Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 534: Cổ Đế nhìn chăm chú, tuế nguyệt trảm cự nhân. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Hắn nhìn về phía hư vô, tựa như xem thấu vạn cổ, bên trong ánh mắt vẩn đục, mang theo một cỗ thần dị nhảy vọt thời gian.
Nội tâm Lục Phiên giật mình.
Bỗng nhiên…
Hắn cảm giác, vị Đại Đế cổ đại này, tựa hồ thấy được hắn.
Thậm chí, còn cười khẽ với hắn.
Oanh!
Thần tâm chấn động.
Linh hồn xuất khiếu của Lục Phiên trở về.
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang xếp bằng ở trên bát quái trận đài trong Truyền Đạo đài.
Trong lòng bàn tay, trận ngôn chữ Lâm tản ra ánh sáng màu trắng sữa, an tỉnh lơ lửng.
“Trận ngôn chữ Lâm trong trận ngôn Cửu Tự, đã kích hoạt, chí bảo thiên địa, có được lực lượng điều khiển thời gian.”
Ngay lúc Lục Phiên đang nghi ngờ.
Một hàng chữ viết đột nhiên nhảy ra ở trước mắt Lục Phiên.
Đây là hệ thống giới thiệu.
Lục Phiên cẩn thận nhấm nuốt hàng chữ này, không khỏi hít vào một hơi.
Trận ngôn kích hoạt cùng trận ngôn chưa kích hoạt, hoàn toàn là hai thứ khác nhau.
Trận ngôn được kích hoạt, hệ thống đánh giá nó là, chí bảo thiên địa!
Lục Phiên cảm giác mình thật sự nhặt được bảo.
Cự nhân này, chân chính là người tốt nhất giữa thiên địa.
Vậy mà lại tiễn đưa cho hắn chí bảo đỉnh cấp như thế.
“Có thể điều khiển thời gian… Thật đáng sợ.”
Lục Phiên hít một hơi thật sâu.
Thần tâm khẽ động, trận ngôn chữ Lâm này, liền chui vào bên trong vòng xoáy linh hồn của hắn, trôi nổi trong bên cạnh linh hồn Đạo bia, liên tục lượn vòng lấy.
Lục Phiên mở mắt, hắn thối lui ra khỏi Truyền Đạo đài.
Dựa trên Thiên Nhận Y, Lục Phiên có thể cảm giác được, thực lực của bản thân có lẽ không có đạt được thuế biến quá lớn, thế nhưng, cả người tuyệt đối là đã phát sinh ra một loại biến hóa khác biệt.
Vẻn vẹn chỉ là linh hồn, liền đã trở nên mạnh mẽ hơn so với trước kia.
Hắn vào trước kia, trong linh hồn có Đạo bia, hiện giờ, lại tăng thêm một cái trận ngôn chữ Lâm phụ trợ.
Có thể nói, chỉ cần Lục Phiên muốn, thì linh hồn hiện tại của hắn, đã có thể lột xác thành Nguyên Thần chân chính.
Lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Bản Nguyên hồ đang an tĩnh chảy xuôi.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, bình tĩnh nhìn mặt biển sóng gợn lăn tăn.
Hắn nghe được cự nhân gào thét.
Tuy nhiên, Lục Phiên lại không để ý đến.
Nội tâm của hắn vào thời khắc này, lại có chút nghĩ mà sợ.
Bởi vì, hình ảnh trong trong sông dài thời gian, quá rung động tinh thần của hắn.
Sự mạnh mẽ của Đại Đế cổ đại, thậm chí để cho Lục Phiên một loại cảm giác tuyệt vọng không thể ngang hàng.
Ngón tay của Lục Phiên khẽ gõ nhẹ trên tay vịn.
“Đại Đế cổ đại… Luyện khí bao nhiêu tầng mới có thể so được?”
“Mười tầng? Cũng hoặc là… Một trăm tầng?”
Lục Phiên nỉ non.
Bỗng dưng.
Lục Phiên ngẩng đầu.
Có từng giọt từng giọt mưa linh hồn thẩm thấu qua Chiến trường màu máu, bắt đầu giương rắc vào giữa đất trời Ngũ Hoàng.
“Trời mưa.”
“Một trận mưa linh hồn.”
Trên mặt biển.
Đỗ Long Dương mở mắt ra, áo bào cứng cấp phấp phới trong gió, hắn vươn tay, một giọt mưa linh hồn rơi xuống tay của hắn, thẩm thấu rồi tan biến.
“Âm Thần cảnh vẫn lạc, linh hồn bị ma diệt trở thành mưa linh hồn…”
“Hi sinh bản thân, phổ độ thiên hạ.”
“Toàn bộ Ngũ Hoàng, tựa hồ sau khi được trận mưa linh hồn này trút xuống, đều bắt đầu phát sinh biến hóa không nhỏ.”
Phảng phất thiên địa thức tỉnh, có thuế biến kỳ dị.
Không ít phàm nhân, trong đan điền diễn sinh ra linh khí.
Có Ngưng Khi vào Thể Tàng, Thể Tàng cảnh bắt lấy thời cơ ngưng Kim Đan, phá Thiên Tỏa.
Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục, toàn thể đều đột phá không nhỏ.
Tựa như được bao phủ bởi một trận sóng trào tu hành.
. . .
Lục Phiên cảm thụ được tổng số linh khí đang không ngừng tăng lên, lông mi hơi nhíu.
Rất nhanh hắn liền hiểu được nguyên nhân, thuế biến này là do hắn mài nhỏ linh hồn của Đồ Lãng mà đưa đến.
Bỗng nhiên.
Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Bên tai, hầu như có tiếng rống giận không ngừng vang vọng.
“Tặc nhân!”
“Tặc nhân đáng chết, trả trận ngôn của ta lại đây!”
Tiếng gầm gừ của cự nhân không ngừng vang dội, nổ tung trên vòm trời.
Lục Phiên nghe rõ ràng, không khỏi nhíu mày.
Hồi lâu sau.
Lục Phiên mới thở dài một hơi.
Bấm tay, phất nhẹ lên trên tay vịn Phượng Linh.
Phượng Linh kiếm lập tức bắn ra, xông lên bầu trời.
Ông…
Một đường kiếm quang kinh diễm thiên hạ nở rộ trên vòm trời.
Trời, bị xé mở.
Một lỗ hỏng khổng lồ hiện ra.
Nối thẳng dưới chân cự nhân.
Cự nhân ngạc nhiên, nhìn xem lỗ hổng lớn vỡ ra từ bên trong Chiến trường màu máu.
Hắn một mực gào thét không ngừng, lại có chút do dự.
Hắn hiểu được, đối phương đang gây hấn với hắn, biết hắn không phá được trận pháp, cho nên đã quang minh chính đại mở cho hắn một cái lối đi.
Vì lẽ đó…
Có nên đi vào hay không?
Trên khuôn mặt cự nhân hiện ra vẻ có chút do dự.
Tuy nhiên, hắn nghĩ đến hậu quả khi mất trận ngôn chữ Lâm, áp lực khổng lồ, để cho hắn không có thời gian lưỡng lự cùng kinh sợ.
Cho nên, hắn cuối cùng vẫn là cất ra một bước.
“Trả trận ngôn của ta lại đây!”
Cự nhân cất bước mà ra từ bên trong cái lỗ hổng.
Hãn Hải xoay chuyển, thân thể cao lớn của cự nhân, tản mát ra uy áp cực mạnh.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu niên bạch y như tuyết, ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y.
Mười tám khối bia đá phiêu phù ở bên cạnh hắn, cự nhân nhìn chăm chú Lục Phiên, khuôn mặt có mấy phần dữ tợn cùng vặn vẹo.
“Ta chính là môn đồ thứ chín của Lục Giáp trận tông, ngươi cũng đã biết… Hậu quả của việc cướp trận ngôn của Lục Giáp trận tông ta!?”
Cự nhân mở miệng.
Lục Phiên bạch y phần phật.
Nhìn xem cự nhân, cười nói: “Chớ có ngụm máu phun người.”
“Bản công tử khi nào đoạt lấy đồ vật của ngươi?”
“Dù sao thì, Lục Bình An ta cũng không phải người không thèm nói đạo lý.”
“Ngươi nói ta đoạt lấy đồ vật của ngươi, có bằng chứng không?”
Lời nói của Lục Phiên rất bình thản.
Cự nhân nghe vậy, lại càng ngày càng giận dữ.
Cái quái gì vậy a?
Cái tên này… Là đang ăn vạ à?
Hắn trơ mắt nhìn xem trận ngôn chữ Lâm, bị tự tay Lục Phiên cướp lấy.
Hiện tại Lục Phiên vậy mà muốn hắn đi tìm chứng cứ?
Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên, giơ tay, ông…
Trận ngôn chữ Lâm, lập tức trôi nổi ở trong lòng bàn tay của hắn, trận ngôn chữ Lâm tản ra gợn sóng huyền bí, có vầng sáng chảy xuôi.
“Hơn nữa, ngươi có chứng cớ gì chứng minh phù văn này, là của ngươi?”
Lục Phiên nói.
Càn rỡ!
Vô cùng càn rỡ!
Cự nhân lần đầu tiên nhìn thấy người vô sỉ, không biết xấu hổ như thế!
Tuy nhiên, cự nhân cười.
“Chứng minh?”
“Trận ngôn thuộc về ta, chính là sự thật không thể chối cãi! Nó đã cùng linh hồn ta tương liên, nó liền là thuộc về ta!”
Cự nhân nói.
“Được.”
Lục Phiên nói.
“Lục Bình An ta là người nói đạo lý nhất.”
“Cho ngươi một cơ hội chứng minh trận ngôn là thứ thuộc về ngươi.””
Lời nói vừa ra.
Lục Phiên khẽ giương tay ra.
Trận ngôn chữ Lâm lập tức trôi nổi lên, lơ lửng giữa không trung, xung quanh đều trở nên vặn vẹo lấy, tựa như hư không bị áp sập vậy.
Cự nhân nhìn xem trận ngôn chữ Lâm trôi nổi mà lên, trong đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh mang.
Mặc dù liên hệ giữa linh hồn của hắn cùng trận ngôn, tựa hồ đã bị chặt đứt.
Tuy nhiên, hắn dù sao cũng đã từng có quan hệ với trận ngôn, thiếu niên trước mặt này, cũng dám tự đại càn rỡ để cho hắn chứng minh?
Cự nhân động.
Trong nháy mắt, hắn nhô tay ra, thân thể mấy chục trượng tựa như ngọn núi kia, đột nhiên cất bước trên hãn hải.
Sóng lớn ngút trời.
Cánh tay của hắn mò về phía trận ngôn chữ Lâm nổi bồng bềnh giữa không trung.
Rất nhanh, bàn tay khổng lồ liền bao trùm trận ngôn.
Nhưng mà…
Vẻ vui mừng trên mặt cự nhân còn chưa có duy trì quá lâu, liền bùng nổ ra một vệt kinh sợ.
“Đây không phải là trận ngôn của ta!”
Cự nhân phát ra tiếng rống kinh hãi.
Mấy trăm năm trước hắn đã được ban cho trận ngôn chữ Lâm, cho nên đối với trận ngôn, có thể nói là vô cùng hiểu rõ.
Nhưng mà hiện tại, trận ngôn này lại cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
Oanh!
Trận ngôn run rẩy, bắn ra sóng chấn động cực kỳ đáng sợ.
Vậy mà bắn thân thể của cự nhân ra.
Lục Phiên cũng không quá kinh ngạc.
Trận ngôn sau khi kích hoạt cùng trận ngôn chưa kích hoạt, hoàn toàn là hai cái khác nhau.
Cự nhân không tin tà, dù cho bị trận ngôn đánh tới rút lui vài bước, cánh tay chảy máu, hắn vẫn như cũ không tin.
“Ngươi xem đấy, ngươi không chứng minh được nó thuộc về ngươi.”
Lục Phiên một tay chống cằm, khẽ cười nói.
Sau đó, tay của Lục Phiên khẽ vẫy.
Trận ngôn chữ Lâm, lập tức nhanh chóng lướt về hướng Lục Phiên.
Đôi mắt của cự nhân trong chốc lát liền đỏ lên.
Oanh!
Cự nhân lập tức cất bước, nhanh chân vượt ngang qua khung trời.
Bay nhào về phía trận ngôn
Hắn muốn thử một lần nữa.
Đã thấy, trận ngôn khẽ chấn động, sau đó… Hư không tựa như cũng bắt đầu vặn vẹo.
Phóng xuất ra một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ, giống như hóa thành trận vực huyền bí vậy.
Ông….
Cự nhân bắt lấy trận ngôn, thân hình ngay sau đó bị trận vực của trận ngôn bao vây.
Cự nhân kinh ngạc, rất nhanh, sự kinh ngạc này, hóa thành hoảng sợ!
Trong miệng của hắn phát ra tiếng kêu khóc thê lương.
Mặt mũi của hắn bắt đầu trở nên già nua, da thịt dần mất đi sức sống, thân thể già nua còng xuống…
Tuy nhiên, hắn vẫn như cũ không có buông ra trận pháp.
Lục Phiên nhíu mày, đây là lực lượng thời gian do trận ngôn phóng thích ra.
Cho dù là cự nhân đã Phân Thần cảnh cũng không gánh chịu được.
Dần dần trở nên mục nát, già nua.
Trong ánh mắt của Lục Phiên.
Sinh cơ của cự nhân tựa như bị thời gian cùng tuế nguyệt chặt đứt.
Trong đôi mắt vẩn đục của hắn mang theo vẻ chờ mong, nắm thật chặt trận ngôn chữ Lâm, mà sinh cơ, triệt để phai mờ.
Đùng!
Thi thể già nua của cự nhân, đập vào trong Hãn Hải, nhấc lên bọt nước kinh thiên.
Thân thể của hắn chìm vào đáy biển, nước biển chậm rãi bao phủ hắn, che lắp đôi mắt tĩnh lặng khô bại của hắn.
Ông…
Lục Phiên vẫy tay.
Trận ngôn chữ Lâm, tựa như khoai lang bỏng tay, khí tức tràn đầy nguy hiểm cùng đáng sợ.
Cho dù là Lục Phiên cũng có chút ngưng trọng, đối đãi với cái đồ chơi này, không dám chủ quan.
Mà lại, trận ngôn này tiêu hao quá lớn đối với hắn, chỉ là một cái chớp mắt, mà Lục Phiên liền cảm giác linh khí của hắn tiêu hao đi phân nửa.
Bỗng nhiên, Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Thu hồi trận ngôn.
Hắn ngẩng đầu, đường cong trong đôi mắt nhảy lên.
Khói mù trên bầu trời được mở ra, hắn thấy được Kim Thân đại lục nổi lơ lửng ở bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục, bản nguyên trên đấy đang rung chuyển!
Lông mi của Lục Phiên nhíu lên, có chút tức giận.
“Khinh người quá đáng!”
“Ngay cả quả đào của Lục Bình An ta cũng dám hái?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận