Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 453: Bá Vương một rìu bổ Chu Lưu (1)

Người dịch: Duy Cường
Bên ngoài dãy Ngọa Long, trên một ngọn núi nhỏ, hơi có vẻ ít thu hút.
Lữ Mộc Đối một tay cầm gậy trúc, ngồi xếp bằng trên bậc thang cuối cùng của hàng cầu thang bằng đá dẫn lên đỉnh núi, đầu gậy nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt đất.
Sau lưng hắn, Lạc Mính Nguyệt ôm đàn tỳ bà, trên mặt mang theo một chiếc màn che bằng lụa mỏng, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ lướt qua, làm một góc khăn bị nhấc lên, lộ ra chiếc cằm thanh tú, làn da trắng nõn.
“Các chủ, tỷ tỷ. . . Còn an toàn hay không?”
Lạc Mính Nguyệt hỏi thăm, hàng mi dài của nàng hơi rung động một chút.
Trên gương mặt của Lữ Mộc Đối hiện lên vẻ cười cười, cây gậy trúc đang gõ gõ trên thềm đá cũng dừng lại.
Hắn giơ tay lên, một bàn tay không ngừng bấm tay tính toán, bàn tay còn lại vuốt vuốt cây gậy trúc.
Sau đó, hắn phát ra một tiếng cười lớn, lộ ra hàm răng thiếu mấy cây ở giữa.
“Không cần lo lắng, hết sức an toàn.”
“Nhưng mà, Bá Vương. . . Nguy hiểm.”
Lữ Mộc Đối lại lần nữa bấm ngón tay, hai đầu lông mày cau lại, giống như đang gặp phải một vấn đề khó khăn.
Nơi xa.
Một vị mỹ phụ chậm rãi đi tới, phía sau nàng đi theo một tiểu nha đầu, mái tóc trên đầu được bới thành hai quả đào, vẻ non nớt ngây thơ trên gương mặt vẫn còn hiện rõ, trong tay mỹ phụ nắm một quyển sách làm bằng giấy Huyền Hoàng, còn nha đầu kia, trong tay đang cầm một cái bát bằng sứ, bên trong chứa đầy máu gà.
Lữ Mộc Đối cầm bút lông, chấm máu gà, lấy ra một trang giấy Huyền Hoàng, đặt bút bắt đầu viết.
Hắn đem tin tức Hắc Long giáo hợp tác với thiên tài Nhân bảng của dị vực, cùng nhau công phá Đế Kinh viết ra.
Sau khi viết xong, hắn nhét kỹ vào chân Thiên Cơ bồ câu, cầm bồ câu tung lên, chỉ trong nháy mắt, bồ câu vươn cánh lao vào trong không trung.
Tốc độ phi hành của Thiên Cơ bồ câu cực kỳ nhanh chóng, hóa thành một tia sáng màu trắng xẹt qua bầu trời.
Rất nhanh, tin tức đã được truyền ra ngoài.
. . .
Bắc Quận.
Trên đỉnh Thái Lĩnh.
Gió núi quét qua, mang theo hơi ẩm, làm cho không khí có chút lạnh lẽo.
Mặc Bắc Khách cùng Đạm Đài Huyền đang pha trà.
Bỗng nhiên, thống lĩnh Huyền Vũ vệ Tiết Đào, từ dưới chân núi nhanh chóng chạy lên.
“Vương thượng. . . Thiên Cơ các đưa tin thiên hạ.”
Tiết Đào đem tin tức do Thiên Cơ bồ câu mang đến trình lên cho Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Huyền nhấp một ngụm trà, lông mày hơi nhảy lên, mở trang giấy Huyền Hoàng ra.
Sau khi đọc lướt qua, đôi mắt của hắn hơi nheo lại, trong ánh mắt lóe lên một vệt sắc bén.
“Hắc Long giáo?”
“Nghe nói là thế lực do hậu duệ của đệ nhất giáp trong Hắc Long Thập Tam Giáp chế tạo ra, giáo chủ gọi là Lưu Nguyên Hạo, thiên phú tu hành rất tốt, thực lực cũng rất mạnh.”
Đạm Đài Huyền nói.
Mấy năm nay, mặc dù không có chiến sự nổ ra, nhưng Đại Huyền quốc vẫn không buông lỏng công tác thu thập tình báo, đã thu thập không ít tin tức, hiển nhiên là đối với Hắc Long giáo cũng không xa lạ gì.
Mặc Bắc Khách một bên châm nước nóng vào chiếc ấm Tử Sa, một bên cười cười:“Hắc Long giáo không chỉ là một cái giáo phái, sau lưng của hắn, có bóng dáng của rất nhiều thế gia… ”
“Những thế gia kia đã từng duy trì Đại Chu hoàng thất, bây giờ, đại bộ phận đều quay sang ủng hộ Hắc Long giáo, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Hắc Long giáo có thể nhanh chóng quật khởi.”
“Tuy nhiên, nếu vẻn vẹn chỉ là như thế, muốn đối phó với Tây Lương do Bá Vương trấn giữ, không khác gì nằm mơ.”
Mặc Bắc Khách có vẻ nghi hoặc nói.
Đạm Đài Huyền đưa Huyền Hoàng giấy cho Mặc Bắc Khách.
Mặc Bắc Khách nhìn lướt qua, khẽ giật mình, bàn tay theo thói quen nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng.
“Mặc dù Lục thiếu mang theo Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, thế nhưng mà… Địa vị của Thiên Cơ các trong thiên hạ vẫn là chính thống, tin tức do Thiên Cơ các truyền ra, vẫn như cũ cực kỳ đáng tin.”
“Thiên Cơ các sẽ không tùy tiện đưa tin thiên hạ, nếu là đưa tin, tất nhiên là có nguyên nhân trọng yếu.”
“Giống như lần này, nguyên nhân đưa tin thiên hạ, ở chỗ. . Dị vực.”
Mặc Bắc Khách buông trang Huyền Hoàng giấy xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn.
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền hơi nheo lại.
“Dị vực. . . Hải ngoại dị vực, nghe nói văn minh tu hành so với chúng ta còn cao hơn.”
Đạm Đài Huyền hít một hơi thật sâu.
“Là đại địch… Lưu Nguyên Hạo cấu kết với cường giả của dị vực, muốn diệt trừ Bá Vương, thu phục Đế Kinh, không khác gì đang tranh ăn với hổ.”
“Mặc dù dị vực này không giống như là loạn Ngũ Hồ, nhưng mà, bổn vương cảm thấy không phải tộc ta, chung quy là vẫn tồn tại tai họa ngầm.”
Đạm Đài Huyền nói rất nghiêm túc.
Theo Đạm Đài Huyền, Tây Lương cùng Đại Huyền, thật ra đều có chung nguồn gốc, chảy đều là một loại máu.
Nhưng mà, Ngũ Hồ cùng với cường giả của dị vực, không giống như Đại Huyền cùng Tây Lương.
Trong ánh mắt của Mặc Bắc Khách mang theo ý cười.
Hắn vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn về phía Đạm Đài Huyền:“Như vậy, vương thượng… Định làm như thế nào?”
Hắn vừa hỏi xong.
Không gian trên đỉnh núi chợt lâm vào trong yên lặng.
Tiết Đào đứng một bên, tâm tình không hiểu trở nên nặng nề, thậm chí không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau.
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu, nhìn về phía Tiết Đào.
“Tiết Đào!”
“Có mạt tướng!” Tiết Đào giật mình, lập tức hô lớn.
“Ngươi dẫn theo ba trăm Huyền Vũ vệ, thông qua Long Môn, trợ giúp Tây Quận Hạng Gia quân của Đế Kinh.”
Đạm Đài Huyền quát lớn.
Lời nói vừa xong.
Tiết Đào lập tức ngây người.
“A?”
Hắn cho là mình đang nghe nhầm.
“Vương thượng. . . Tây Quận là đối thủ của chúng ta!”
Tiết Đào rất khó hiểu.
“Nếu như Hắc Long giáo không cấu kết với cường giả dị vực, bổn vương cũng lười ra tay, nếu như Bá Vương bại trận, cũng đáng đời hắn.”
“Nhưng mà hôm nay… Hắc Long giáo có thể cấu kết với cường giả dị vực giết Bá Vương, ngày khác… Cũng có thể cấu kết với đại quân của dị vực, công phá Đại Huyền ta.”
Đạm Đài Huyền chậm rãi nói, âm thanh tràn đầy sức mạnh vang vọng trên đỉnh núi, trên thân thể, mơ hồ có hình bóng của Kim Long đang bay lượn, bao quanh.
Tiết Đào nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên một chút.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Sau khi nói xong, Tiết Đào nhanh chóng xuống núi, thân hình thấp thoáng, chỉ chốc lát đã đi xa, thể hiện hết sự mạnh mẽ của cường giả Thể Tàng cảnh.
Ánh mắt của Mặc Bắc Khách tán thưởng nhìn xem Đạm Đài Huyền.
Có lẽ, đây chính là sức hút từ nhân cách cá nhân Đạm Đài Huyền.
“Nhưng mà, cử động lần này của vương thượng có lẽ sẽ làm mất lòng của cường giả dị vực… Được không bù mất.”
Mặc Bắc Khách phân tích.
“Sợ cái gì, đầu của bổn vương ở đây, có bản lĩnh… Những cường giả của dị vực kia cứ việc tới chém bổn vương.”
Đạm Đài Huyền phát ra một tràng cười cực kỳ sảng khoái.
“Có điều, thiên hạ này chẳng mấy chốc sẽ loạn. . .”
“Mặc lão, theo người… Bổn vương có nên đi Cửu Hoàng viện một chuyến hay không?”
“Lão Giang trốn ở Cửu Hoàng viện, ngày ngày uống canh gà do nữ oa kia nấu, hắn không ngán hay sao?”
Đạm Đài Huyền thầm thì trong miệng, trên mặt còn có vẻ ghét bỏ.
“Vương thượng. . . Ngài đang ghen ghét với người ta?”
Mặc Bắc Khách nhấp một ngụm trà, cười nói.
“Ghen ghét cái rắm, ghen ghét lão Giang bị một tiểu nha đầu bao nuôi, hay là ghen ghét hắn ngày ngày uống canh gà?”
Đạm Đài Huyền dựa lưng vào ghế, uống một hớp trà, cười nói.
Sau đó, Mặc Bắc Khách lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Thiên hạ đại loạn, không ai có thể chỉ lo thân mình, nếu như Bạch Ngọc Kinh vẫn còn, có Bạch Ngọc Kinh làm chỗ dựa, không ai dám động đến tiểu nữ oa nuôi gà kia, thế nhưng… ”
“Bây giờ Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, Cửu Hoàng viện thành một trong những thế lực trên thiên hạ. . . Đương nhiên sẽ bị để mắt tới, dù sao, trên đời có rất nhiều người ngấp nghé những con gà của nàng.”
“Mặt khác, sắp tới Giang tướng quân e rằng cũng không còn cách nào yên ổn uống canh gà nữa rồi.”
Mặc Bắc Khách nói.
“Vương thượng tọa trấn học cung, lão hủ liền tự mình đi một chuyến.”
Đạm Đài Huyền nghe vậy, đứng dậy, khom người.
“Vậy liền đa tạ Mặc lão.”
. . .
Nam Quận.
Đường Hiển Sinh ngồi trên một chiếc ghế bấp bênh, Đường Quả đang ở cách hắn không xa, giống như một tiểu thư khuê các, cắm cúi tập viết chữ.
Bỗng nhiên.
Một vị thống lĩnh của Nam Phủ quân từ bên ngoài tiến vào.
Đem tin tức do Thiên Cơ bồ câu đưa đến, trình lên cho Đường Hiển Sinh.
Lúc này, Đường Hiển Sinh có mấy phần già nua, hắn cầm lấy tờ giấy, chậm rãi mở ra, sau khi nhìn thoáng qua, ánh mắt không khỏi hơi ngưng lại một chút.
“Quả nhiên… Loạn thế vẫn bắt đầu từ Đế Kinh.”
Trên gương mặt của Đường Hiển Sinh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cấu kết với thiên tài Nhân bảng của dị vực, cùng nhau đối phó Bá Vương sao?”
“Bây giờ, sau khi Lục thiếu chủ rời đi, tu hành giả của dị vực cùng tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục chúng ta cũng đã xuất hiện mâu thuẫn, tu hành giả của dị vực rất xem thường chúng ta, dưới tình huống này, Lưu Nguyên Hạo còn có thể thuyết phục một vị cường giả của dị vực, cũng xem như là có chút bản lĩnh.”
“Đáng tiếc. . .”
Đường Hiển Sinh đứng lên, bóng lưng của hắn hơi còng xuống vì tuổi tác, chậm rãi dạo bước đến sau lưng Đường Quả, nhìn xem chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy của nàng, hắn chỉ cười cười.
“Dựa vào tính tình của Đạm Đài Huyền, hắn nhất định sẽ xuất binh tương trợ…”
“Nam Quận chúng ta cũng không thể lùi về phía sau, phái năm mươi Nam Phủ quân đi trợ trận là được rồi, coi như nể mặt của Đạm Đài Huyền.”
. . .
Thiên Cơ các truyền tin thiên hạ, thế lực khắp nơi phản ứng cũng không giống nhau.
Đối với việc này, các đại thế gia đều tương đối nhạy cảm, so với Ngũ Hồ, người đời đối với các cường giả của dị vực cũng không có cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt như vậy.
Dù sao, những cường giả của dị vực này cũng chỉ mới xuất hiện, còn chưa làm ra việc gì quá mức đến nỗi người người đều oán giận.
Còn như Ngũ Hồ, một khi phá vỡ phòng tuyến, cướp bóc đốt giết, không việc ác nào là không làm, quả thật táng tận lương tâm, hoàn toàn không phải là người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận