Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 333: Huynh đài, xem bói không?

TN: Cám ơn đạo hữu Ngthuanhp, nhokminh31590, và hoadx179 đã đẩy kim phiếu cùng với đề cử truyện nhé <3
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Phượng Linh kiếm xẹt qua bầu trời, đi qua hai cái Long Môn, trở về đến đảo Hồ Tâm.
Sương mù dày bao phủ Hồ Tâm đảo dần tán đi.
Sau khi Phượng Linh trở về bên cạnh Lục Phiên, Tiểu Lục Phiên “bành” một tiếng, tán thành linh khí tan biến giữa không khí.
“Còn biết sợ, kéo theo Tiểu Ứng Long đi chịu tội chung sao, khi bị phạt sẽ có người san sẻ?”
Lục Phiên không nói gì lắc đầu.
Thật đúng là tính nết của tiểu hài tử.
Trúc Lung làm gì, Lục Phiên sao lại có thể không biết, mặc dù hắn chủ yếu dùng linh thức cò kè mặc cả với cường giả trong Võ Đế, thế nhưng, Lục Phiên vẫn có thể cảm ứng được những cử động nhỏ của Trúc Lung.
“Càng ngày càng giống con người, như vậy cũng tốt.”
Lục Phiên cười cười.Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn Thế Giới Trail
Hắn không ngăn cản Trúc Lung, cũng không có mang Tiểu Ứng Long trở về.
Tình huống của Lý Tam Tư, Lục Phiên không có dự liệu được.
Dù sao thì chuyện đoạt xá này, không phải là chuyện người bình thường có thể gặp phải.
Nếu Lý Tam Tư bị đệ tử Tuyệt Đao môn truy sát mà chết, Lục Phiên sẽ không xuất thủ, bởi vì đây là con đường hắn tự mình lựa chọn.
Thế nhưng. . .
Lý Tam Tư bị đoạt xá mà chết.
Lục Phiên sẽ không cho phép.
Lý Tam Tư dù sao cũng là Thể Tàng cảnh do Lục Phiên bồi dưỡng ra được, hắn bị đoạt xá, tương đương với việc Lục Phiên bị người khác cướp công sức, Lục Phiên nào có thể nhịn được?
Huống hồ, sau khi Lý Tam Tư bị đoạt xá, linh khí đạt được do tu vi tấn thăng đều không thuộc về Lục Phiên, chuyện này càng không thể nhẫn.
Nghĩ vậy, Lục Phiên lại dựa vào xe lăn, gió nhẹ quét qua, Lục Phiên kẹp một con cờ lên.
Nhẹ nhàng hạ xuống.
. . .
Nhiếp Trường Khanh rời khỏi Võ Đế thành, bởi vì hắn phát hiện đệ tử trong Võ Đế thành vẫn có rất nhiều địch ý đối với hắn.
Điểm này, Nhiếp Trường Khanh cũng hiểu rõ, hắn vác Trảm Long, từng bước từng bước đi ra khỏi Võ Đế thành.
Hắn giết không ít tu hành giả Kim Đan cảnh của Võ Đế thành, đệ tử Võ Đế thành có thù với hắn cũng là chuyện bình thường.
Cho dù là Đỗ Long Dương cũng không ưa hắn, nếu không phải là nể mặt Lục Phiên, Đỗ Long Dương đã sớm dùng một bàn tay chụp chết hắn.
Nơi xa, Mạc Thiên Ngữ nhìn thấy Nhiếp Trường Khanh, đôi mắt hắn lập tức sáng lên.
“Lão Nhiếp!”
Mạc Thiên Ngữ từ trong đám người chạy ra, trong tay cầm quẻ, trên quẻ có chữ viết mà Nhiếp Trường Khanh nhìn không hiểu, hẳn là chữ viết của phương thế giới này.
“Lão Mạc? Ngươi làm sao lại ở đây?”
Nhiếp Trường Khanh thật sự có chút khiếp sợ.
Mạc Thiên Ngữ vậy mà xuất hiện trong Võ Đế thành?
Điều này còn không quan trọng, mà quan trọng hơn là. . . Mạc Thiên Ngữ vậy mà còn chưa chết!?
Mạc Thiên Ngữ cười cười, tha hương ngộ cố tri, loại tâm tình này khá là tốt.
Mạc Thiên Ngữ cũng có chút ngoài ý muốn, Nhiếp Trường Khanh thế mà cũng không có chết, bị một người mạnh mẽ như vậy bắt vào trong Võ Đế thành, hắn thế mà có thể còn nguyên vẹn trốn ra.
Xem ra, có người nể mặt của Lục thiếu chủ.
Mạc Thiên Ngữ bỗng nhiên có chút xoắn xuýt, nếu như hắn hãm sâu nơi hiểm cảnh, Lục Phiên sẽ ra tay cứu hắn sao?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Mạc Thiên Ngữ có chút thoáng buồn, bởi vì, hắn nghĩ như thế nào đi nữa thì Lục Phiên cũng chắc chắn không quan tâm đến hắn.
Cho nên, Mạc Thiên Ngữ chỉ có thể dựa vào quẻ của chính mình thôi.
“Ra khỏi thành trước đi.”
Nhiếp Trường Khanh giữ chặt tay Mạc Thiên Ngữ, kéo hắn đi ra ngoài thành.
Mạc Thiên Ngữ khẽ giật mình.
Lúc này, hắn mới phát hiện người chung quanh đang nhìn bọn hắn với ánh mắt giận dữ.
Mạc Thiên Ngữ nhăn mặt lại. . .
“Ta hình như tới không đúng lúc.”
“Lúc này ta giả vờ không biết ngươi còn kịp sao?”
Nhiếp Trường Khanh nhìn Mạc Thiên Ngữ, cười cười: “Ngươi đoán xem.”
“Ta đang muốn ra khỏi thành, nếu ngươi tiếp tục ở lại trong thành, có thể sẽ bị người ta kéo vào trong hẻm nhỏ đánh chết lúc nào cũng không biết a.”
“Dù sao thì người yếu đuối như vậy, Kim Đan cảnh muốn giết ngươi, thậm chí không cần đến năm ngón tay.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Mạc Thiên Ngữ liếc mắt nhìn xung quanh, vội vàng mang theo đồ đạc đi ra bên ngoài thành.
Cửa thành.
Nhiếp Trường Khanh gặp được một người quen.
Chính là Diệp Thiên Tầm, vị lục chuyển Kim Đan kia.
“Thành chủ có lệnh, bảo chúng ta không được truy sát ngươi, coi như ngươi gặp may. . .”
Diệp Thiên Tầm đứng dựa vào tường thành, nói.
“Tuy nhiên, ngươi đã giết nhiều đệ tử Võ Đế thành nhiều như vậy, thù này, chúng ta sẽ không bỏ qua.”
“Còn đao của người. . . Giữ gìn kỹ, ta sẽ đến lấy.”
Diệp Thiên Tầm nói.
Bạo Vũ Lê Hoa mặc dù mạnh, thế nhưng, Diệp Thiên Tầm đoán được, pháp khí mạnh như vậy, Nhiếp Trường Khanh cũng chỉ có thể có một cái.
Đồ chơi kia, có thể so với pháp khí bốn năm phẩm, mà pháp khí bốn năm phẩm thì hết sức trân quý.
Trước đó Diệp Thiên Tầm không có phòng bị, cũng bị thiệt lớn, vết thương trên người hắn bây giờ bị Bạo Vũ Lê Hoa đâm ra vẫn có rất đau.
Nhiếp Trường Khanh liếc mắt nhìn Diệp Thiên Tầm.
Người này rất mạnh, cũng nhờ hắn mà Nhiếp Trường Khanh có thể đột phá đến nhị cực Thiên Tỏa, thế nhưng, thực lực hắn mặc dù có tăng trưởng, nhưng cũng không thể nào chiến thắng được Diệp Thiên Tầm.
“Người này có chút ngông cuồng a. . .”
Mạc Thiên Ngữ mang theo túi quẻ, nheo mắt lại.
“Ngươi xem. . . Tiểu sinh sẽ tính một quẻ cho hắn.”
Hắn bước hai bước.
Hướng Diệp Thiên Tầm đi tới.
“Huynh đài, xem bói không?”
Diệp Thiên Tầm nghi ngờ nhìn thoáng qua Mạc Thiên Ngữ.
Nhiếp Trường Khanh cũng không biết nói gì.
Tính quẻ làm gì, còn không mau chóng rời khỏi Võ Đế thành.
Bỗng nhiên.
Lông tơ toàn thân Mạc Thiên Ngữ dựng đứng, hắn cảm thấy có sát khí.
“Lão Nhiếp, nhanh lên, nhanh lên. . .”
Mạc Thiên Ngữ kéo Nhiếp Trường Khanh chạy ra khỏi thành.
“Lão Nhiếp? Ngươi họ Nhiếp sao?”
Diệp Thiên Tầm ôm ngực, nghiền ngẫm cười một tiếng, “Thành chủ nói, ngươi có rảnh thì có thể tới khiêu chiến đệ tử Võ Đế thành bọn ta. . . Ngươi không phải muốn đột phá trong chiến đấu sao? Có gan. . . Thì tới đi, đệ tử nội môn Võ Đế thành sẵn sàng tiếp đãi ngươi.”
Nhiếp Trường Khanh quay đầu, nhìn Diệp Thiên Tầm một cái thật sâu.
Hắn bị Mạc Thiên Ngữ lôi đi ra khỏi Võ Đế thành.
Thế nhưng, hắn vẫn nói một câu với Diệp Thiên Tầm.
“Chờ xem, không sớm thì muộn ta sẽ đánh thắng tất cả đệ tử Võ Đế thành các ngươi.”
Lời nói này, làm đệ tử trong Võ Đế thành nổi máu nóng dữ dội.
Cái tên này rất ngông cuồng!
Ngay tại thời điểm Diệp Thiên Tầm híp mắt, cuối ngã tư đường, một khí tức mạnh mẽ chói chang như mặt trời xuất hiện.
“Tên xem bói kia! Để mạng chó của ngươi lại!”
Phong Nhất Lâu giận không kềm chế được.
Hắn tìm thấy rồi.
Tìm được tên coi bói đáng chết kia.
Tên này vậy mà còn là người nhập cư trái phép.
Tên xem bói này lừa hắn!
“Phong sư huynh. . . Phong sư huynh ngươi bình tĩnh!”
Diệp Thiên Tầm cảm nhận được sát khí của Phong Nhất Lâu, vội vàng kéo Phong Nhất Lâu lại.
“Thành chủ nói, không thể giết bọn hắn. . . Bằng không sẽ bị trục xuất khỏi Võ Đế thành!”
Diệp Thiên Tầm chặn lại, nói.
“Trục xuất thì trục xuất, lão tử vẫn muốn liều mạng giết tên coi bói này!”
Phong Nhất Lâu đỏ ngầu cả mắt.
Hắn không phải loại công tử văn nhã như Tây Môn Tiên Chi, pháp quyết tu hành của hắn chính là chí cương chí dương, tính tình nóng nảy của hắn khó mà kiềm chế được.
“Đừng a! Vì một tên tiểu nhân giang hồ Ngưng Khí cảnh mà Phong sư huynh tự hủy đi tiền đồ tốt đẹp của mình, quá thua lỗ a!”
Diệp Thiên Tầm vẫn lôi kéo Phong Nhất Lâu, nói.
Phong Nhất Lâu nghe xong, cảm thấy có chút đạo lý.
Thế nhưng, hắn vẫn rất giận a.
Bị Diệp Thiên Tầm ôm, trong miệng hắn phát ra những tiếng rống giận dữ.
Ra khỏi Võ Đế thành, mồ hôi trên trán Mạc Thiên Ngữ chảy ròng ròng.
“Xém chút nữa thì mất mạng.”
Mạc Thiên Ngữ cảm khái một câu.
“Quẻ tùy tâm sinh, quẻ do niệm sinh. . . Người này, sao lại nóng nảy như thế.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Nhiếp Trường Khanh vác lấy đao, từ từ quay đầu.
“Lão Nhiếp, tiếp theo có tính toán làm gì không?”
“Trở về sao?”
Mạc Thiên Ngữ hỏi.
“Không trở về.”
Nhiếp Trường Khanh bước trên tuyết, trả lời một câu.
“Điều dưỡng, tu luyện, sau đó vào Võ Đế thành khiêu chiến.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Mạc Thiên Ngữ khẽ giật mình, không nghĩ tới Nhiếp Trường Khanh lại có dự định như vậy.
“Trước khi Lục thiếu chủ đi không có bàn giao việc gì cho ngươi sao?”
Mạc Thiên Ngữ hỏi.
Nhiếp Trường Khanh không nói gì, nghe được vấn đề này liền cảm thấy đau trong tâm.
Lục Phiên trước khi đi, dường như đã quên hắn.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh vẫn bước đi trong tuyết, mặt không cảm xúc, trả lời: “Công tử khen ta nhanh chóng bước vào nhị cực như vậy rất không tệ, bảo ta tiếp tục cố gắng.”
“Ta cần áp lực, cần động lực. . . Vừa vặn, bây giờ nhờ có công tử, Võ Đế thành không đuổi giết chúng ta nữa, như vậy, ta có khả năng dùng bọn hắn để luyện tập.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
“Nhờ có công tử?” Mạc Thiên Ngữ nghi hoặc một chút.
“Không thể nói, ta hứa với công tử sẽ không nói.” Nhiếp Trường Khanh lắc đầu, không có trả lời Mạc Thiên Ngữ.
Mạc Thiên Ngữ có chút giật mình, không tiếp tục hỏi thăm nữa, hai người tan biến trong rừng tuyết.
Bỗng nhiên, Mạc Thiên Ngữ nói.
“Lão Nhiếp a, thời điểm ngươi muốn khiêu chiến đệ tử Võ Đế thành thì hãy nói với ta, ta sẽ coi trước một quẻ cho ngươi, xem rõ lành hay dữ.”
“Được.”
“Nhất định phải nhớ kỹ, quẻ của tiểu sinh. . . Siêu chuẩn.”
Nhiếp Trường Khanh: “. . .”
. . .
Trúc Lung mang theo Tiểu Ứng Long xông vào tường không khí.
Quân coi giữ của Đại Huyền quốc không kịp phản ứng, Huyền Vũ vệ bị khí tức của Trúc Lung và Tiểu Ứng Long trấn áp, thậm chí không có dung khí ngăn cản.
Đối với việc này, Trúc Lung cũng không quan tâm.
Oanh!
Tiểu Ứng Long há to miệng, gió lạnh rót vào trong miệng của nó, làm cho nó vô cùng vui vẻ.
Cả hai xuyên qua tường không khí.
Vừa ra khỏi cấm vực, lập tức có sóng khí mạnh mẽ khuếch tán.
“Lại có người đến rồi!”
“Động thủ. . . Lần này không thể lại để hắn chuồn đi!”
Đao khí sắc bén lập tức được chém ra.
Đao khách của Tuyệt Đao môn liên tục ra tay một cách nhanh chóng, chém về phía Tiểu Ứng Long và Trúc Lung.
Trúc Lung đang nhắm hai mắt, không ngờ rằng, vừa mới ra tới đã gặp phải kẻ địch.
Tuy nhiên, Trúc Lung cũng không có để ý, một đám Trúc Cơ mà thôi.
Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng ép xuống.
Oanh. . .
Những Trúc Cơ này bị một chưởng của Trúc Lung làm nổ tung thân thể, máu tươi bắn tung tóe.
Giống như là pháo hoa màu máu nở rộ.
Tiểu Ứng Long đứng xem ngây cả người.
Trong đôi mắt nó toát ra vẻ hưng phấn, nhảy ra, muốn động thủ.
Thế nhưng nó bị Trúc Lung nắm vào phần thịt gáy kéo nó trở về.
Bên trong sương máu mông lung.
Trúc Lung lao ra.
Vừa ra ngoài liền có đao khách Kim Đan cảnh chém ra đao khí dài đằng đẵng.
“Cũng dám giết đệ tử Tuyệt Đao môn!?”
Trúc Lung nhíu mày, giơ tay lên, vẫy tay về hướng đao khí phía xa kia.
Nhẹ nhàng vồ một cái.
Đao khí nổ tung.
Dưới áp lực của bàn tay Trúc Lung, thân thể vị Kim Đan cảnh này cũng vỡ ra, Kim Đan rạn nứt, máu thịt nổ tung tóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận