Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 532: Phân Thần vẫn lạc, linh hồn thành mưa (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Rất nhiều Thể Tàng cảnh chưa viên mãn, lập tức tu vi tăng vọt.
Dường như chỉ trong một suy nghĩ đã trở thành Thể Tàng viên mãn.
“Đây là cơ duyên! Đây là cơ duyên to lớn!”
Có người cười to.
Có người rơi nước mắt, địch nhân liên tục tiến tới, để bọn hắn cảm thấy áp lực quá lớn.
Tại Chiến trường màu máu, bọn hắn đều nghĩ là mình sẽ chết.
Nhưng mà bây giờ, một cường giả đỉnh cấp của địch nhân đã ngã xuống, tạo thành một cơn mưa linh hồn, trợ giúp bọn hắn Phá pảnh, lúc này tất cả bọn hắn đều cảm thấy mừng rỡ và thoải mái.
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Ngộ Hành biến sắc, cự nhân cũng phát ra tiếng gầm thét.
Ngộ Hành biến sắc là bởi vì cái chết của Đồ Lãng, chuyện này diễn ra ngay trước mắt hắn, linh hồn Đồ Lãng bị ma diệt!
Đây chính là Đồ Lãng a, cường giả đỉnh cấp của Kim Thân đại lục, Phân Thần cảnh hậu giai!
Chiến lực của Đồ Lãng cực mãnh, cho dù là Ngộ Hành, nếu không dựa vào pháp khí, chưa hẳn đã có thể trấn áp được Đồ Lãng.
Nhưng mà, một vị cường giả như vậy, đã chết rồi.
Bá củ vị diện của trung võ chí cường, vẫn lạc!
Cự nhân thì đang đau lòng đến nỗi khó thở.
Hắn phát hiện, liễn kết giữa hắn và trận ngôn chữ “Lâm” đã bị một cỗ lực lượng bá đạo chặt đứt!
Oanh!
Cự nhân giơ tay lên, đấm ra một quyền mãnh liệt.
Khuôn mặt Ngộ Hành lạnh lẽo, xung quanh thân thể của hắn hiện lên một tầng ánh sáng vàng.
“Các hạ, có ý tứ gì?”
Ngộ Hành lạnh lùng nhìn cự nhân.
“Cái thế giới này có một vị trận pháp đại sư mạnh mẽ! Sao ngươi lại giấu ta!?”
Cự nhân gào thét.
Từ khi mất đi liên hệ với trận ngôn chữ “Lâm”, suy nghĩ của hắn bắt đầu rối loạn.
Trên thực tế, cự nhân cũng không dám tin, bởi vì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có người có thể cướp đi trận ngôn chữ “Lâm” của hắn.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Bởi vì trong trận ngôn chữ “Lâm” có ấn ký linh hồn của hắn.
Ngoài ra còn có một tầng bảo vệ do Lục Giáp trận tông bố trí.
Dù cho linh hồn của hắn có bị ma diệt, trận ngôn chữ “Lâm” cũng sẽ tự động trở về Lục Giáp trận tông, lại tiếp tục được truyền thừa tiếp.
Tuy nhiên. . .
Cự nhân tuyệt đối không ngờ rằng, trận ngôn đã bị cướp đi.
Hắn trơ mắt nhìn trận ngôn chữ “Lâm”, bị bàn tay to bắt trở về.
Dường như trong lòng hắn lúc này bị ai đó cầm deo khoét mất một mảng thịt vậy!
“A di đà phật, các hạ là Trận Pháp sư, vì sao chất vấn bần tăng vấn đề này, bần tăng chỉ biết trận pháp này vô song, cho nên mới xin Tôn giả thỉnh các hạ xuống đây phá trận.”
“Các hạ cớ sao lại giận cá chém thớt với bần tăng?”
Ngộ Hành bình tĩnh nói.
Lục Giáp trận tông, Tôn giả đắc tội được, nhưng hắn thì không.
“Cút!”
Cự nhân có chút nóng nảy, đột nhiên vung tay, thân thể Ngộ Hành bị quật bay.
Cự nhân đứng thẳng đứng dậy, đôi mắt hắn lúc này đỏ bừng.
Hắn nhìn chòng chọc vào Phúc Thiên trận.
Gào thét ầm lên.
“Phá cho ta!”
Cự nhân rống to.
Mười tám tấm bia đá tại bên cạnh hắn bắt đầu xoay quanh hắn, trận văn trong đó không ngừng sáng lên, giống như là mười tám vầng mặt trời treo trên không gian.
Cự nhân cất bước.
Hắn muốn mạnh mẽ xông vào trận!
“Kẻ điên. . .”
Ngộ Hành nhìn cự nhân, lắc đầu, áo cà sa bay trong gió, hắn nở một nụ cười lạnh.
Trận pháp này mạnh thế nào thì hắn hiểu rất rõ.
Hắn đã từng thử phá trận, lại suýt nữa bị trận pháp giết chết.
May mắn là trận pháp này dường như chỉ là trận pháp phòng ngự, không có chủ động tấn công.
Nếu không thì bọn hắn đã sớm chết từ lúc trước rồi.
Ầm ầm!
Chiến trường màu máu.
Tất cả mọi người toát ra vẻ sợ hãi.
Trên thuyền của Kim Thân đại lục, tu hành giả Trúc Cơ cảnh không kịp chạy trốn.
Bị cự nhân một cước đạp xuống.
Phốc phốc. . .
Giống như là từng con kiến bị giẫm chết.
Thanh đồng thuyền bị hắn đạp nát.
Cự nhân vào trận, chân hắn đạp vào Chiến trường màu máu!
“Tặc nhân! Trả lại trận ngôn cho ta!”
Cự nhân gào thét.
Bàn chân của hắn bước vào Chiến trường màu máu, mặt đất nơi này bị hắn đạp nát.
Đám người Giang Li, Lý Tam Tuế không dám ngăn cản, người khổng lồ này thật đáng sợ, khí thế tản ra từ lỗ chân lông người này cũng đủ để đánh nát bọn hắn.
Bọn hắn vội vàng bỏ chạy, kéo giãn khoảng cách với cự nhân, phòng ngừa việc bị ảnh hưởng đến.
. . .
Ngũ Hoàng đại lục.
Giờ khắc này, toàn bộ bầu trời bỗng biến đổi!
Tất cả mọi người, đều hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn.
Trên bầu trời, hiện ra một bóng người to lớn, hắn bước đi từng bước chậm chạp như đang kẹt trong vũng bùn.
Cự nhân há mồm phát ra tiếng gào thét.
Sức mạnh bảo vệ thế giới, cùng với sức mạnh đáng sợ từ Phúc Thiên đánh thẳng vào thân thể của cự nhân.
Trong nháy mắt, thân thể cự nhân máu thịt be bét.
Máu tơi không ngừng rơi xuống, khiến cho toàn bộ bầu trời trở nên đỏ bừng, một trận mưa máu xuất hiện!
Trên hải đảo, đám người Đỗ Long Dương vốn đang dưỡng thương sau một trận chiến với Đồ Lãng, lúc này bọn hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Bọn hắn thấy được bóng người to lớn trong đám mây.
Cự nhân kia dường như muốn mạnh mẽ lao xuống dưới này!
Vô cùng điên cuồng.
Vô cùng ngu ngốc!
Chuyện gì khiến cho người khổng lồ này điên cuồng như vậy!
Đám người Đỗ Long Dương không đoán được.
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên giơ tay lên thi triển một chiêu thức, áo trắng tung bay phần phật trong gió.
Một vệt ánh vàng nhanh chóng bay tới.
Linh khí trên bàn tay hắn tỏa ra, phù văn bát quái lấp lánh, vững như bàn thạch, nhẹ nhàng bắt lấy trận ngôn chữ “Lâm”.
Ba động kỳ dị từ trong trận ngôn chữ “Lâm” khuếch tán ra.
“Thật là một cái phù văn kỳ dị.”
Lục Phiên nhìn trận ngôn này, trong ánh mắt hắn toát ra vẻ tò mò.
Khi tiếp xúc với trận ngôn chữ Lâm với khoảng cách gần hắn càng cảm thấy nó tràn đầy kỳ dị.
Ngẩng đầu lên, Lục Phiên thấy được thân hình to lớn của cự nhân kia.
Lục Phiên nhíu mày.
Hắn duỗi ngón tay ra.
Nâng trận ngôn chữ “Lâm” lên.
Xì xì xì. . .
Một lực lượng kì dị từ trong trận ngôn xông vào cánh tay Lục Phiên, như muốn chấn vỡ bàn tay của hắn.
Linh thức Lục Phiên khẽ động.
Phù văn bát quái lại xuất hiện lần nữa.
Trấn áp trận ngôn chữ “Lâm”.
“Hệ thống, đây là cái gì?”
Lục Phiên hỏi thăm hệ thống.
Hệ thống lần này trả lời rất nhanh.
“Trận ngôn chữ “Lâm” là một trong cửu tự trận ngôn, chưa kích hoạt, do đại đế cổ đại ‘Hạo’ sáng tạo ra, có uy năng đáng sợ, lưu truyền qua vô tận tuế nguyệt, bây giờ thuộc về Lục Giáp trận tông, được xem là trấn tông chi bảo.”
Nghe hệ thống nói xong, đội mắt Lục Phiên sáng lên.
“Chưa kích hoạt?”
Lục Phiên ngạc nhiên, tin tức này làm hắn giật mình.
Nhưng Hệ thống lại không tiếp tục nói nữa.
Lục Phiên suy đoán, có lẽ, Lục Giáp trận tông mặc dù có được Cửu Tự trận ngôn, tuy nhiên lại vẫn chưa biết cách kích hoạt.
Dù sao thì đây cũng là trận ngôn do đại đế cổ đại sáng tạo ra.
Mặc dù, Lục Phiên không biết đại đế cổ đại thuộc cảnh giới nào.
Thế nhưng, nghe thôi cũng đã thấy rất mạnh a.
“Vậy. . . Làm thế nào để kích hoạt?”
Lục Phiên suy tư.
Hắn ngẩng đầu, mắt hắn nhìn vào cự nhân đang bất chấp muốn tiến vào Ngũ Hoàng.
“Tiểu Hoàng.”
Lục Phiên hô.
Hưu!
Tiểu Ứng Long vỗ cánh, bay lượn ở trước mặt Lục Phiên, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi.
Lục Phiên giơ tay lên, chỉ vào cự nhân trên bầu trời.
“Đánh hắn.”
Tiểu Ứng Long nghe vậy, cảm thấy tràn trề khí thế.
Vỗ cánh, hóa thành một vệt sáng xông thẳng lên bầu trời, bay về phía cự nhân kia.
Có Phúc Thiên trận và lực lượng thế giới này bảo vệ, cự nhân không cách nào có thể xuống được dưới này.
Mặc dù hắn mượn nhờ mười tám trận bia trợ giúp, dường như hơi có một chút hi vọng.
Thế nhưng. . .
Đè chết Lạc Đà, chỉ cần một cọng cỏ.
Mà Tiểu Ứng Long chính là cái cọng cỏ đó.
Nhìn trận ngôn chữ “Lâm” đang không ngừng rung động trong tay, Lục Phiên cũng không tiếp tục quan tâm những chuyện khác.
Hắn cảm giác nếu như có thể kích hoạt trận ngôn chữ “Lâm” này thì sẽ nhận được một niềm vui to lớn, đây là trực giác của Lục Phiên!
Tập trung tinh thần.
Ông. . .
Trong mắt Lục Phiên lóe lên một tia sáng.
Sau đó, hắn mang trận ngôn này tiến vào Truyền Đạo đài.
. . .
Tiểu Ứng Long vỗ cánh.
Hóa thành một vệt sáng vàng, nhanh chóng bay lên bầu trời.
Không lâu sau, Tiểu Ứng Long đã bay tới trước mặt của cự nhân.
Cự nhân gào thét.
Tiểu Ứng Long nhìn hắn chằm chằm.
Tư!
Trong miệng Tiểu Ứng Long phun ra một ngụm nước, bay thẳng vào mặt cự nhân, nhưng cự nhân không có phản ứng gì.
Con mắt hắn chuyển động, bỏ qua Tiểu Ứng Long, do có một chút cảm ứng với trận ngôn chữ “Lâm”, nên hắn nhìn về mặt biển, thấy được bóng dáng của Lục Phiên.
Tiểu Ứng Long vỗ cánh, cảm thấy cự nhân không chỉ quan tâm đến hắn, mà trong đôi mắt còn hiện lên mưu đồ bất chính với cha.
Lập tức, hắn nổi giận.
Giang cánh ra.
Thân thể đột nhiên biến lớn.
Hóa thành một tòa núi nhỏ.
Thân thể hắn đột nhiên quay vòng, giống như một con quay xoay tròn cực nhanh.
Cái đuôi đột nhiên quật mạnh ra.
Cự nhân nhìn cái đuôi Tiểu Ứng Long lao tới.
Đôi mắt hắn co rụt lại.
“Tiểu súc sinh!”
Cự nhân gào thét.
Ba!
Đuôi rồng quất vào mặt cự nhân.
Vốn cự nhân đang phải chống lại áp lực của trận pháp, lập tức phát ra tiếng thét thê lương.
Mười tám toà trận bia rung lên.
Thân thể cự nhân bị Phúc Thiên trận bắn bay ra.
Thân thể hắn bị bay ngược ra sau với tốc độ cực nhanh, tạo thành một vệt dài trên mặt đất của đại lục cô quạnh, khói mù bốc lên dày đặc, thân thể hắn đập mạnh trên mặt đất.
. . .
Ầm ầm!
Bên trong Truyền Đạo đài.
Lục Phiên ngồi xếp bằng trên trận đài bát quái.
Trận ngôn chữ “Lâm” tản mát ra uy năng vô cùng.
Lục Phiên có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn vào những phù văn bát quái đang xoay quanh hắn, những phù văn này đang bắn ra những vầng sáng truyền vào trận ngôn chữ “Lâm”.
Toàn bộ Truyền Đạo đài bắt đầu chấn động, trong lúc mơ hồ, giống như đất rung núi chuyển.
Hồi lâu sau.
Cơn chấn động kết thúc.
Mà trận ngôn chữ “Lâm” đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lóa, bảo phủ lấy Lục Phiên.
. . .
Trên đại lục cô quạnh.
Cự nhân toàn thân nhuốm máu, đột nhiên ôm lấy đầu, phát ra tiếng gào thét thê lương bi thảm.
Linh hồn hắn lúc này bỗng có cảm giác trống rỗng.
Giờ khắc này, hắn đã biết.
Trận ngôn chữ “Lâm”, mất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận