Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 433: Hoàn thành rút phần trăm linh khí! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Sự lạnh lẽo do linh hồn cảm thụ mới thật sự là lạnh lẽo, đó là một loại đau đớn tác dụng ở phương diện tinh thần.
Khổng Nam Phi không biết mục đích mà Tần Quảng thành này tồn tại là gì?
Mục đích của những linh hồn cắn xé này là gì.
Thế nhưng…
Có một việc, Khổng Nam Phi rất rõ ràng, lần lượt linh hồn cắn xé, khiến cho linh thức của hắn trở nên cường đại hơn rất nhiều, dĩ nhiên, không chỉ có linh thức mạnh mẽ, mà còn có linh hồn nữa.
Ngã vào bên trong đầm nước lạnh lẽo, để cho toàn thân Khổng Nam Phi cứng ngắc, thậm chí không có khái niệm dòng chảy thời gian.
Hồi lâu sau, tất cả mọi thứ mới khôi phục lại.
Khổng Nam Phi mở mắt ra, thở hồng hộc.
Lại phát hiện, không biết khi nào, hắn đã đứng lặng ở trên cổng Tần Quảng thành, khoảng cách này chỉ cách xa Âm sai một bước.
“Thành công…”
Ánh mắt Khổng Nam Phi hơi lấp lánh, hiểu rõ hình huống hiện tại.
Hắn thành công chống đỡ một trăm luồng linh hồn cắn xé…
Bước lên vong linh thành, Tần Quảng thành!
Vẻ mặt của Khổng Nam Phi vô cùng phức tạp, quá gian nan…
Đây chỉ là ngục môn đầu tiên ở bên trong Cửu Ngục bí cảnh, nhưng độ khó lại lớn như vậy!
Bỗng nhiên.
Đôi mắt Khổng Nam Phi có vầng sáng lóe lên, hắn thấy được sâu bên trong Tần Quảng thành.
Phát hiện ra, cái cửa cung điện u ám kia chậm rãi mở ra.
Mơ hồ có khí tức bàng bạc bắn tới, một cỗ cảm giác đáng sợ để cho linh hồn người ta trở nên rung động, khiến cho Khổng Nam Phi không khỏi hít sâu một hơi.
Trong cung.
Có một thân ảnh to lớn chừng mười trượng ngồi ngay ngắn ở trong cung điện, mà Khổng Nam Phi cùng với những vong linh khác ở đây, lại tựa như là sâu kiến khi so với thân ảnh trước mặt này.
“Đây là Tần Quảng thành thành chủ, Tần Quảng vương.”
Bên trong lời nói chất phác của Âm sai mang theo vài phần cung kính, mở miệng.
Khổng Nam Phi lại một lần nữa nhìn về phía thân ảnh mông lung ở bên trong vô tận u ám.
Lại phát hiện, thân ảnh bên trong cung điện kia, cũng nhìn về phía Khổng Nam Phi.
Trong lúc mơ hồ, Tần Quảng vương tựa hồ như đang mở miệng nói cái gì đó, âm thanh ồn ào vang vọng không thôi.
Khổng Nam Phi không nghe hiểu.
Tần Quảng vương nâng cái bàn tay khổng lồ kia lên, nhẹ nhàng vứt đi.
Một viên Tử Linh tinh trôi về phía Khổng Nam Phi.
Đây là ban thưởng cho hắn vì đã vượt ải!
Viên Tử Linh tinh đầu tiên xuất hiện!
Khổng Nam Phi bắt lấy, cảm giác ấm áp được phát tán ra từ bên trong Tử Linh tinh, hắn vội vàng thu hồi, chắp tay, tạ ơn Tần Quảng vương.
Khổng Nam Phi có thể cảm thụ được sự đáng sợ cùng khủng bố của Tần Quảng vương.
Khi hắn tiếp nhận Tử Linh tinh, cửa cung lại một lần nữa được đóng lại, Tần Quảng vương khổng lồ biến mất không thấy gì nữa.
Áp lực khổng lồ, cũng đột nhiên tán đi.
Khổng Nam Phi dưới sự dẫn dắt của Âm sai, đi vào thành.
Trong thành, bia đá cao lớn đứng vững.
Trên tấm bia đá, vẫn như cũ được tuyên khắc lấy từng cái danh tự.
“Đây là bảng xếp hạng về việc các ngươi xông xáo ở bên trong ‘Cửu Ngục’, ngươi là người đầu tiên bước vào Tần Quảng thành, cho nên có thêm khen thưởng.”
Âm sai nói.
“Các ngươi xông xáo ở bên trong Cửu Ngục, trên thực tế, mỗi người đều ở không gian khác biệt, rất khó chạm mặt, chỉ có thể dùng bia đá ở trên Vong Linh thôn để xác định xếp hạng của bản thân. Thế nhưng, ở bên trong vong linh thành, thì có thể hội tụ cùng chạm mặt.”
Âm sai tiếp tục nói, sau khi hắn mang Khổng Nam Phi vào thành, liền biến mất.
So với Vong Linh thôn, vong linh thành náo nhiệt hơn, vô số vong linh đi tới đi lui ở trên đường phố, cho dù đã chết rồi, thế nhưng vẫn phân chia giai cấp phú quý ti tiện.
Vong linh thành cùng nhân gian, đều có muôn màu muôn vẻ.
Khổng Nam Phi quan sát trong chốc lát, liền không để ý tới, hắn ngồi xếp bằng, nhìn bia đá kia.
“Khổng Nam Phi, tiến độ: Viên mãn, thứ tự: 1.”
Vẫn còn hiện ra thứ hạng.
Khổng Nam Phi cười cười, ánh mắt hơi lấp lánh.
Hắn tiếp tục nhìn xuống, nhưng sau đó con ngươi lại co rút lại.
“Phong Nhất Lâu, tiến độ: Viên mãn, thứ tự: 2.”
“Chung Nam, tiến độ: Viên mãn, thứ tự: 3.”
. . .
Ngay sau khi Khổng Nam Phi ngây người, thì lập tức có thêm hai cái thứ tự tiến độ viên mãn.
Khổng Nam Phi hít sâu một hơi, nếu như hắn chỉ hơi chậm chân một chút nữa thôi, có khả năng xếp hạng của hắn sẽ bị người khác kéo xuống thứ ba.
Khổng Nam Phi bỗng nhiên có chút vui mừng.
Ngay lúc này.
Nhiếp Trường Khanh vốn dĩ đang ở thứ tư, cũng biến thành tiến độ viên mãn, xếp hạng thứ tư.
Mà Ngưng Chiêu đang ở vị trí thứ năm, thì lại bị Tiêu Nguyệt Nhi ở thứ sáu vượt qua…
Ông…
Cửa thành Tần Quảng, ầm ầm mở ra.
Khổng Nam Phi vận một thân nho sam lôi thôi, híp mắt nhìn lại.
Lập tức thấy được có lần lượt từng bóng người đi vào từ bên dưới cửa thành.
Chỉ nhìn thoáng qua…
Ánh mắt Khổng Nam Phi liền hơi co lại.
Khí tức mạnh mẽ đập vào mặt, làm cho trái tim của Khổng Nam Phi giống như là bị bóp chặt bởi một bàn tay vậy.
Một vị thanh niên mặc tử bào, mang theo trường thương, sáng lạn tựa như mặt trời.
Khí tức dương cương trùng trùng điệp điệp, lao nhanh mà ra, tựa như dự định bao phủ toàn bộ Tần Quảng thành, hầu như áp chế nồng đậm âm u quỷ khí xuống.
“Người này… Chính là tên Phong Nhất Lâu kia? Khí tức thật bá đạo và cường đại!”
Khổng Nam Phi nỉ non.
Thời điểm Khổng Nam Phi thấy Phong Nhất Lâu, Phong Nhất Lâu cũng nhìn thấy Khổng Nam Phi.
“Ồ? Ngươi chính là gia hỏa vào thành trước ta sau một khắc, trở thành người thứ nhất vượt qua Ngục Môn đầu tiên?”
Khóe miệng Phong Nhất Lâu nhếch lên.
Ầm ầm.
Ngay lúc này, Phong Nhất Lâu quay người.
Hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc, đó là một vị đao khách toàn thân được bao phủ ở bên trong hắc bào, đeo lấy một thanh đoản đao.
Lạnh lùng, sắc bén, trên thân dường như có đao khí cường tuyệt không ngừng tung hoành.
“Tuyệt Đao môn, Chung Nam, Nhân Bảng đầu bảng!”
Phong Nhất Lâu thấy Chung Nam, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tựa hồ có chút đắc ý, lại tựa hồ có chút thoải mái.
“Ta thắng ngươi, tới trước ngươi.”
Phong Nhất Lâu nói.
Chung Nam liếc mắt lườm Phong Nhất Lâu, mặt không biểu tình, miệng không nói một câu.
Hắn chỉ lướt mắt nhìn ngang, rơi vào trên thân Khổng Nam Phi.
“Ngươi là đầu tiên?”
Chung Nam dò hỏi Khổng Nam Phi.
Khổng Nam Phi nho sam lôi thôi, cũng không có phủ nhận.
Bỗng nhiên.
Khí tức lăng lệ cùng xơ xác tiêu điều bất chợt bắn ra, sau đó thấy được, tên Chung Nam kia chậm rãi rút đoản đao.
Chuôi đao kia không dài, nhưng lại vô cùng bén nhọn.
Đao khí sắc bén trùng kích mà ra.
Mặt đất bị cắt ra từng đường vết rạn.
“Chậc chậc chậc, Nhân Bang đầu bảng, quả nhiên bá đạo.”
Phong Nhất Lâu cười cười, tuy nhiên, hắn lại không có ngăn cản, sau đó lui về một bước, có chút hăng hái mà quan sát.
Phốc phốc!
Mặt đất Tần Quảng thành, tựa như là đậu hũ mặc người cắt chém vậy.
Không ngừng bị cắt ra.
Một đường đao khí vô hình, chém về phía Khổng Nam Phi.
“Thật mạnh… So với đao của Nhiếp Trường Khanh, còn mạnh hơn!”
Nội tâm Khổng Nam Phi run lên.
Hắn lùi lại một bước, trước ngực có khí lưu màu trắng phun trào, trong miệng tụng niệm thi từ, dường như có Hạo nhiên chính khí đang lưu chuyển ở trên đỉnh đầu hắn.
Chung Nam mặt không biểu tình, một đao trảm về Khổng Nam Phi.
Nhưng mà.
Đao còn chưa đến gần.
Sắc mặt Chung Nam chợt biến đổi.
Bởi vì..
Không biết từ khi nào, vô số Âm sai trồi lên từ bên trong, vây hắn lại, kiến chui không lọt.
“Bên trong vong linh thành, cấm chiến đấu.”
“Người vi phạm, trừng phạt bằng cách cháy rụi linh hồn.”
Lời nói vừa ra.
Từng sợi xiềng xích bỗng nhiên vọt ra từ trên thân Âm sai.
“Cút!”
Ánh mắt Chung Nam ngưng tụ lại.
Bá khí của Nhân Bảng đầu bảng triển lộ triệt để, hắn liên tục rút đao ra, trảm ra ánh đao đầy trời.
Va chạm với xiềng xích, bắn ra vô số ánh lửa.
Một viên Kim Đan óng ánh trôi nổi lên, Kim Đan bát chuyển, tản ra khí tức nồng đậm mà mạnh mẽ tuyệt đối.
Phong Nhất Lâu ở đằng xa, nheo mắt lại.
Mặc dù hắn cũng bước vào bát chuyển Kim Đan, thế nhưng quả thực là yếu hơn chút ít so với Chung Nam.
“Bát chuyển Kim Đan…”
Khổng Nam Phi thì thở ra một hơi.
Khó trách vì sao mang cho hắn áp lực lớn như vậy, từ lúc nào… Mà thiên hạ lại xuất hiện nhân vật đáng sợ như thế?
Chung Nam rất mạnh, cho dù là những Âm sai này cũng không làm gì được hắn.
Sức chiến đấu của những Âm sai này đều vào khoảng Kim Đan.
Chung Nam dùng chiến lực bát chuyển Kim Đan, vui mừng không sợ.
Bỗng nhiên.
Có một tiếng ầm ầm vang vọng, giống như là tiếng vó ngựa du dương.
Phong Nhất Lâu cùng Khổng Nam Phi lòng có cảm giác, ngoái đầu nhìn lại.
Lập tức phát hiện ở sâu trong Tần Quảng thành.
Có một thân ảnh toàn thân bị thiêu đốt bởi ngọn lửa màu u lam, được bao trùm bởi giáp cốt, chậm rãi đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận