Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 383: Coi Lục Bình An ta dễ khi dễ? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Theo thời gian trôi qua, kỳ hạn một tháng mở thư lâu mà Lục thiếu chủ nói đến, đã sắp tới gần.
Hiện tại càng ngày càng có nhiều bóng người ngồi xếp bằng ở giữa thư lâu, bọn hắn chăm chú đọc thư tịch, thậm chí có không ít những người vốn là học sinh nho sinh, gật gù đắc ý, muốn đọc những nội dung bên trong điển tịch ra.
Nhiếp Song cũng gặm nhắm thư tịch, thư tịch ở trong tay hắn, là một bản quyền pháp xuất phát từ Võ Đế thành Tàng Kinh các, Nhiếp Song không thích vận dụng vũ khí, hắn chỉ ưa thích thi triển quyền pháp mà thôi.
Tu vi hiện tại của Nhiếp Song, cũng bước vào Thể Tàng, đang rèn luyện thân thể.
Thực lực đang vào thời điểm tăng vọt.
Mỗi ngày sau khi hắn đọc xong thư tịch, đều sẽ bị Nhiếp Trường Khanh gọi đi huấn luyện.
Nhiếp Trường Khanh thân là Thiên Tỏa cảnh, nên cường độ huấn luyện hiển nhiên cũng không có tầm thường, lần nào Nhiếp Song cũng đều mệt nhừ.
Thế nhưng, không thể nghi ngờ, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Lữ Động Động ngồi ngay ngắn thả câu ở thuyền cô độc trên mặt hồ Bắc Lạc, hắn phụ trách quản lý trật tự cho thư lâu.
Mặc dù có tên tuổi Bạch Ngọc Kinh chấn nhiếp.
Nhưng Lữ Động Huyền vẫn muốn phòng ngừa một số đạo chích sinh ra ý xấu, trộm đi thư tịch ở bên trong thư lâu.
Loại chuyện này, cũng không phải chưa từng xảy ra.
Bá Vương đi Tây Sơn Thí Luyện tháp, hắn đang ma luyện chính bản thân mình ở trong đó, Bá Vương cảm thấy mình đi đến một cái bình cảnh, bình cảnh này, khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu đột phá, để cho Bá Vương cảm thấy cấp bách.
Mặc dù Bá Vương hiện tại có thể nói là vô địch ở Thể Tàng cảnh, căn cơ của hắn vô cùng vững vàng, nhưng mà, lại không cách nào đột phá Thiên Tỏa.
Bá Vương không biết vì sao.
Mỗi một ngày, hắn đều sẽ đi đến Tàng Thư các để đọc thư tịch, sau đó lại đi vào trong Thí Luyện tháp tìm cách đột phá.
Đáng tiếc, lần lượt thất bại, để cho Bá Vương có chút không biết làm sao.
Cánh cửa Tây Sơn Thí Luyện tháp mở ra.
Bá Vương người đầy mồ hơi, đi ra từ trong đó.
Hắn nhìn bầu trời mông lung linh khí một cái, thần tâm có chút nặng nề.
Lại thêm một ngày không đột phá.
Bá Vương chỉnh lý rìu cùng lá chắn ở sau lưng cho thật tốt, sau đó cất bước, đi về phía Hồ Tâm đảo.
Có lẽ…
Hắn cần tìm Lục thiếu chủ để giải hoặc.
Không lẽ là bởi vì… Ma đạo khó đi hơn so với những con đường tu hành khác hay sao?
Bên trong thư lâu, cũng xác thực không có phương thức đột phá liên quan đến Ma đạo.
“Tây Lương vương lại muốn lên đảo a?”
Bền tàu Bắc Lạc hồ.
Trên bến tàu hiện tại, có một con thuyền nhỏ chuyên môn phụ trách các tu hành giả đi tới đi lui.
Lão tẩu trên thuyền đang uống rượu, thấy Bá Vương đến, bèn nở nụ cười.
Thân thể khôi ngô của Bá Vương khẽ vuốt cằm, hắn cùng với lão tẩu này cũng xem như có chút quen biết, dù sao, mỗi ngày hắn đều đi đến Bắc Lạc hồ.
Bá Vương bước lên thuyền cô độc, ngôi ngay ngắn ở trước thuyền.
Lão tẩu thét to một tiếng, lập tức cầm sào thuyền lên.
“Tây Lương vương, có muốn nếm thử rượu đế do ta đây tự chế ra không?”
Lão tẩu hỏi.
Bá Vương khẽ giật mình, sau đó nhẹ gật đầu.
Lão tẩu cười một tiếng, vứt rượu ấm cho Bá Vương.
Bá Vương bắt lấy, gỡ nắp ra, ực một hớp vào trong miệng.
Lão tẩu thì hét lớn, căng sào thuyền ra, thuyền nhỏ đẩy một cái, chậm rãi đi về phía thư lâu.
“Lần này đi Hồ Tâm đảo.”
Bá Vương liên tục uống ba ngụm lớn, sau đó lau đi vết rượu ở khóe miệng, rồi nói với người chèo thuyền.
Lão tẩu sửng sốt, nhưng cũng không có hỏi nhiều, hắn cũng chỉ là một lái đò, mưu sinh cái nghề ở bên trong Bắc Lạc thành.
Đương nhiên, do bởi vì địa vị của Bắc Lạc thành, nên dù cho hắn cũng chỉ là một lái đò ở trong Bắc Lạc thành, thì cũng có rất nhiều cao nhân ở thế gian không dám khinh thường bọn hắn.
Chuyện này cũng đồng thời trở thành một ít đề tài nói chuyện đối với những lái đò này.
“Được rồi!”
Lão tẩu cười một tiếng, hai tay có lực đột nhiên khẽ chống sào thuyền, chuyển đổi phương hướng, chèo về phía đảo, làm cho vô số rong rêu ở trên hồ bị phá vỡ.
Lên đảo, Bá Vương thanh toán ngân lượng, sau đó hành tẩu ở trên đảo.
Nơi xa, Nhiếp Song đang luyện quyền.
Cảnh Việt xếp bằng ở bên hồ, Cảnh Thiên kiếm trôi nổi ở trên đỉnh đầu của hắn.
Trên người của hắn có một cỗ hàm ý kỳ lạ, cỗ hàm ý này, cho dù là Bá Vương, cũng cảm giác được lông tơ toàn thân bị dựng đứng.
Nghê Ngọc thì đang ngồi xởm ở bên cạnh nồi đen, nghiêm túc luyện đan.
Lữ Động Huyền cùng Lữ Mộc Đối thì pha trà, còn có một thiếu nữ đang vuốt tỳ bà, khảy đàn khúc linh lung.
Thiếu nữ tựa hồ chú ý tới Bá Vương, liếc mắt lườm hắn, sau đó tiếp tục nghiêm túc khảy tỳ bà.
Lục Trường Không cùng Mặc Bặc Khách nhàn nhã tản bộ ở ven hồ, tựa hồ đang trò chuyện một chút lý niệm.
Có vẻ như phát hiện được Bá Vương, cả hai đều nhìn sang.
Bá Vương cùng Mặc Bắc Khách có thể xem như người quen cũ.
Mặc Bắc Khách thản nhiên cười một tiếng, nhưng mà, Bá Vương lại lạnh nghiêm mặt.
Hắn vẫn như cũ không có bất kỳ thiện cảm nào đối với Mặc Bắc Khách.
Lục Trường Không càng có vẻ tiếp địa khí hơn, hắn nhìn Bá Vương, khẽ cười rộ lên: “Hiếm thấy Tây Lương vương lên đảo, là đi tìm Phiên nhi sao?”
Bá Vương gật đầu.
“Trong lòng có một cái nghi hoặc, nên muốn đi dò hỏi Lục thiếu chủ, nhằm giải hoặc.”
Bá Vương nói.
Lục Trường Không tựa hồ biết Bá Vương đang nghi hoặc cái gì.
Nhưng hắn cũng không có chỉ ra, nếu như Lục Phiên nói, càng có hiệu quả hơn so với hắn.
Bỗng nhiên.
Phương hướng Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Sương mù dày đặc tản ra.
Ngưng Chiêu vận một tịch váy trắng, ngả nghiêng đi tới từ giữa rừng trúc sàn sạt.
“Tây Lương vương, công tử cho mời.”
Ngưng Chiêu nói.
Bá Vương khẽ giật mình.
Hắn ngẩng đầu híp mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Kinh.
Sau đó hắn cất bước đi theo phía sau Ngưng Chiêu, bước lên lầu các.
Mặc Bắc Khách và Lục Trường Không nhìn xem bóng lưng biến mất của Bá Vương, hai người cũng không có bao nhiêu biểu lộ.
“Theo tu hành giới phát triển, Bá Vương cũng trở nên vội vàng… Bởi vì hắn phát hiện của bản thân mình không thể nào đột phá, đây đối với một con người muốn trở nên mạnh mẽ như Bá Vương mà nói, rất khó chịu.”
Mặc Bắc Khách nói.
Hắn dù sao cũng rất quen thuộc Bá Vương, nên hiểu rõ Bá Vương đang lo lắng điều gì.
“Con đường tu hành mà Bá Vương đang đi, khác với chúng ta…”
Lục Trường Không nói.
“Con đường không có tiền nhân, cho nên Bá Vương không có cách nào tham khảo được, vì lẽ đó, hắn vẫn luôn lục lọi qua sông.”
“Cho dù là Phiên nhi, kỳ thật con đường tu hành của hắn, vẫn khác biệt với Bá Vương.”
“Cho nên, Bá Vương bị mê mẩn là bình thường.”
Lục Trường Không nói.
“Huống chi…”
Lục Trường Không hái một cánh hoa Triều Thiên cúc, nghe tiếng tỳ bà tựa như nước rơi vào khay ngọc ở bên tai. Hắn phát ra tiếng thở dài nhỏ bé không thể nhận ra: “Huống chi, thứ quan trọng nhất hiện tại của Bá Vương, vẫn là nạn khúc mắc.”
“Khúc mắc này, kỳ thật đã trở ngại việc tu hành của hắn.”
“Khúc mắc…”
Mặc Bắc Khách yên lặng, hắn hiểu được, hắn ngay từ đầu đã hiểu được.
“Vẫn là lão giả Khổng Tu kia tương đối âm hiểu… Rất sớm đã làm xong bố cục.”
“Nhưng mà, Khổng Tu tạ thế, nên có rất nhiều bố cục kỳ thật cũng không còn giá trị nữa… Khúc mắc của Bá Vương, chủ yếu là không có vượt qua một cánh cửa chữ ‘Tình’, người trẻ tuổi đều như vậy.”
Khóe mắt dày nặng của Mặc Bắc Khách, run lên.
. . .
Lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên đánh cờ, đường cong trong con ngươi hắn nhảy lên, đang xem xét tình huống ở bên trong hãn hải.
Cái thứ quỷ dị kia, đã cấp tốc tới gần Ngũ Hoàng hải vực.
“Cự thú trong hải dương sao?”
Lục Phiên cũng có điều suy nghĩ.
Hải dương, chỗ đã sinh ra sinh mệnh nguyên thủy, diện tích cùng phạm vi đều rộng lớn hơn rất nhiều so với lục địa.
Trong hải dương cũng chưa chắc không thể sản sinh ra sinh linh có thể tu hành.
Thế nhưng, Ngũ Hoàng hải vực, hiển nhiên là vẫn có khoảng cách so với Thiên Nguyên hải vực.
Có lẽ sẽ có sinh linh cường hãn, thế nhưng, đi đến đẳng cấp của Cự Kình này, vẫn là kém hơi xa.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ ở trên quân cờ, rốt cuộc, rơi trên bàn cờ.
Có tiếng bước chân vang vọng.
Ngưng Chiêu mang theo Bá Vương đi lên lầu các.
Bá Vương có chút hốt hoảng mà nhìn xem Lục Phiên bày ván cờ cục, ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Hắn có một loại cảm giác cách một thế hệ.
Lục Phiên vẫn như vậy, bạch y như tuyết, vô song không màng danh lợi.
Thế nhưng, tu vi, lại càng ngày càng để cho người ta không nhìn thấu.
Lúc Phiên ở trước kia, khi ngồi ngay ngắn ở đó, liền sẽ cho Bá Vương một loại cảm giác áp bách đáng sợ.
Thế nhưng, Lục Phiên hiện tại, Bá Vương nhìn thấy, lại giống như một công tử phú gia bình thường vậy.
Phản phác quy chân! (TN: Trở về nguyên trạng)
Trong lòng Bá Vương co rút lại, chỉ có thực lực vượt xa hắn, mới có thể làm đến việc phản phác quy chân.
“Lục thiếu chủ…”
Bá Vương nói.
Ngưng Chiêu thì bắt đầu nấu rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận