Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 214: Dưới Bạch Ngọc Kinh, công tử giảng đạo

Người dịch: Duy Cường
Một bàn cờ, quan sát nhân sinh của một người.
Trong màn sương mù dày đặc, Lục Phiên đang cùng linh hồn của phật tăng biến thành quân cờ đánh cờ, trên linh áp kỳ bàn, hai quân cờ đen trắng giao thoa khắp nơi.
Một ván cờ, trong lúc mơ hồ, Lục Phiên dường như thấy được cả cuộc đời của phật tăng.
Mỗi một vị lưu lạc giả, sau lưng đều đứng một cái thế giới, cùng với một nền văn minh, đối với Lục Phiên mà nói, những văn minh này có tác dụng tham khảo rất lớn.
Trong lúc đánh cờ.
Lục Phiên có cảm giác như đang xem một bộ phim, trong mắt hắn nổi lên rất nhiều hình ảnh mông lung, dường như đang lạc vào trong một giấc mộng.
Trong mộng, hắn thấy được một vị công tử tao nhã, văn võ song toàn, đong đưa quạt giấy.
Công tử hành tẩu giang hồ, khoái ý ân cừu, giết ác nhân, diệt sơn phỉ.
Hắn hăng hái, bởi vì thiên phú hơn người, tốc độ tu hành cực kỳ nhanh chóng, không để quần hùng trong thiên hạ vào mắt.
Chỉ vài năm, cảnh giới đã đạt đến Ngưng Khí đỉnh phong, trở thành cường giả số một trong giang hồ.
Khi đạt đến Ngưng Khí đỉnh phong, hắn bắt đầu cảm thấy cuộc sống tu hành không còn gì thú vị, vì hắn không cách nào đột phá vào Trúc Cơ.
Hắn tìm con đường khác, lựa chọn một người, một kiếm, một bức thư, khiêu chiến ba mươi sáu môn phái hàng đầu trong giang hồ.
Ba mươi sáu môn phái, không có một ngoại lệ, đều bị hắn đơn thân độc mã đánh bại.
Hắn hăng hái, tiếu ngạo giang hồ.
Ba mươi sáu môn phái không cam lòng, tề tụ trong một tòa sơn trang, mưu đồ bí mật tìm cách đối phó vị công tử.
Trang chủ sơn trang tự mình ra hiến kế, để cho nữ nhi chưa xuất giá của mình tới làm mồi nhử.
Kết quả là, trên bước đường hành tẩu giang hồ, anh hùng tình cờ gặp được mỹ nhân.
Đời trước không biết bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại, đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua.
Công tử liền dẫn thiếu nữ ngây thơ đi lại giang hồ, bọn hắn thăm viếng danh sơn đại xuyên, giúp đỡ người cô thế.
Khi công tử muốn đột phá Trúc Cơ, thiếu nữ mời công tử về sơn trang bế quan.
Công tử vui vẻ đồng ý.
Mà tin tức này, cũng bị trang chủ của sơn trang tiết lộ cho ba mươi sáu môn phái trong giang hồ.
Người đời đều biết công tử muốn đột phá Trúc Cơ, tất cả đều kinh hãi, liên hợp ra tay, ngay lúc vị công tử đột phá đến then chốt, vây công sơn trang.
Kết quả cuộc đại chiến cực kỳ tàn khốc.
Vị công tử phong độ nhẹ nhàng không còn nữa, y phục trên người nhuốm máu, tóc tai rối loạn, trong đôi mắt mất hết niềm tin, đó là sự thất vọng vì bị phản bội.
Thiếu nữ biết mình đã gây ra sai lầm lớn.
Lấy cái chết làm một cái giá lớn đổi lại một mạng của công tử.
Công tử chảy huyết lệ, nhìn thấy thiếu nữ hương tiêu ngọc vẫn, lập tức giận dữ, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn nhân mã của ba mươi sáu phái.
Cái gọi là chính đạo trong giang hồ, cũng chỉ đến như thế.
Thiếu nữ dùng tính mạng của mình, giúp hắn chạy thoát ra ngoài, dưới sự truy sát của chính đạo ba mươi sáu phái, từ đây biệt tích trên giang hồ.
Công tử trốn vào một ngôi chùa, xuất gia quy y, tóc đen rơi xuống, ba ngang phiền não từ nay không còn.
Hắn cả ngày quan sát tượng Phật.
Cuối cùng, một năm sau bước vào Trúc Cơ, trở thành bá chủ vị diện.
Hắn không vui không buồn, hỏi Phật tổ, vì sao độ hắn không độ nàng.
Kim thân Phật tổ trong mắt chảy xuống hai dòng huyết lệ.
Phật tăng ngộ ra, từ đó rời đi chùa miếu, chắp tay hành lễ hành tẩu thiên hạ.
Hắn viếng thăm từng sơn môn của ba mươi sáu phái, mỗi môn phái đều bị chém tận giết tuyệt, gà chó không tha, chỉ để lại xác chết đầy đất, máu chảy thành sông.
Hắn dùng thủ đoạn của hắn, độ thế nhân.
Sau khi Phật tăng diệt hết ba mươi sáu phái, một lần nữa quy ẩn, trong giang hồ chỉ còn lại truyền thuyết của hắn.
Mà Phật tăng cũng ngộ được chân ý của Phật môn, không ngừng tu hành, cuối cùng bước vào Trúc Cơ đỉnh phong.
Mãi cho đến khi bị mặt khác lưu lạc giả xâm lấn, Phật tăng chiến bại, hóa thân tà Phật, hóa toàn bộ thiên hạ thành một vùng đất hoang vu.
. . .
Lục Phiên mở mắt ra, đối diện với hắn, những quân cờ do linh hồn của Phật tăng hình thành, đã hoàn toàn tan biến.
Trải qua một giấc mộng, hình ảnh trong mơ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
“Phật cùng tà… Chỉ cách nhau một lằn ranh.”
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, nhẹ giọng thầm thì.
Đối với cuộc đời của Phật tăng, Lục Phiên không có bất kỳ đánh giá, hắn quan tâm chính là Phật đạo mà phật tăng đã lĩnh hội được.
Thế giới kia vốn tồn tại Phật đạo, tuy nhiên, cũng không quá mạnh, mà Phật tăng chất vấn Phật tổ, tìm hiểu ý nghĩa, thu được sức mạnh, nhưng cũng đưa tới lưu lạc giả, cuối cùng dẫn đến thế giới hủy diệt, Phật tăng biến thành lưu lạc giả.
“Giữa thế giới cùng thế giới tất nhiên có liên hệ… Phật đạo, có lẽ thật sự tồn tại thế giới có phật môn cao thâm hơn, thế giới mà Phật tăng ở, cùng lắm là giọt nước trong biển cả, giống như Phật Tổ mà Phật tăng chất vấn, có lẽ chính là tồn tại ở trung võ, thậm chí cao võ, cho nên… Phật đạo cũng có thể diễn hóa đến cấp độ cùng cảnh giới cao hơn.”
Lục Phiên như có điều suy nghĩ.
Trong linh áp kỳ bàn, ngưng tụ ra một viên xá lợi màu vàng.
Đây là hỏa chủng của Phật đạo.
Lục Phiên cũng không có hủy diệt nó.
Một viên hỏa chủng cực kỳ khó có được, dù cho chỉ là xá lợi do Phật đạo đê võ ngưng tụ ra, nhưng cũng là một loại bảo vật hiếm có.
Hơn nữa… Lục Phiên có được Vạn Pháp Hồng Lô, có thế tiến hành thôi diễn phật pháp.
Lục Phiên thu hồi phật châu xá lợi, hắn không có lập tức lợi dụng Vạn Pháp Hồng Lô tới thôi diễn phật pháp.
Cũng không có lập tức xử lý linh hồn của nam tử tóc vàng cùng Tây Nhung Vương đang run rẩy một bên, hắn trấn áp cả hai cùng sợi kim quang một lần nữa vào đáy hồ.
Đương nhiên, hắn cũng không vội vã.
Dù sao vừa mới xử lý linh hồn của Phật tăng.
Dường như cảm ứng được bên trong phật châu truyền ra một luồng gợn sóng kỳ lạ, luồng gợn sóng kia phảng phất đến từ một cái ý chí và sức mạnh có cấp độ cao hơn.
Trên xe lăn, khóe miệng Lục Phiên hơi cong lên.
“Cũng có chút thủ đoạn, lại muốn độ hóa ta.”
“Nhưng mà… Thế gian ai có thể độ ta?”
Lời nói vừa xong.
Ngón tay của Lục Phiên vuốt qua xe lăn một cái.
Lập tức có một luồng ánh sáng bạc lóe lên, từ trên xe lăn bắn ra, giống như khai thiên, cắt màn sương mù dày đặc ra.
. . .
Mọi người kinh hãi nhìn phật tượng bị ánh đao cắt thành hai nửa.
Sương mù tiêu tán, thân ảnh ngồi trên xe lăn của Lục Phiên hiện ra, chậm rãi di chuyển trên mặt hồ.
“Công tử!”
Đám người Ngưng Chiêu cung kính hành lễ, xem ra lần này, công tử thật sự muốn xuất quan.
Ánh mắt của Lục Phiên quét qua mọi người, khẽ vuốt cằm, mặc dù tình huống của mọi người trong lòng hắn đều rõ ràng, nhưng mà, tận mắt nhìn thấy, vẫn có chút khác nhau.
Hả?
Lục Phiên nhìn về phía Cảnh Việt, chỉ thấy trong bất tri bất giác, Cảnh Việt đã xảy ra biến hóa rất lớn, đó là một sự lột xác về mặt linh hồn, không chỉ linh hồn trở nên linh động hơn, dường như có hồn linh, thậm chí hồn linh này như một thanh bảo kiếm sắc bén, thẳng tiến không lùi.
“Vậy mà lĩnh ngộ kiếm ý…”
Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ trên tay vịn xe lăn, hơi có chút kinh ngạc.
Kiếm ý có khả năng ảnh hưởng linh hồn, một số kiếm khách mạnh mẽ, thậm chí có thể dùng linh hồn làm kiếm, trảm thiên diệt địa.
Bởi vì thiên địa bản nguyên ngưng tụ, hạn mức cao nhất của kiếm ý trên Ngũ Hoàng đại lục có sự tăng cường rất lớn, uy lực cũng không giống bình thường.
Giống như trước đó, vào thời điểm thiên địa bản nguyên chưa từng ngưng tụ, kiếm đạo đệ nhất nhân của Đại Chu triều, Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, tốn thời gian mấy chục năm, mới khó khăn lắm lĩnh ngộ được da lông của kiếm ý, mới chỉ hơi dòm ngó một chút của con đường dài đằng đẵng.
Mà sau khi ngưng tụ bản nguyên, sinh ra thuộc tính, kiếm ý cùng thuộc tính mặc dù cách làm khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Đương nhiên, muốn lĩnh ngộ được kiếm ý, đao ý vẫn như cũ hết sức khó khăn, thế nhưng, hạn mức cao nhất của cả hai được tăng lên, uy lực trở nên hết sức đáng sợ.
Có lẽ…
Khi kiếm ý tăng lên tới tầng thứ cao hơn, chưa rút kiếm, kiếm ý vừa ra, cũng đủ để tiêu diệt địch nhân.
Nếu như có thể ngưng tụ linh thức, kiếm ý thậm chí có khả năng chém bị thương linh thức.
“Làm tốt lắm.”
Lục Phiên khẽ gật đầu về phía Cảnh Việt.
Cảnh Việt đối diện với ánh mắt của Lục Phiên, ngay từ đầu, tinh thần của hắn có chút lo sợ bất an, tuy nhiên, nghe được Lục Phiên khen ngợi, Cảnh Việt phảng phất có cảm giác hít thở không thông.
Rất nhanh, hắn liền kịp phản ứng, nhất định là hắn tìm hiểu ra kiếm ý, để công tử cảm thấy vui mừng.
Hắn không cô phụ sự xem trọng của công tử!
Đạt được một tiếng khen ngợi của Lục Phiên, để cho Cảnh Việt có cảm giác như trong ngày hè nóng bức ăn được một miếng dưa hấu ướp đá, mát lạnh sảng khoái.
Đám người Lục Trường Không, Lữ Động Huyền có vẻ muốn nói lại thôi, bọn hắn rất tò mò, dị tượng xảy ra trước đó đến cùng là cái gì, có phải do Lục Phiên làm ra hay không.
Nhưng mà, không chờ bọn hắn mở miệng, Lục Phiên dường như biết bọn hắn muốn hỏi cái gì.
Hắn hơi đưa tay, nở một nụ cười, ngăn lại bọn hắn.
“Thiên địa dị tượng là đại tiên duyên do tiên nhân bố trí, cải biến thiên hạ thế cục, nói đúng ra, sau lần này, mới thật sự là bước vào thời đại của tu hành giả.”
“Lần này dị tượng bộc phát, tám chỗ Long Môn dâng lên linh khí, toàn bộ Đại Chu đều bị linh khí bao phủ, một ít người bình thường, có linh căn, trong trận tiên duyên lần này, đều trở thành tu hành giả.”
“Thật ra, đây là chuyện tốt, trước đó tiên duyên đều bị nắm giữ trong tay các thế lực lớn như Nam Quận Nam Phủ quân, Tây Quận Hạng Gia quân cùng với Hắc Long vệ của Đế Kinh… Dạng này liền tồn tại một ít hạn chế, thời điểm tu hành giả chưa xuất thế, Đại Chu triều đều có thể sản sinh ra một thời đại rầm rộ, trăm nhà đua tiếng, bây giờ có tu hành giả tồn tại, đạo pháp ngàn vạn, chẳng phải càng có thể khiến cho trăm nhà cùng phát ra ánh sáng?”
Lục Phiên nhìn về phía đám người Lục Trường Không, nói.
Âm thanh của hắn, kèm theo một tia linh thức, phảng phất như có tiếng sấm sét vang vọng bên tai mọi người.
Đám người đều rơi vào trong trầm tư.
Một trận bão linh khí, làm cho Đại Chu chính thức bước vào thời đại của tu hành giả?
Tu hành giả trăm nhà đua tiếng…
Công tử đang nghiêm túc sao?
Chẳng lẽ công tử không sợ những tu hành giả này phát triển rầm rộ, ảnh hưởng đến Bạch Ngọc Kinh?
Tuy nhiên, mọi người bỗng giật mình bừng tỉnh, dùng sức mạnh mà hiện nay mà Bạch Ngọc Kinh có được, tuyệt đối là thuộc về siêu thoát bên ngoài thế cục, quan sát, tồn tại thậm chí khống chế thiên hạ.
“Ta biết các ngươi đối với thiên địa dị tượng có rất nhiều nghi hoặc, ba ngày sau, bản công tử sẽ ở trước lầu các Bạch Ngọc Kinh, nói rõ lý do thiên địa dị tượng xuất hiện, cùng biến hóa do nó mang đến.”
“Các ngươi đối với cảnh giới phía trên Thể Tàng, hẳn là cũng rất tò mò phải không? Đến lúc đó, bản công tử sẽ đồng thời nói về cảnh giới này.”
“Ba ngày này, chính là thiên địa bắt đầu biến hóa, các ngươi phải nắm chắc thời gian tu hành, bỏ qua khoảng thời gian này… Muốn gặp được cơ duyên như thế, có thể phải chờ rất lâu.”
Không biết lúc nào, Lục Phiên đã khống chế xe lăn trở về lầu các Bạch Ngọc Kinh, hướng về lầu hai mà đi.
Chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn bên tai mỗi người.
Mà mọi người lại không biết Lục Phiên đã lên đến tầng hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Bởi vì, bọn hắn đều bị tin tức của Lục Phiên lộ ra mang đến kinh hãi.
“Cảnh giới phía trên Thể Tàng sao? Phía trên cảnh giới Thể Tàng đến cùng là cảnh giới cỡ nào?”
“Thiên địa bắt đầu biến hóa sao? Thời đại của tu hành giả…”
Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lóe lên ánh sáng.
Đối với chuyện không rõ, thế nhân đều luôn luôn tò mò, dù cho bọn hắn đã trở thành tu hành giả cũng là như vậy.
Lữ Động Huyền cầm lấy sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ, khóe miệng tràn đầy râu ria, bởi vì kích động mà run rẩy.
Hắn có một loại dự cảm, e rằng lại có đại sự muốn phát sinh.
“Tiểu Lữ, chuẩn bị giấy Huyền Hoàng!”
“Viết Thiên Cơ lệnh!”
Hàm râu của Lữ Động Huyền vểnh lên, nhìn về phía Lữ Mộc Đối đang cầm gậy trúc đứng một bên nói.
Sắc mặt của Lữ Mộc Đối lập tức biến đổi… Lại viết?
Lần này không biết phải thổ bao nhiêu máu!
Rất nhanh, Lữ Mộc Đối mang tới giấy Huyền Hoàng, Lữ Động Huyền không một chút khách khí để cho Lữ Mộc Đối tự đấm ngực một quyền, ho ra một chén máu.
Hắn lấy bút chấm máu, bắt đầu viết Thiên Cơ lệnh.
Lần này, tin tức trên Thiên Cơ lệnh rất đơn giản.
“Ba ngày sau.”
“Dưới Bạch Ngọc Kinh, công tử giảng đạo.”
Thần sắc của Lữ Động Huyền cực kỳ nghiêm túc, một tay cầm bút, một tay nắm lấy sợi dây chuyền vàng, trên mặt toát ra nụ cười hài lòng.
Mặc dù Lục Phiên chỉ nói là ba ngày sau sẽ giải đáp một vài vấn đề.
Thế nhưng…
Giải đáp vấn đề không phải là giảng đạo hay sao?
Đổi một cách nói, đương nhiên sẽ lộ ra càng thêm tao nhã, mục đích tồn tại của Thiên Cơ các là truyền lại ý chí của công tử, há có thể qua loa truyền tin tức đi là xong?
Phải biết, bề ngoài của Bạch Ngọc Kinh, chính là Thiên Cơ các!
Lữ Động Huyền có thể tưởng tượng ra được, sau khi một tờ Thiên Cơ lệnh thông truyền ra ngoài, thiên hạ nhất định sẽ phát sinh chấn động mạnh mẽ.
Bên bờ Bắc Lạc hồ, Lục thiếu chủ giảng đạo…
Thiên hạ đệ nhất tu hành giả giảng giải hành trình vấn đạo.
E rằng tất cả tu hành giả trên thiên hạ đều sẽ sôi trào.
Đương nhiên, tin tức truyền ra ngoài, những chuyện về sau Lữ Động Huyền cũng mặc kệ.
Đến mức tu hành giả trong thiên hạ tụ tập, có thể vào đảo Hồ Tâm hay không, công tử có thể cho phép bao nhiêu người nghe hắn giảng đạo… Vậy không có quan hệ gì với Lữ Động Huyền.
Thiên Cơ các chỉ phụ trách truyền lại ý chí của công tử.
Không chịu trách nhiệm bán vé vào cửa.
Lục Trường Không thấy Lữ Động Huyền đã viết xong Thiên Cơ lệnh, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, hiển nhiên, hắn có thể đoán được sau khi tin tức này truyền đi sẽ đưa đến động tĩnh như thế nào.
Hiện nay, Bạch Ngọc Kinh là thế lực tu hành đệ nhất trên thiên hạ, một tờ ngừng chiến lệnh lúc trước, thiên hạ liền ngừng chiến ba tháng, có thể nhìn thấy địa vị của Bạch Ngọc Kinh như thế nào.
Bây giờ, chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh muốn nói chuyện có liên quan đến tu hành, người đời há có thể không chấn động.
Đến lúc đó, Bắc Lạc thành e rằng sẽ tụ tập rất nhiều tu hành giả.
Tuy nhiên…
Lục Trường Không ngẩng đầu, nhìn về phía lầu các tầng hai.
Hắn trông thấy thân ảnh của Lục Phiên đang ngồi cạnh lan can, cầm ly rượu bằng thanh đồng, đang thưởng thức rượu ngon, tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Lục Trường Không.
Lục Phiên rất tiêu sái giơ giơ chén rượu trong tay lên, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Lục Trường Không cũng không khỏi cười một tiếng.
Thôi…
Lấy tính tình của Lục Phiên.
Dù cho tu hành giả khắp thiên hạ đều tụ tập về Bắc Lạc, cũng không cần Lục Trường Không hắn lo lắng cái gì.
Dù sao, tính tình của Bắc Lạc Lục Bình An, thiên hạ này ai còn không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận