Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 490: Trận chiến này đáng để Lữ mỗ phải kể lại bằng máu (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Từng cái Nguyên Anh, lại lần bị đâm xuyên mi tâm, phai mờ tan biến. . .
Giống như là một trận bi ca.
Tuy nhiên. . . tất cả đều do bọn hắn tự chuốc lấy.
Hư ảnh của Đỗ Long Dương cũng không tiếp tục ở lại.
Hắn nhìn Trúc Lung thật lâu.
Cái lực lượng màu ngà sữa kia. . . Thật mạnh.
Đó là lực lượng gì?
Gió thổi phần phật, cuốn bay vạt áo của Trúc Lung.
Bầu trời có sương máu phủ xuống, còn có tro tàn như giấy vừa đốt xong, chút tro tàn này, là sản phẩm khi Nguyên Anh tan biến để lại.
Giữa thiên địa tồn tại một mảnh bi thương.
Dưới Bất Chu phong.
Một thân ảnh mặc áo choàng đen, đưa tay ra, từng sợi dây leo quấn quanh lòng bàn tay hắn, một mảnh tro tàn rơi xuống trên bàn tay hắn.
Người này có chút thất vọng mất mát.
Thì ra. . .
Nàng không cần ta.
Bóp nát tro tàn, người áo đen im lặng quay người, xa dần tại cuối trời.
. . .
Một chiến trường khác.
Thanh Long bị hai vị Nguyên Anh đại thành chèn ép sắp chịu không nổi rồi.
Chủ yếu là hai người này dùng pháp khí, giống như đang thả diều, liên tục tấn công nó.
Thanh Long mạnh nhất là thân thể, nếu bị nó đánh trúng một cái, hai người này hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng hai người này chỉ đứng xa xa tấn công, khiến cho Thanh Long giận dữ, lỗ chân long toàn thân mở ra.
Trong hư không.
Hai vị Nguyên Anh đại thành cười nhẹ.
Bọn hắn rất nhẹ nhàng, chỉ ngăn chặn Thanh Long với bọn hắn mà nói, độ khó cũng không lớn.
Hai người liếc nhau một cái, rồi nở nụ cười.
“Có muốn thử đồ long hay không?”
“Khó a, vảy của Thanh Long cực kỳ kiên cố, khó mà đánh vỡ. . . Muốn đồ long, khó như lên trời.”
Hai người lắc đầu, cuối cùng vẫn từ bỏ cái suy nghĩ này.
Thanh Long cũng có chút lo lắng.
Không phải nó sợ thua.
Chủ yếu là hai người này đều không muốn đánh với nó.
Trong lúc mơ hồ, như cảm ứng được điều gì, con mắt màu ám kim của Thanh Long chợt kinh hãi.
Sau một khắc. . .
Khi tên Nguyên Anh dùng pháp khí đánh ra một dải lụa năng lượng trúng người Thanh Long.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên.
Thanh Long rú thảm, vảy rồng nổ tung, long huyết bắn ra.
Kỹ thuật quen thuộc, bầu trời đổ máu năm trăm mét, không sai chút nào.
Một âm thanh không cam lòng rú thảm phát ra từ miệng Thanh Long!
Rống!
Trong hư không. . .
Hai vị Nguyên Anh cảnh giật mình.
Chờ chút. . .
Bọn hắn có làm gì đâu!?
Thanh Long này da dày thịt béo, làm sao lại phun máu năm trăm mét rồi?
Bọn hắn làm sao mà phá vỡ tầng vẩy phòng ngự cứng cáp của Thanh Long được?
Nhưng mà, thời điểm bọn hắn lấy lại tinh thần, sắc mặt lại kịch biến.
Nơi xa.
Hai mươi ba ánh lửa bập bùng cháy lên, làm bọn hắn rùng mình.
“Đáng chết!”
“Con rồng này đang diễn kịch!?”
Ông. . .
Hư không nổ tung.
Sương mù dày cuồn cuộn, đuôi rồng bảy màu từ trong sương mù dày bay ra.
Ba ba!
Hai vị Nguyên Anh đại thành không kịp trốn. . .
Trực tiếp bị đập trúng.
Nổ tung thành hai đoàn sương máu.
Còn Nguyên Anh thì bị sợi tơ màu ngà sữa xuyên qua, hóa thành tro tàn.
Thanh Long thấy thế, cũng không khỏi hít vào một hơi.
Đại tỷ. . . Thật mạnh!
. . .
Nam Đấu sơn Tông chủ, rùng mình!
Hắn hoàn toàn không còn chiến ý nữa.
Bầu trời có mưa máu tuôn rơi, thậm chí còn có tro tàn của Nguyên Anh!
Bao quát cả Lôi Lưu Thủy trong đó, hai mươi ba vị Nguyên Anh cảnh, vậy mà toàn bộ chết hết!
Trời ạ!
Nơi này là Ma Quật sao? !
“Chiến!”
Bá Vương tháo đầu xuống, chiến lực trở lại, ma khí cuồn cuộn, cộng thêm sự trợ giúp của Tư Mã Thanh Sam.
Một rìu đánh trúng Nam Đấu sơn Tông chủ đang mất tập trung!
Tông chủ Nam Đấu sơn phát ra tiếng hét thảm.
Nửa người suýt nữa bị chém làm đôi.
Hắn bị nên bay xuống đất, lộn nhào vươn mình đứng lên, vội vàng bỏ chạy.
Bá Vương đứng lặng giữa sườn núi, thân thể không đầu, khôi ngô mà bá đạo.
Tư Mã Thanh Sam ngồi xếp bằng trên đá, ngòi bút nhuộm mực, cũng không tiếp tục vẽ nữa.
Tông chủ Nam Đấu sơn. . . Chạy trốn.
Một vị Nguyên Anh cảnh muốn chạy trốn.
Bọn hắn ngăn không được.
Oanh!
Nhưng mà.
Tông chủ Nam Đấu sơn cũng không trốn được bao xa.
Linh khí nồng nặc phun trào.
Một hư ảnh che trời, từ trên không trung lao xuống.
Bành!
Đại địa rạn nứt, dường như bị một cái quật này, đập vỡ thành một lòng sông.
Thân thể không đầu của Bá Vương và Tư Mã Thanh Sam đều run lên.
Nam Đấu sơn Tông chủ bị đập nổ tung.
Nguyên Anh nhảy ra, cũng thê lương bi thảm, tan biến tại chỗ.
Hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh, oanh oanh liệt liệt từ phía đông đi tới.
Chỉ là bụi về với bụi, đất về với đất.
Đỉnh Bất Chu phong.
Trúc Lung ngồi xếp bằng trên đá xanh, “Một cái cũng không thiếu, thật chỉnh tề.”
Nói xong.
Trúc Lung ngẩng mặt lên, lông mi khẽ run, nhìn về phía ngoài Bất Chu phong.
Nơi ấy.
Có tu hành giả Thiên Nguyên vực ẩn nấp, bọn họ chạy trốn như điên.
Cho dù là thiên kiêu như Chung Nam, Tiêu Nguyệt Nhi, Phong Nhất Lâu cũng đều vội vàng bỏ chạy.
Bất Chu phong. . . Là Ma Quật, là tuyệt địa!
Là nơi hai mươi bảy vị Nguyên Anh chết thảm.
Nghe thôi cũng làm người ta kinh hồn a!
Tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục cũng bị Trúc Lung hù cho bỏ chạy.
Mặc dù là “Người một nhà”, thế nhưng. . . Vẫn có chút đáng sợ.
Trúc Lung không để ý đến những người này.
Nàng lấy sáo trúc bên hông ra, đặt trên môi, bắt đầu từ từ thổi.
Tiếng sáo nhẹ nhàng quanh quẩn trên đỉnh Bất Chu phong.
. . .
Dãy Ngọa Long.
Thiên Cơ các.
Mạc Thiên Ngữ hở ngực lộ bụng, leo lên đỉnh núi.
Trên bậc thang cuối cùng.
Lữ Mộc Đối cười to, một quyền nện vào ngực, phun máu ra làm mực.
“Trên Bất Chu phong, hai mươi bảy vị Nguyên Anh vẫn lạc, tựa như pháo hoa chói lọi, lại giống như lá mùa thu lặng lẽ và mỹ lệ.”
Trên giấy vàng, chữ viết màu máu, nhìn thấy mà giật mình.
Trận chiến này đáng để Lữ mỗ kể lại bằng máu!
Mạc Thiên Ngữ cầm ba cái đồng bảo, cười ha hả.
Lữ Mộc Đối nhìn Mạc Thiên Ngữ, nở nụ cười.
“Sao không tới Bất Chu phong thưởng thức trận pháo hoa này.”
Mạc Thiên Ngữ lắc lắc ống tay áo, cười cười: “Không cần đi.”
“Lúc hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh của Thiên Nguyên vực đi Bắc Quận, tiểu sinh liền miễn phí tính cho bọn hắn một quẻ.”
“Tiểu sinh chưa bao giờ thấy qua quẻ tượng ưu tú như thế, không đành lòng, lại tính lại cho bọn hắn lần nữa. . . Kết quả vẫn là đại cát.”
Mạc Thiên Ngữ ngồi xếp bằng.
Lữ Mộc Đối cầm gậy trúc, hai người đối mặt nhau, đều vui sướng cười phá lên.
Ục ục.
Thiên Cơ bồ câu giương cánh.
Lông vũ trắng noãn rơi xuống, hóa thành một vệt bóng mờ màu trắng, lướt qua bầu trời.
. . .
Đông Dương Quận, Võ Đế thành.
Mật thất.
Đỗ Long Dương mở mắt ra.
Vầng trán của hắn mang theo vẻ căng thẳng và bất đắc dĩ.
“Đám người đần độn này.”
Hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh a.
Thậm chí, Lôi Lưu Thủy đều đã bước vào Anh Biến cảnh, nói cách khác, trận chiến này đã chết một vị Anh Biến và hai mươi sáu vị Nguyên Anh!
Đây là một trận chiến cực kì thảm liệt.
Nguyên nhân. . . Là do Lôi Lưu Thủy đần độn, muốn lấy được con mắt của Chúc Long.
Mặc dù những kẻ chết đi đều chỉ là Nguyên Anh cảnh của các thế lực nhị, tam lưu trong Thiên Nguyên vực, nhưng chuyện này đối với Thiên Nguyên vực mà nói, cũng là một tổn thất rất lớn.
Thần tâm khẽ động.
Đỗ Long Dương truyền tin ra ngoài.
Đại trưởng lão Võ Đế thành vội đi tới.
“Đem tin tức truyền cho Càn Nữ cung, Tuyệt Đao môn và Thiên Hư cung. . .”
“Bốn phương thế lực điều động Nguyên Anh cảnh của mình đi tiếp quản những thế lực nhị tam kia, không nên để cho thế cục đại loạn.”
Đỗ Long Dương nói.
Đại trưởng lão hơi ngẩn ra.
Hắn còn không biết chuyện xảy ra trên Bất Chu phong.
Tuy nhiên nếu Đỗ Long Dương đã nói vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn.
“Vâng.”
Trưởng lão đáp lại rồi lui ra ngoài.
Rất nhanh. . .
Có một vị trưởng lão Nguyên Anh cảnh của Võ Đế thành, mặt mũi tái nhợt, rùng mình đi tới.
Hắn đưa một tờ giấy Huyền Hoàng qua.
Đây là Huyền Hoàng giấy do Thiên Cơ các đặc chế.
Tin tức trên đó làm đại trưởng lão giật mình.
Hắn rốt cuộc minh bạch ý tứ trong lời nói của Đỗ Long Dương.
Đỗ Long Dương một lần nữa đóng lại cửa mật thất, thở dài.
“Năng lượng kia đến từ đâu?”
Đôi mắt Đỗ Long Dương tập trung.
Lực lượng màu ngà sữa do Trúc Lung phóng thích ra trong nháy mắt đánh tan thương ý của hắn.
Bên trong thương ý của hắn bao gồm cả đạo ý a!
Mặc dù bây giờ đạo ý chưa bước vào tiểu thành, thế nhưng cũng không thể khinh thường được.
“Cuối cùng là lực lượng gì. . .”
Đỗ Long Dương hít một hơi thật sâu.
“A.”
“Muốn biết đó là lực lượng gì sao?”
Bỗng nhiên.
Da đầu Đỗ Long Dương run lên!
Bởi vì, trong mật thất của hắn, có tiếng cười phát ra.
Thần không biết quỷ không hay, bị người xâm nhập mật thất, thế mà hắn cũng không biết!?
Hắn đột nhiên quay đầu lại.
Hắn thấy, trong bóng tối.
Có một vị thiếu niên mặc áo trắng ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận