Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 953: Đa ta các vị đã tốt bụng tặng đế binh (2)

Edit: Long Hoàng
Ầm ầm!
Trong hư không.
Trên mặt Lục Cửu Liên cùng Cố Mang Nhiên tràn đầy tuyệt vọng.
Không ngăn được.
Vốn bản thân bọn họ chống lại những thánh cảnh có đế binh, luôn ở yếu thế hơn, mà giờ khắc này, những thánh cảnh đó đưa đế binh nhập vào Ngũ Hoàng, bọn họ làm sao có thể ngăn cản?
Ầm ầm!
Ngoài Ngũ Hoàng
Những đám mây mù đột ngột ùa lên,
Đây là phúc thiên trận, Lục Phiên trước đó đã bố trí ở bên ngoài Ngũ Hoàng, làm đại trận bảo vệ Ngũ Hoàng!
Dòng sông dài thời gian cuộn lại, cũng ngăn cản năm đại đế binh!
Trong mắt thánh tổ thủy tộc tràn đầy vui vẻ.
Trên thực tế, không chỉ là nàng, mà những thánh cảnh khác cũng toát lên vẻ hưng phấn.
“Không ngăn được! Có điều, càng ngăn, ta càng vui vẻ!”
Thánh tổ thủy tộc nói.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Vài vị thánh cảnh cười lớn, trong hư không lướt qua, thân thể đã trải qua thiên đạo cửu trọng thiên thối luyện, bạo phát ra khí thế cường đại.
Hợp lại ngăn trở đám người Cố Mang Nhiên cùng Lục Cửu Liên.
Không để bọn họ vào Ngũ Hoàng ngăn cản đế binh.
Bọn hắn quấn lấy đám người Cố Mang Nhiên, đợi đến khi đế binh triệt để kích hoạt hậu thủ những cổ đế để lại, diệt đi Ngũ Hoàng……
Thậm chí, đến lúc đó, còn có thể dẫn xuất bí mật Hư Vô Thiên, khiến những đại đế viễn cổ đã từng tan biến, thực sự trở về!
Từng vị thánh cảnh, ánh mắt đều sáng lên.
Thân thể bọn hắn khẽ rung, đó là kích động.
“Chúng ta, tựa như chào đón sự trở lại của một thời đại!”
Trên dung nhan tuyệt mỹ của thánh tổ thủy tộc, mang theo phấn khích.
Những cổ đế quay về, có lẽ, thế cục độc bá của cửu trọng thiên sẽ thay đổi.
Có cổ đế làm chỗ dựa, mỗi một tộc đều có lực lượng riêng mình.
Đế Cảnh, đó là cảnh giới chí cao vô thượng.
“Đáng chết!”
Cố Mang Nhiên sát khí sôi trào, hắn tức thật rồi.
Hắn nhìn về phía năm đế binh rơi về phía Ngũ Hoàng.
“Vì sao? vì sao lại thành ra thế này?”
“Cũng bởi vì Ngũ Hoàng sinh ra ở Hư Vô Thiên? Cho nên các ngươi nhất định phải hủy diệt Ngũ Hoàng?”
Cố Mang Nhiên nhớ đến từng gương mặt thân quen trong Ngũ Hoàng.
Trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Những năm này, sinh sống ở Ngũ Hoàng, mặc dù hắn ngủ say trong cổ mộ, thế nhưng, lại thường xuyên dùng nguyên thần thăm dò thế gian Ngũ Hoàng.
Hắn gặp được rất nhiều, gặp được muôn hình muôn vẻ sinh linh Ngũ Hoàng.
Đây là một thế giới bừng bừng sức sống, tràn ngập chân thiện mỹ, thế giới không nên bị hủy diệt!
Lục Cửu Liên mắt đã đỏ lên rồi!
Yêu chủ cùng ma chủ đồng thời phóng thích khí cơ.
Trúc Lung đột nhiên mở mắt ra, thiên địa biến sắc, thời khắc này, nàng cũng cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Mặc dù, cha chẳng qua là bảo nàng tới tùy ý ngăn cản những thánh cảnh này một chút.
Thế nhưng, Trúc Lung cực kỳ tức giận a.
Những người này. . . Đều nên đánh chết!
Trúc Lung mở mắt, lập tức, hai khí tiên thiên âm dương luân chuyển, hóa thành cối xay khổng lồ vắt ngang trên bầu trời.
Khi rơi xuống, một lực lượng đáng sợ bùng phát, toàn bộ khoảng không vỡ ra thành từng mảnh.
Vài vị Thánh cảnh vẻ mặt khẽ biến.
“Thần thông?”
Không có đế binh trong tay, tự nhiên có chút kiêng kị, bất quá, toàn lực ra tay, vẫn chặn được rất nhiều huyền tiên Ngũ Hoàng đánh đến.
Đế binh rơi xuống Ngũ Hoàng, không sớm thì muộn sẽ khiến Ngũ Hoàng chia năm xẻ bảy!
Bọn hắn chỉ cần chờ đợi là có thể!
Ầm ầm!
Dòng sông thời gian cuồn cuộn mà đến, năm đế binh được thôi động đế uy khủng bố, trùng trùng điệp điệp va chạm vào dòng sông thời gian.
Đồng hồ mặt trời mơ hồ một hồi, chẳng mấy chốc, biến mất không thấy đâu nữa.
Đại trận thời gian dừng vận hành.
Dòng sông thời gian bị năm đế binh xé rách.
“Hahaha! dòng sông thời gian dù cho có mạnh, nhưng cũng chỉ là do Lục Bình An bày bố, cũng không phải đại đế viễn cổ ‘Hạo’, tự tay bố trí, uy lực kém đi rất nhiều! Sao có thể ngăn cản được đế binh kia chứ? Lấy gì mà cản được đế binh đây?!”
Thánh tổ thủy tộc cười lạnh.
Nhanh thôi!
Không lâu nữa nàng có thể thu lại, đế binh đã bị Lục Bình An cướp mất kia!
Oanh!
Mây khói lượn lờ dưới Phúc Thiên trận, cuồn cuộn nổi lên, sau khi dòng sông thời gian bị xé nát, đại trận nối tiếp.
Trong phúc thiên trận, trận ngôn chữ “giai” cực lớn nổi lên.
Tạo thành sức phòng ngự mạnh mẽ.
Nhưng mà, đáng tiếc.
Vẫn không ngăn được như cũ.
Năm đế binh, mỗi đế binh nặng tựa như một tiểu thế giới cấp tam diễn, dù gì, mỗi đế bĩnh cũng ẩn chứa gần trăm ngàn đạo đạo uẩn.
Phúc Thiên trận không ngăn được, trực tiếp bị đè nát!
Vụ nổ kinh hoàng bất ngờ xảy ra, những đám khói ập đến như những con sóng lớn.
Sau đó, năm đế binh, mang theo lấy thế sức mạnh không thể ngăn cản, va vào Ngũ Hoàng.
Giống như năm viên thiên thạch cực lớn, bị lôi kéo đánh tới Ngũ Hoàng, không ngừng tới gần, càng ngày càng gần.
Phía trên đại lục Ngũ Hoàng.
Người người ngẩng đầu, đều có thể thấy, đêm tối sáng như ban ngày, có thể thấy trên bầu trời treo năm “mặt trời rực rỡ” !
Tất cả mọi người đều cảm nhận được hơi thở khủng khiếp, sát khí đáng sợ của cái chết.
Ngày tận thế sao?
Rất nhiều người lẩm bẩm.
……
Bạch Ngọc Kinh.
Hồ tâm đảo.
So với nhịp sống hối hả giữa đất trời, nơi đây yên tĩnh hơn rất nhiều.
Từng cơn gió thoảng qua, cuộn tròn góc bạch y.
Rất lâu, có tiếng cười sảng khoái nhàn nhạt vang lên giữa đất trời.
“Đợi đế binh lâu như vậy, xem như chờ được rồi.”
Lục Phiên ngẩng đầu, nhìn năm đế binh cuốn theo khí cơ diệt thế kia.
Đó là đế binh trấn tộc thánh tộc thượng giới.
Mỗi một cái đều có uy năng diệt thếm có lực lượng sát phạt tất thảy.
Đương nhiên, cũng ẩn chứa lượng lớn đạo uẩn.
Ngũ Hoàng……cần những đạo uẩn này.
“Những thánh cảnh này a……thật là quá khách khí rồi.”
Lục Phiên cười cười.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Giơ tay lên.
Ngón trỏ và ngón giữa, cầm một quân cờ.
Đôi mắt đột nhiên sáng rực!
“Cá đã vào lưới, nên bắt đầu thu lưới……”
Lục Phiên nói.
Thiết lập một đại cục lớn như vậy, còn không phải là vì để những thánh cảnh này, cam tâm tình nguyện dâng đế binh đến Ngũ Hoàng.
Tất nhiên, mọi thứ đều có quan hệ nhân quả.
Nếu những thánh cảnh này trong lòng chỉ cần ẩn chứa một chút lòng tốt, sẽ không nghĩ đến hủy diệt Ngũ Hoàng, đế binh của bọn hắn cũng không vào đến Ngũ Hoàng, cũng sẽ không mất đi.
Cho nên, Lục Phiên lấy đi đế binh của những thánh cảnh này, trong lòng không có dao động, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Lục Bình An hắn…… Làm ra hết thảy, đều là vì cướp phú tế bần!
Cướp của thánh tộc thượng giới giàu có, cứu tế cho đạo ý Ngũ Hoàng nghèo khó!
Linh áp bàn cờ, bỗng dưng……
Lực lượng lĩnh vực khuếch tán ra đến, từng đạo đạo văn đường, giống như là một cái lưới lớn, bỗng nhiên bao trùm toàn bộ thiên địa.
Lực lượng lĩnh vực khuếch tán ra, từng đường văn, giống như là một cái lưới lớn, bỗng nhiên bao trùm toàn bộ thiên địa.
Ong ong ong……
Nó giống như một cơn gió thổi qua khuôn mặt của mỗi người tu hành.
Đứng trên đỉnh núi, Lữ Mộc Đối đang suy sụp và tuyệt vọng, đột nhiên run lên.
Nghê Ngọc mang theo lô đen vểnh môi, tiểu ứng long đang nằm trên đầu nàng, tinh thần vực dậy.
Khí tức bàn cờ này……
“Là công tử!”
“Công tử xuất quan rồi! Công tử cuối cùng xuất quan rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Tất cả người tu hành đều xôn xao và phấn khích, họ cảm thấy bình minh của hy vọng, giờ đây, Lục Phiên đã trở thành niềm hy vọng duy nhất để cứu toàn bộ Ngũ Hoàng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận