máu, lúc này hắn cảm thấy giống như phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là có thể đột phá xiềng xích của Cửu Chuyển Kim Tiên! Tuy nhiên, bước cuối cùng này không hề dễ dàng.
“Kim nguyên áo nghĩa?”
Con mắt của Thần Ma cấp Đại Đạo Hoả Nhãn co lại: “Hơn nữa hắn đã nắm giữ khoảng ba thành (30%) của Kim nguyên áo nghĩa! Tên này chính là yêu nghiệt nhân tộc có thiên phú ở hai áo nghĩa! Một tuyệt thế yêu nghiệt!”
Đã nắm giữ kim nguyên áo nghĩa, bây giờ hắn còn có thể tạo ra những thành tích đáng sợ như vậy ở Hoa nguyên áo nghĩa.
Lục Cửu Liên này thật khiến bọn họ e sợ!
Lục Cửu Liên nâng kiếm Thanh Liên lên, kim nguyên áo nghĩa và hoả diễm áo nghĩa đan xen, kiếm hoa quét ra ngoài.
Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, trên bầu trời tập hợp thành một đoá kiếm liên hai màu.
Màu vàng và màu đỏ hòa quyện vào nhau, không ngừng lượn vòng.
Đây là sự ngưng tụ của hai áo nghĩa!
Bốn Thần ma cấp đại đạo đồng thời ra tay, bàn tay đáng sợ vắt ngang hư không, va chạm với kiếm
liên hai màu.
Vụ nổ xảy ra bất ngờ!
Thân thể Lục Cửu Liên run lên, không khỏi thở dài.
Cho dù như vậy, đòn tấn công của hắn vẫn không thể sánh được với đòn tấn công của bốn thần ma đại đạo.
Khói bụi tản ra.
Lục Cửu Liên người đầy máu, hơi thở yếu ớt, giống như sắp chết.
Hoả Nhãn và bốn Thần Ma cấp đại đạo khác nheo mắt lại.
Dường như bọn họ cảm thấy Lục Cửu Liên đã hoàn toàn không còn thủ đoạn nào khác.
Dáng vẻ hoàn toàn thất vọng, khiến bọn họ vô tình nảy sinh ý định giết người trong lòng. Khoảnh khắc tiếp theo, bốn người họ lần lượt bước đến.
Không gian bị phá vỡ.
Xuyên qua hư không rồi xuất hiện bên cạnh Lục Cửu Liên và Đạm Đài Huyền.
Uy áp tuyệt thế của các thần ma đại đạo tràn ngập không khí, uy áp khiến Đạm Đài Huyền không thở được, khiến vẻ mặt Lục Cửu Liên không khỏi tối sầm lại, đầy vẻ bị thương.
Lục Cửu Liên ta đã thất bại.
Lục Phiên không khỏi cau mày.
Hắn xắn tay áo lên, bộ quần áo trắng bồng bềnh, mái tóc đen cứng cáp, đôi mắt sâu thẳm như phản chiếu bầu trời đầy sao.
Bị bốn thần ma đại đạo vây giết.
Quả thực là rất nguy hiểm.
Cho dù Lục Cửu Liên có bùng nổ hai loại áo nghĩa thì hắn vẫn khó đánh lại đối phương, dù sao bốn thần ma cấp đại đạo này cũng nằm trong số tinh anh của thần ma.
Lục Phiên thở dài, chuẩn bị ra tay.
Quân cờ vẫn chưa ngã xuống.
Ánh mắt Lục Phiên khẽ động.
Khoảnh khắc tiếp theo, hình dáng mảnh khảnh của Bạch Thanh Điểu xuất hiện trước pho tượng Thú
Tổ phản chiếu trong mắt hắn.
Cho dù là Lục Phiên cũng không khỏi sửng sốt.
“Nàng gái này thế mà đã trộm được nhà?”
“Ngươi thật xuất sắc, có vài phần phong thái của Lục mỗ ta.
Khu vực trung tâm của nơi lĩnh hội.
Đỉnh núi bao la.
Dưới pho tượng Thú Tổ trời xanh rộng lớn cao chót vót, tỏa ra một luồng uy áp khó tả.
Có một chấm nhỏ rơi xuống.
“Hả? Đến rồi?”
“Thuận lợi như vậy sao? Thần ma nói ngăn cản thì sao?”
Bạch Thanh Điểu trên lên từ trên lưng Tiểu Phượng Cửu, bước từng bước nhẹ nhàng, Tiểu Phượng
Cửu đột nhiên biến thành một con gà nhỏ, nhảy vào trong vạt áo cao trước ngực của nàng và nhô đầu ra.
Bay suốt chặng đường khiến nó mệt.
Bạch Thanh Điểu cõng một cái sọt nhỏ trên lưng, ngẩng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bàn chân của pho tượng thú tổ…
Còn vị trí khác của pho tượng thú tổ, nàng hoàn toàn không nhìn thấy được, chủ yếu là bởi vì pho tượng Thú tổ này quá lớn.
Mênh mông bát ngát, còn toả ra uy áp khiến người khác sợ hãi.
Bạch Thanh Điểu xoa xoa tay, Tiểu Phượng Nhất vừa đáp xuống vai nàng run rẩy, đây là nỗi sợ hãi trong lòng do uy áp của thú tổ gây ra.
Thậm chí đàn gà trong sọt sau lưng Bạch Thanh Điểu cũng không dám kêu, đàn gà lông xù co rúm lại thành từng cục lông.
“Đây là pho tượng Thú tổ mà Lục thiếu chủ đã nói… nó không giống với pho tượng của kim nguyên t tổ, nhưng… nó có một sức hấp dẫn đặc biệt không thể giải thích được.
Bạch Thanh Điểu nói.
“Chit!”
Tiểu Phượng Nhất trên vai nàng kêu lên.
Có nghĩa là nếu đã có lực hấp dẫn, vậy… lấy nó đi! “Như vậy được không?”
Bạch Thanh Điểu hơi xấu hổ.
Nàng quay đầu lại nhìn biển lửa mệnh mộng vô tận.
“Nếu không, chúng ta đợi những người khác một lát?”
Tiểu Phượng Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhảy lên như đang giận dỗi rồi chui vào trong vạc áo trước ngực Bạch Thanh Điểu.
Bạch Thanh Điểu thở dài.
“Mà thôi, ở nơi lĩnh hội phải tranh thủ từng phút từng giây, nếu chúng ta đã đến đây trước thì đó là một cơ duyên”
Bạch Thanh Điểu hít một hơi thật sâu, sau đó, thân hình mảnh khảnh nhẹ nhàng nhảy lên.
Đến gần pho tượng Thú Tổ, nàng xuất hiện trên bàn chân giống trụ kình thiên của pho tượng Thú Tổ.
Dường như có một con hoả phượng giương cánh bay liệng, xông lên chín tầng mây, phá vỡ tầng mây,
nhìn xuống bầu trời.
Bạch Thanh Điểu nhìn pho tượng Thú Tổ vô cùng lớn, mím đôi môi đỏ mọng.
“Quá lớn rồi, nếu có thể biến nhỏ chút thì tốt rồi.”
Bạch Thanh Điểu lẩm bẩm một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận