Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 385: Hấp, nướng, chiên… Chọn một cái (1)

Dịch: ming ming
Biển cả cuộn trào, nước biển dâng cao.
Cự Kình hoành không xuất thế, sóng biển đánh ào lên, như những trận mưa giông không ngừng rơi xuống, sóng to gió lớn nổi lên.
Đây là một cự thú lớn ngút trời!
Bầu trời bị che khuất, đem đến sự đè nén cực kỳ khủng bố.
“Đây… Đây là cái gì!?”
Đôi mắt Bá Vương trừng lớn, hô hấp có chút nặng nề, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Loại cự thú này, hắn chưa từng thấy qua, hắn tung hoành Tây Quận , đã từng vật lộn cùng mãnh hổ, nhưng mà, cho dù là mãnh hổ, đứng trước mặt cự thú này, cũng chỉ như con kiến!
“Đây là con Cự Kình từ thời cổ xưa, năm tháng mà nó đã trải qua, ít nhất phải tính bằng vạn năm.”
Lục Phiên nói.
Bá Vương nghe vậy, trong lòng cực kỳ chấn động.
Sinh linh sống qua vạn năm!?
Tu hành có thể kéo dài tuổi thọ, điều này khiến cho nội tâm Bá Vương hiểu rất rõ, Thể Tàng cảnh có thể sống đến mấy trăm năm, bước vào Thiên Tỏa cùng Kim Đan, sống ngàn năm cũng không phải là vấn đề.
Nhưng…
Sinh linh sống hơn vạn năm, hắn thật sự là chẳng có khái niệm gì.
Đây chính là… Tu hành sao!?
Lục thiếu chủ nói, dẫn hắn đi xem xem đại tu hành chân chính.
Vào giờ khắc này, Bá Vương chấn kỳ chấn động.
Bên người Lục Phiên, Xích Long gầm gừ, thân thể nó bỗng nhiên phồng lên, hoá thành thần long dài tận mười mét, hỏa diệm cháy đỏ rực.
Nhưng, đứng trước mặt Cự Kình, vẫn là vô cùng nhỏ bé.
Tiểu Ứng Long càng không cần nói, khi nhìn thấy Cự Kình liền ngơ ngơ ra.
Sau đó lập tức, gầm lên một tiếng, cơ thể biến lớn.
Đôi cánh thịt vang rộng, hướng về phía Cự Kình mà gào thét.
Tiểu Ứng Long cùng Xích Long đều cảm nhận được sự thù địch, đây là một con cự thú đáng sợ, phát ra sự thù địch cùng uy hiếp tới bọn chúng.
Bọn nó thân là Thiên Long chủng sinh ra trên Ngũ Hoàng đại lục, vô cùng bài xích cái loại cự thú lén xâm nhập này.
Bá Vương thân thể khẽ run rẩy, hắn giơ tay lên, nắm lấy cây trường phủ sau lưng, ma khí bao phủ toàn thân.
Bá Vương có khả năng chém giết mãnh hổ, nhưng, đối mặt với Cự Kình này …
Hắn ngay cả dũng khí tiến lên chém giết cũng không có.
Kiến có thể giết được con voi lớn không?
Giết kiểu gì?
Lục Phiên nhìn nhìn Cự Kình, Cự Kình cũng nhìn nhìn Lục Phiên.
Bỗng nhiên.
Lục Phiên cười lên.
Cự Kình khổng lồ che khuất bầu trời, khiến Lục Phiên nghĩ đến một cái tên…
Côn!
“Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, Côn to lớn, một nồi hầm… Ehèm.”
Lục Phiên nhẹ ho một tiếng.
Nhìn Cự Kình đang nổi trên chín tầng mây che khuất cả bầu trời kia.
Lục Phiên bỗng nhiên có một ý tưởng khá hay.
Cự Kình dài mấy vạn mét, phần lưng chắn hẳn là rất rộng rãi, dư sức chứa hết cả toà Bạch Ngọc Kinh.
Nếu đem Bạch Ngọc Kinh dời lên trên lưng của Cự Kình này… Bơi lội giữa đại dương, giống như một Bồng Lai tiên đảo thần bí trên biển, chỉ để lại sự thần bí cùng truyền thuyết vô tận.
Lục Phiên một tay nắm thành nắm đấp, đập vào lòng bàn tay.
Ý tưởng này… Khiến cho lòng hắn rung động.
Vừa hay…
Con Cự Kình này là tên xâm nhập trái phép, cõng Bạch Ngọc Kinh, coi như là phí nhập cư của Cự Kình vậy.
Giờ khắc này.
Khác với sự hào hứng hừng hực của Lục Phiên, Đông Dương Quận đã sớm rơi vào trong nỗi sợ hãi vô tận.
Thủ thành trên tường thành.
Các binh lính nhìn con Cự Kình hoành không xuất thế, che khuất cả bầu trời kia, đều ngơ ngác ra.
Đây là quái vật sao?
Cự Kình lớn như vậy, chỉ một cái vẫy đuôi là có thể hủy diệt cả một toà thành trì!
Làm sao bây giờ?
Thái thú Đông Dương Quận chạy như bay đến thành lầu, lúc thấy được cảnh tượng này, cả người suýt nữa xụi lơ.
Đông Dương Quận nhiều tai nhiều ương, lúc trước từng bị dị tộc mạnh lớn quỷ dị xâm lăng, còn lần này, lại có sinh linh đáng sợ xuất hiện.
Thái thú Đông Dương Quận hắn đây… Khó quá đi.
Nhưng, thái thú Đông Dương Quận vẫn không hề từ bỏ.
Hắn gào thét.
Đại quân đóng đô trên tường thành, thậm chí chiêu tập hết hoàn toàn nam đinh trong thành.
Dù sao cũng là thời khắc sinh tử.
Đối mặt với cự thú, toàn bộ nam đinh đều nắm chặt xiên cá, lao ra thành trì.
Vào thời khắc sinh tử như thế này, chỉ có liều một phen mới có cơ hội được sống sót!
Thái thú Đông Dương Quận nắm xiên cá trong tay, dẫn đầu đi trước.
Không có cách, hắn không có cách trốn.
Trận sóng lớn này mà ập xuống, chỉ trong chốc lát toàn bộ Đông Dương Quận đều sẽ bị hủy diệt.
Hắn trốn không thoát.
Nhưng.
Vào lúc hắn tới bên bãi biển, nhưng lại nhìn thấy, trên bãi biển, lại có người ở đó.
Ngồi trên xe lăn, áo trắng hơn tuyết!
Thái thú Đông Dương Quận nhìn thấy hình tượng này liền nghĩ ngay tới sự tồn tại của nhân vật huyền thoại kia!
“Chủ nhân Bạch Ngọc Kinh, Lục Bình An?!”
Sau một hồi ngơ ra thái thú Đông Dương Quận lập tức mừng rỡ!
“Là Lục thiếu chủ!”
Trời không diệt Đông Dương Quận a!
Lục Phiên cũng cảm nhận được sự xuất hiện của thái thú Đông Dương Quận, cùng với rất nhiều binh lính và các thường dân trong thành đang nắm lấy xiên cá trong tay.
Sắc mặt bỗng nhiên trở nên quái dị.
Xiên cá?
Những người này có ý tưởng độc đáo nha.
“Ngươi đi cản bọn họ lại.”
“Đừng để cho bọn họ tới gần.”
Lục Phiên nói.
Bá Vương nhíu mày gật đầu.
Thân thể lập tức lùi về sau, cát dưới chân văng lên, hoá thành một đường màu đen, nổ bắn lên cao.
Mấy cái xiên cá mắc cười đó, có thể giết được Cự Kình dài vạn mét này sao?
“Ngươi là… Tây Lương vương?!”
Thái thú Đông Dương Quận , nhìn thấy Bá Vương, sau một lúc do dự, mở miệng.
Bá Vương gật đầu.
“Sinh linh kia không phải thứ sức người có thể đương đầu được, đừng tới gần đó.”
Bá Vương nói.
“Các ngươi tại sao không chạy trốn? Đi tấn công kiểu này, cũng chỉ là đi nộp mạng mà thôi…”
Bá Vương thắc mắc nhìn thái thú Đông Dương Quận và những binh sĩ cùng thường dân sau lưng hắn.
“Xiên cá của các ngươi, thậm chí ngay cả da của con Cự Kình này cũng chẳng xuyên qua được.”
Nhưng Thái Thú Đông Dương Quận lại cười cười.
“Chạy?”
“Chạy kiểu gì đây, con thơ, thê tử còn có cả phụ mẫu đều ở trong thành, phải chạy kiểu gì đây?”
Bá Vương nghe xong liền im lặng không lên tiếng.
Hắn nhìn những đôi mắt tuy rằng mang theo sợ hãi, nhưng vẫn cầm theo xiên cá của những thường dân này, trong lòng hơi hơi xúc động.
Còn nơi xa kia.
Cự Kình nổi bồng bềnh giữa không trung, một lần nữa phát ra tiếng gầm to.
Cuồng phong gào thét ập tới, gió lốc cuốn theo dòng nước biển lạnh băng, ào ạt trút xuống.
Xung quanh cơ thể Lục Phiên, hoá ra một cây dù linh khí, đem toàn bộ những giọt nước mưa này đều cản lại.
Cự Kình này rất mạnh, tuy rằng không phải Anh Biến cảnh, nhưng lại có thực lực của Anh Biến cảnh.
Hơn nữa, thân hình to lớn như vậy, đã trở thành vũ khí mạnh nhất của nó.
“Cự Kình đã sống qua vạn năm nha…”
Đôi mắt Lục Phiên lấp lánh.
Gõ lên xe lăn một cái, một thanh hai thanh ba thanh …
Liên tục năm thanh Phượng Linh kiếm, gào thét bay ra, phóng lên trên bầu trời.
Lục Phiên lần này lại thu thập thêm hai thanh Phượng Linh kiếm.
Khiến cho tổng số Phượng Linh kiếm tăng thành năm thanh.
Nhưng mà, đây không phải toàn bộ Phượng Linh kiếm, Lục Phiên cũng không biết Phượng Linh kiếm rốt cuộc có bao nhiêu thanh.
Một thanh Phượng Linh kiếm là huyền giai linh cụ, năm thanh Phượng Linh kiếm, cách sử dụng lại càng nhiều hơn, sau khi hợp lại thành một, uy lực có thể tăng tới gần cấp độ địa giai!
Lục Phiên giơ tay quét một cái.
Năm thanh Phượng Linh kiếm liền hoá thành năm con Hoả Phượng tấn công về phía Cự Kình.
Trong mắt Cự Kình hiện ra tia chế giễu.
Nó nhìn thấy Lục Phiên, Cự Kình thân là linh thú, cảm nhận của nó nhạy bén hơn nhiều so với con người, nhân tộc trước mắt này, tu vi hời hợt, ngay cả Trúc Cơ cũng chưa đạt tới, lấy cái gì để đấu với hắn?!
Cự Kình vốn là bá chủ hải vực của Thiên Nguyên.
Trước giờ luôn có một mơ ước, nó muốn được giải phóng, muốn trở nên lớn mạnh hơn nữa.
Nhưng… Bởi vì gông xiềng hạn chế cấp độ của thế giới, Cự Kình không có cách bức phá cái gông xiềng đó.
Cho nên, nó chỉ có thể để giấc mộng này chìm trong đáy lòng.
Nhưng, thế giới thay đổi, khiến cho nó vốn ngủ say dưới lòng đại dương đột nhiên bừng tỉnh.
Nó cảm nhận bản nguyên của thế giới đang biến hoá, nó phát hiện hai thế giới đang dung hợp với nhau, cho nên, nó nắm bắt lấy thời cơ, nhân cơ hội lúc dung hợp, từ trong hải vực của Thiên Nguyên, xông vào trong thế giới này.
Nhưng ngàn lần không thể ngờ tới, cái thế giới này… Cực kỳ yếu.
So với bản nguyên của Thiên Nguyên, yếu quá nhiều đi.
Cự Kình lập tức hiểu ra, cơ hội của nó tới rồi!
Trước đây nó cũng chẳng có đòi hỏi gì, nhưng lần này, nó đã có dã tâm.
Hai thế giới dung hợp, nếu như có thể trở thành người cầm quyền của thế giới này, thì việc giải phóng của nó sẽ không còn là giấc mơ.
Vì thế, nó phóng nhanh đi về phía Ngũ Hoàng đại lục.
Cự Kình căn bản không thèm để ý tới năm thanh Phượng Linh kiếm.
Chỉ cần nó từ trên trời chín tầng mây cao này đè xuống.
Cơ thể to lớn của nó, cũng đủ nghiền vụn những con người ở trên mặt đất kia thành bột.
Năm thanh Phượng Linh kiếm đâm mạnh vào cơ thể của Cự Kình.
Phòng ngự của Cự Kình đúng là rất cường hãn, Phượng Linh kiếm từ từ đâm vào trong cơ thể của Cự Kình, nhưng ngay cả miệng vết thương cũng không quẹt ra được.
Lục Phiên nháy nháy mày.
Cự Kình này… Rất tự tin nha.
Xích Long nhanh chóng bay nhào ra, xông về phía Cự Kình.
Toàn thân dường như đang có ngọn lửa đang thiêu đốt, Xích Long giống như là một quả cầu lửa, đánh về phía Cự Kình.
Đương nhiên, bởi vì sự chêch lệch kích thước giữa hai cơ thể quá lớn, Cự Kình hình như chẳng hề cảm nhận được sự tấn công của Xích Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận