Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1237: Thiên Linh Cổ Đế cầu xin (4)

Cuộc sống của hắn từ đầu đến cuối chỉ là một tấn bi kịch, ban đầu hắn bị trúng kế, phải ngồi khô tĩnh toạ trong thông đạo tinh không mấy chục vạn năm, vừa trở về lại bị rơi vào một loạt những âm mưu khác, cuối cùng thậm chí hắn còn bị nhóm cổ chi đại đế vây giết.
Hắn rất không cam tâm.
Cho nên, hắn muốn báo thù, hắn muốn giành lấy một cơ hội, hắn muốn phá vỡ kế hoạch của nhóm Cổ Đế Cửu Trọng Thiên, đánh vỡ kế hoạch của Hạo!
Nhưng lấy sức của một mình hắn không cách nào đánh vỡ được phong ấn trong đầu.
Cho nên hắn đến tìm Lục Bình An.
Lục Phiên nhìn Thiên Linh Cổ Đế, lông mày hơi nhướng lên.
Chỉ là vì giành lấy một cơ hội thôi sao?
Trên đảo, không khí trở nên hơi căng thẳng.
Gió rít không ngừng thổi tới.
Ba người Ngưng Chiêu ,Y Nguyệt và Nghê Ngọc đứng sau lưng Lục Phiên cảm thấy khó hiểu. Cuộc nói chuyện giữa công tử và người này, sao các nàng nghe thế nào cũng không hiểu
Sau một lúc lâu.
Thiên Linh Cổ Đế tháo mũ trùm đầu xuống, lộ ra một gương mặt bình thường nhưng lại có vẻ oai nghiêm.
“Tại hạ Thiên Linh, cầu Lục thiếu chủ trợ giúp đánh vỡ ký ức phong ấn trong đầu tại hạ…
Thiên Linh Cổ Đế cung kính khom người, thở dài nói.
Ba người Ngưng Chiêu, Y Nguyệt, Nghê Ngọc thì giật mình kinh hãi, cuối cùng các nàng cũng đã biết người này là ai!
“Không phải vị này đã chết rồi sao? Thật không ngờ vị này lại có thể sống lại một kiếp trong Ngũ Hoàng, hơn nữa lực lượng còn khôi phục mạnh đến như thế này…...
“Thiên Linh Cổ Đế và công tử không phải có thù oán sao?”
Ba người nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương, quả dưa này…... quá lớn!
Nếu như thiên hạ biết được Thiên Linh Cổ Đế còn sống, chắc ai cũng sẽ bị doạ sợ hú vía, lúc trước người trong Cửu Trọng Thiên có uy hiếp lớn nhất đối với Ngũ Hoàng, chính là người này. “Người sống trên đời chỉ cầu có ân báo ân, có oán báo oán…... việc này của ngươi, bổn công tử sẽ giúp❞
“Nhưng ngươi sẵn sàng trả cái giá nào?”
Khóe miệng Lục Phiên nhếch lên, uống cạn ly rượu trong tay, thản nhiên nói.
Mời hắn ra tay hỗ trợ thì phải có điều kiện.
Thiên Linh sửng sốt, chìm vào suy nghĩ, hắn bắt đầu suy nghĩ xem mình có thể trả giá cái gì.
“Thông đạo nối liền Ngũ Hoàng và Thái Cổ Tinh Không cần một người trông coi, nếu chuyện lần này xong xuôi, ngươi sẽ làm người đó, giúp Ngũ Hoàng trông coi thông đạo nối với Thái Cổ Tinh Không..”
“Kỳ hạn cũng không cần quá lâu, một vạn năm”.
Lục Phiên dựa vào lan can, thản nhiên nói.
Thiên Linh sửng sốt, hắn không ngờ Lục Phiên lại đưa ra một điều kiện như vậy.
Đối với hắn mà nói, đây tính là điều kiện sao?
So với việc trấn thủ mấy chục vạn năm ở thông đạo Cửu Trọng Thiên, thì thời gian một vạn năm hoàn toàn không tính là gì.
Điểm duy nhất hơi khó chịu, có lẽ chính là phải xa tiểu quận chúa một vạn năm.
Đối với cường giả Chân Tiên một vạn năm không tính là gì, nhưng… dù sao thời gian một vạn năm vẫn là rất dài.
“Về phần tiểu tình nhân của ngươi, ngươi có muốn mang theo hay không thì tùy ngươi”.
“Đây là việc riêng, bản công tử sẽ không quản quá nghiêm khắc”.
Lục Phiên giống như biết Thiên Linh đang phân vân cái gì, nói ra lời ám chỉ, sau đó nở một nụ cười.
Cổ Chi Đại Đế Cửu Trọng Thiên lại bởi vì phàm nhân nho bé làm cho động tình, đúng là có chút thú
vi.
Thiên Linh kinh ngạc, ngay sau đó khuôn mặt già nua hơi đỏ lên.
“Bắt đầu thôi, bản công tử còn có rất nhiều chuyện phải làm…... Lục Phiên nói.
Lời nói vừa dứt, không khí trên đảo lập tức trở nên căng thẳng.
“Chúng ta hộ pháp cho công tử”.
Ba người Ngưng Chiêu, Y Nguyệt và Nghê Ngọc khom người nói.
Lời nói vừa nói xong, ba nàng hóa thành luồng sáng như ánh trăng từng người tản ra bốn phía hòn đảo, ngồi khoanh chân, nguyên thần giao nhau.
Thiên Linh lúc này mới kịp phản ứng.
Ngay sau đó, hắn phát hiện một lực hút khổng lồ, hút lấy thân thể của hắn bay về phía Lục Phiên. Thân thể của hắn treo lơ lửng ở phía trước lầu.
Lục Phiên một tay cầm chén, một tay nâng lên, ngón tay chậm rãi điểm vào giữa trán của Thiên Linh Cổ Đế.
“Ta đã sớm muốn nhìn một chút xem nhóm Cổ Đế Cửu Trọng Thiên bên trong khe nứt làm cái gì, chuyện gì đã làm cho tinh thần của ngươi suy sụp, phải trực tiếp tự bạo..”
Lục Phiên cười khẽ.
Đôi mắt Thiên Linh cũng không khỏi co rụt lại.
Trái tim đập rộn lên.
Ngay giây tiếp theo.
Ý thức của hắn và Lục Phiên đã xuất hiện ở sâu trong ký ức của Thiên Linh Cổ Đế.
Nơi đó có những dải trận văn đan xen với nhau tạo thành một trận văn “Vạn Văn Đỉnh” trấn áp sâu trong trí nhớ của Thiên Linh Cổ Đế.
Thiên Linh Cổ Đế rất lo lắng, Vạn Văn Đỉnh này là một mối đe doạ cực lớn cho linh hồn của hắn, chỉ cần hơi không cẩn thận, sợ là linh hồn hắn sẽ bị nghiền thành tro bụi.
Tà áo trắng của Lục Phiên bay bay trong gió.
Ý niệm của hắn vừa động, những văn tự trong truyền đạo đài phóng ra tạo thành một trận văn. Hắn đã từng đập vỡ Vạn Văn Đỉnh một lần, tất nhiên là có thể đập vỡ lần thứ hai…
Hai bên va chạm.
Các luồng chiêu thức trận pháp vô hình giao tranh, bùng nổ ở sâu trong linh hồn của Thiên Linh Cổ
Thiên Linh Cổ Đế cảm giác hơi đau đớn.
Tuy nhiên, cơn đau này cũng không kéo dài quá lâu.
Rắc…...
Trận văn của Cổ Đế Hạo “Vạn Văn Đỉnh” bắt đầu nứt vỡ, áp lực đè nén lên linh hồn Thiên Linh Cổ Đế cũng chợt biến mất
Giống như hòn đá khổng lồ chặn kín cửa lớn đi vào ký ức đã bị đánh vỡ.
Cửa lớn ký ức mở rộng, rất nhiều hình ảnh ký ức trào dâng ra ào ạt.
Lục Phiên hơi nheo mắt lại, còn cả người Thiên Linh Cổ Đế thì co rúm, nhìn chằm chằm vào những hình ảnh ký ức kia.
Ban đầu những hình ảnh này có hơi mờ, dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Hiện ra cảnh tượng ở sâu trong khe nứt.
Cảnh tượng khiến cho người ta…... run sợ sởn gai ốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận