Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 216: Nhưng mà… Viện binh ở đâu ra. (1)

Dịch: Tiểu Du
Nam Quận.
Cuộc chiến bên ngoài Nam Tấn thành tạm thời kết thúc, thế nhưng bởi vì tên cường giả thần bí Nam Man bộ lạc chưa chết.
Thế nên Nam Tấn thành cũng không dám buông lỏng.
Mưa phùn, bầu trời mù mịt.
Tư Mã Thanh Sam đứng lặng yên trên cổng thành với Đường Nhất Mặc.
Người Đạo các với Kiếm các cũng đã rút đi, Nam Tấn thành lúc này trông vô cùng khắc nghiệt.
Đứng trong thành cũng có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc truyền vào từ bên ngoài.
Tư Mã Thanh Sam từ khi được Nhiếp Trường Khanh cứu thì bèn nhận sự chú ý từ Đường Nhất Mặc, đề nghị hắn vào trong Long Môn tu hành, tới giờ cũng đã có chút thành tựu.
Đường Nhất Mặc đã từng nghĩ trên đời này không có thiên tài, thế nhưng sau khi biết đến Tư Mã Thanh Sam, hắn liền hiểu ra tên Tư Mã Thanh Sam này… chính là một thiên tài.
Kết hợp hai lĩnh vực khác nhau hoàn toàn là vẽ tranh với tu hành lại với nhau, dù có sự trợ giúp của tiên duyên, nhưng nếu không có thiên phú và tư chất cao thì không thể nào làm được.
“Thanh Sam, ngươi thật sự muốn đi?”
Đường Nhất Mặc nhìn Tư Mã Thanh Sam, hít sâu một hơi, mưa phùn khiến hắn cảm thấy hơi lạnh.
“Con đường tu hành còn rất dài, ta lại chỉ vừa mới tìm được hướng đi cho mình, khó có được cơ hội được nghe Bạch Ngọc Kinh Lục thiếu chủ giảng giải tu hành, có khi còn hỏi được một chút.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
“Lục Bình An chính là thiên hạ đệ nhất tu hành giả, hắn tất nhiên sẽ cho ta lời khuyên tốt hơn.”
Ba ngày, Thiên Cơ lệnh Thiên Cơ các lại truyền khắp thiên hạ lần nữa, mọi người đều biết được tin tức Lục Bình An muốn giảng đạo.
Toàn bộ thiên hạ đều chấn động.
Dù là tu hành giả hay không phải tu hành giả đều hướng về Bắc Lạc.
Có khi trong lần giảng đạo này ngộ ra điều gì đó, trở thành tu hành giả cũng không chừng.
Thời đại bây giờ chính là thời đại của tu hành giả, một khi đã trở thành tu hành giả, địa vị tất nhiên sẽ tăng cao.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường mà thôi.
Đối với tu hành giả mà nói, Lục thiếu chủ chắc sẽ trình bày chút lý giải liên quan tới tu hành, điều này đối với bất kỳ tu hành giả nào cũng đều rất quan trọng.
Giống như một vị đại sư đánh cờ cấp quốc gia chia sẻ kinh nghiệm của mình, tất nhiên sẽ khiến những người đang học đánh cờ điên cuồng hưng phấn, bởi vì đây chính là một cơ hội học tập khó có thể có được.
Sau hai ngày, tin tức đã truyền đi khắp thiên hạ.
Tư Mã Thanh Sam cáo biệt Đường Nhất Mặc, ra khỏi Nam Tấn thành, vung roi thúc ngựa hướng tới Bắc Lạc.
Đường Nhất Mặc không đi cùng, hắn cần phải trấn thủ Nam Tấn thành.
Mặc dù đại quân Nam Man đã rút lui, thế nhưng đây có thể là âm mưu của bọn chúng, làm cả thành lơi lỏng rồi lại đột ngột tấn công trở lại.
Nhìn thân ảnh Tư Mã Thanh Sam dần biến mất, Đường Nhất Mặc chỉ có thể thở dài một hơi.
Hắn không thể cản trở tương lai của Tư Mã Thanh Sam, thế nhưng nên như vậy, Tư Mã Thanh Sam không tu hành công phu quyền cước, Đường Nhất Mặc cũng không thể chỉ bảo gì được, mà Lục thiếu chủ thần bí khó dò kia, có lẽ có thể chỉ bảo cho hắn.
Không lâu sau khi Tư Mã Thanh Sam rời đi.
Một tên trinh sát ướt đẫm nước mưa phi nhanh tới thành.
“Bẩm báo thống lĩnh!”
“Đông Dương quận bị đại quân Đông Di vây công, giờ đang gặp nguy hiểm, cầu viện Nam Quận ta.”
Trinh sát nói.
Đường Nhất Mặc quay đầu trong mưa, nước mưa rơi trên áo giáp của hắn, bắn tung tóe.
“Cầu viện Nam Quận ta? Tại sao hắn không cầu viện Đế Kinh?”
Ánh mắt Đường Nhất Mặc co lại.
Trinh sát ngẩn người, sau một lúc, nói: “Bẩm thống lĩnh, theo như trinh sát ở Đế Kinh bẩm báo, Đông Dương quận đã từng cầu viện Đế Kinh, thế nhưng… Đế Kinh lại không trả lời lại.”
Không trả lời?
Đường Nhất Mặc ngây người, sau đó, da mặt hắn run lên.
Hắn hiểu rồi.
“Điều động trăm người Nam Phủ quân, mang hai vạn quân trợ giúp Đông Dương quận, Đế Kinh đã không trợ giúp… Vậy thì để Nam Quận ta trợ giúp đi!
“Hoàng đế thật buồn cười, giờ này mà còn muốn làm suy yếu các quận khác.”
Đường Nhất Mặc cười lạnh một tiếng.
Loại hoàng đế chưa từng tiếp xúc với chiến tranh này, không thể hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh, chỉ biết giở trò khôn vặt, Đường Nhất Mặc đối với điều này rất khinh bỉ.
Dưới sự bồi dưỡng của Đường Hiển Sinh, Đường Nhất Mặc cũng có thể tự phán đoán thế cục được.
Thế nên, hắn cũng đoán được nguyên nhân tại sao Đế Kinh lại im lặng.
Hắn ngẩng đầu để nước mưa lăn xuống từ trên mặt mình.
Đường Nhất Mặc không chút do dự hạ lệnh xuất phát.

Đế Kinh.
Hai con tuấn mã chậm rãi chạy tới.
Người trên lưng ngựa cố chịu đựng gió tuyết tiến tới.
Dừng trước cổng thành cổ xưa đầy dấu vết năm tháng của Đế Kinh.
Lấy mũ rộng vành xuống, giũ bớt tuyết trắng trên đó.
Lộ ra gương mặt của Giang Li, sắc mặt hắn có chút phức tạp nhìn tòa thành cổ xưa này.
Xích Luyện bên cạnh hắn cũng tháo mũ xuống.
“Đại nhân, thật sự muốn đi sao?”
Ánh mắt Xích Luyện lộ rõ nét buồn bã.
“Ta cởi giáp quy điền không tốt sao?” Giang Li quay đầu nhìn Xích Luyện, cười cười.
Xích Luyện khựng lại, vội xua tay: “Đại nhân, Xích Luyện không có ý này, chỉ là, Đế Kinh giờ… Rất nguy hiểm.”
“Đại nhân muốn vậy, nhưng hoàng đế… Chưa chắc sẽ đồng ý.”
Giang Li vươn tay, hứng một bông tuyết trắng.
“Giáp tàn ngựa ngã, nhuộm đỏ cả một khoảng trời, thay người nào giành giật thiên hạ… ”
“Không bằng cởi giáp về làm ruộng, pha một bình trà nóng, uống một chén canh gà.”
Giang Li cười cười.
Hắn cười, ẩn sâu trong nụ cười là một chút thất vọng.
So với đại quân Bắc Quận thiết huyết, còn có huyết tính.
Ban đầu Giang Li cảm thấy với năng lực của mình, có thể khiến cho Đế Kinh chống lại được Bắc Quận hoặc Tây Quận.
Hiện tại xem ra…
Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào đều không thể làm được.
Có lẽ hắn có thể biến binh sĩ Đế Kinh trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng…
Ở phương diện chém giết máu me, Tây Quận với Bắc Quận đều bỏ xa.
Giang Li mờ mịt, bởi vì hắn không có chút phần thắng nào.
Vả lại…
Hành vi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của tiểu hoàng đế đã khiến Giang Li rất không thích, thậm chí còn phẫn nộ.
“Tướng quân, ta đã biết ngày đó, ngươi đứng dưới ánh mặt trời tỏ ra sự thất vọng của mình.”
Bông tuyết trong tay Giang Li đã tan đi, hóa thành giọt nước trượt xuống bàn tay của hắn, hắn thì thầm một câu, trước mắt nổi lên cảnh tượng dưới cát vàng, Bạch Phượng Thiên trên lưng ngựa bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó, mang theo Xích Luyện, giục ngựa vào kinh.
Bên ngoài Đế Kinh.
Khổng Nam Phi mang theo binh mã đang chờ đợi, khoảnh khắc nhìn thấy Giang Li, mắt hắn sáng lên.
“Giang tướng quân, trở về là tốt rồi.”
Khổng Nam Phi mặc nho sam, vỗ bả vai Giang Li.
Khổng Nam Phi rất kính nể đối với Giang Li.
Giang Li chỉ cười cười, hắn nhìn sơ qua Hắc Long vệ sau lưng Khổng Nam Phi, mỗi một người trong bọn hắn đều tỏ ra cuồng nhiệt.
“Xích Luyện, ngươi ở lại.”
Giang Li nói.
“Nếu ta không về được, chăm sóc Thanh Điểu cho tốt.
Xích Luyện run lên, trên dung nhan mỹ lệ hiện lên sự kinh hoảng.
“Đại nhân, Xích Luyện muốn ở cùng một chỗ với người.”
“Nghe lời ta, người ta có thể tin tưởng cũng chỉ có mỗi mình ngươi.”
Giang Li nhìn chằm chằm Xích Luyện.
Xích Luyện ban đầu còn muốn từ chối, thế nhưng… Cũng không biết phải nói gì nữa.
Khổng Nam Phi cũng nhận ra bầu không khí có chút không đúng.
“Giang huynh.”
Giang Li lại khoát tay, không nói gì với Khổng Nam Phi nữa.
Cất bước bước đi trong tuyết lớn, hướng về phía Hoàng thành.
Khổng Nam Phi ngơ ngác.
Nhìn thân ảnh tập tễnh đi trong tuyết lớn, Khổng Nam Phi nghẹn lời.
Có lẽ, bên trong Đế Kinh, ngoại từ cây chuối ba tiêu bị tuyết ép cong không thay đổi, tất cả người vật đều đã biến hóa.
Khổng Nam Phi cũng không thể hiểu được.
Đế Kinh cổ kính, toát lên sự lạnh lẽo.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy toàn là tuyết trắng.
Giang Li đi rất bình tĩnh.
Hắn bước từng bước một, không vội vàng không chậm chạp, dường như đang đo mảnh đất này, lại giống như đang cảm thụ mạch đập của tòa thành cổ này.
Trên đường lớn hoàng thành.
Bách quan nhìn thấy Giang Li trong tuyết trắng, ánh mắt đều sáng lên.
Địa vị của Giang Li trong Đại Chu triều không cần nói cũng biết, quốc sư cô độc, Giang Li cơ hồ đã được xem là Đại Chu đệ nhất nhân.
Bách quan đồng loạt vấn an Giang Li.
Nghe nói Giang Li bị Bắc Quận bắt, vậy mà giờ có thể trở về.
Chẳng lẽ là kế sách của tiểu hoàng đế có tác dụng?
Đạm Đài Huyền muốn thần phục Đại Chu triều sao?
Tâm tư nhóm bách quan xoay chuyển.
Giang Li liếc mắt nhìn đám bách quan này, sắc mặt lạnh lùng.
Tử Kim cung, trên hành lang dài.
Cánh cửa to lớn khắc hoa văn mở ra, đám tiểu thái giám khom người đứng.
Giang Li cởi mũ, đưa cho thái giám, hắn rung người trên nền tuyết trắng, mở bộ pháp, bước vào Tử Kim cung.
Tảo triều đúng giờ lại bắt đầu.
Vũ Văn Tú mặc long bào, ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Nghe bách quan phía dưới tấu, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp.
“Bệ hạ, Bạch Ngọc Kinh lại truyền Thiên Cơ lệnh, Bắc Lạc Lục thiếu chủ sắp giảng đạo bên bờ Bắc Lạc hồ.”
Một quan viện khom người tấu.
“Lục ái khanh chính là thiên hạ đệ nhất tu hành giả, giờ giảng đạo tu hành bên bờ Bắc Lạc hồ, sao có thể bỏ lỡ, trẫm sẽ phái thân vệ tới, ghi chép lại lời nói của Lục ái khanh.”
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận