Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 577: Âm binh câu hồn, thế cục đột nhiên thay đổi! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Kim Thân đại lục.
Thế giới sau khi bị Ngộ Hành đồ sát, nguyên khí tổn thương nặng nề, thì đã triệt để lâm vào yên lặng.
Máu tươi trên mặt đất, tuy một năm đã trôi qua, nhưng vẫn chưa hề khô cạn.
Chỉ còn lại số ít tu hành giả hành tẩu ở trên đại lục này, bọn hắn quỳ sát, thu thập lấy Kim Thân Chủng đã bị phá toái, hy vọng có thể lại một lần nữa được tín ngưỡng trợ giúp.
Oanh!
Ánh sáng tán đi, một bóng người mặc thường phục, búi tóc dựng thẳng, khí tức nhìn thoáng qua không có bất kỳ vẻ đặc thù nào xuất hiện.
Người này rất cảnh giác, vừa rơi xuống đất, đã khuếch tán linh thức ra khắp bốn phương tám hướng Kim Thân đại lục.
Muốn truy tìm thử xem có thứ gì đó uy hiếp đến hắn hay không.
“Máu trên đại địa còn chưa khô, xương cốt đầy đất, trên những Kim Thân đã bị phá toái kia có quấn quanh lấy từng vong hồn ô yết.”
“Haiz, thế giới này thật là quá nguy hiểm.”
Bộ Nam Hành bùi ngũi mãi thôi, hắn liếc mắt quét nhìn thế giới rách nát này, trong lòng trở nên cảnh giác hơn.
Tu hành là một việc rất nguy hiểm.
Muốn cầu trường sinh, nhất định phải cẩu thả mới được, chỉ có cẩu thả, mới có thể sống càng lâu.
Dù cho thực lực của ngươi có mạnh…
Gặp được người mạnh hơn thì làm sao?
Tỉ như ngươi là Phân Thần cảnh, nhưng lại gặp được Xuất Khiếu cảnh, chỉ có thể trốn, mới có thể sống sót.
Ngươi là Xuất Khiếu cảnh, nhưng lại gặp được một đại năng nào đó đi ngang qua, trốn đều chưa hẳn có thể trốn được.
Coi như ngươi là đại năng thì lại làm sao?
Phía trên đại năng, còn có nhân vật đáng sợ hơn đang chờ ngươi.
Đây là một thế giới mạnh được yếu thua, nếu muốn sống sót, chỉ có cẩu thả mà thôi…
Cẩu thả đến tận cùng năm tháng, cẩu thả đến thế giới sụp đổ.
“Bản thân đã trở thành thánh tử, cho hiện giờ, cũng qua tám mươi chín năm! Ta cẩu thả tám mươi chín năm, lại cẩu thả thêm mười năm nữa, ta liền phải chuyển sang nơi khác để tiếp tục cẩu thả… Thánh địa đã không an toàn, vậy mà Thánh Chủ lão tử còn phải bức ta đi đến chỗ nguy hiểm, cũng tỷ như Hư Vô Thiên này. Cho dù chỉ là một chỗ đơn độc, nhưng mà nơi đã mai táng Đại Đế cổ đại thì an toàn ở đâu?”
“Từ trước tới nay, chưa gặp cha nào lại vứt hài tử của mình vào bên trong hố lửa như vậy.”
Bộ Nam Hành lắc đầu, hắn phản hồi linh thức trở về, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
“Rất tốt… Cái thế giới rách nát này, rất an toàn, không có tồn tại bất kỳ mối nguy nào cả.”
Tròng mắt của Bộ Nam Hành sáng lên.
Ở bên trong cảm ứng linh thức của hắn, phần lớn đều là tu hành giả dưới Nguyên Anh.
Chuyện này khiến hắn không khỏi thở dài một hơi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua hư vô.
Hắn có thể cảm ứng được đại chiến bùng nổ bên ngoài.
Tiếng nổ vang kịch liệt, truyền vào bên tai hắn.
“Lật thuyền à? Cho dù là Thánh tử thế giới cao võ thất diễn thì lại làm sao? Không phải cũng đã lật thuyền sao?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, Hư Vô Thiên… Rất nguy hiểm!”
Bộ Nam Hành lắc đầu cảm thán.
Khí thế của thánh tử Bắc Cung trở nên suy sụp, điều này khiến cho nội tâm của hắn cảnh giác hơn.
Hắn ngằm nhìn bốn phía, tìm kiếm một chỗ có thể trông lấy tình huống chiến đấu bên ngoài thiên ngoại, nhưng lại không hấp dẫn ánh mắt của người hắn.
Ánh mắt quét ngang.
Cuối cùng, ánh mắt của Bộ Nam Hành rơi lên trên một ngọn núi có đỉnh cao ở Kim Thân đại lục.
Chỗ ấy, có một tòa đại điện bị sụp đổ.
Oanh!
Thân thể của Bộ Nam Hành vụt ra, dùng tốc độ phi hành phổ thông, cực kỳ không đáng chú ý, leo lên trên đỉnh núi cao nhất kia.
Hả?
Bỗng nhiên, Bộ Nam Hành ngây ngẩn cả người.
Phía trước cung điện, hắn thấy được một bóng người, bạch y như tuyết, ngồi trên xe lăn, bộ dáng người vật vô hại, đang nghiền ngẫm ván cờ.
Linh thức quét đến.
“Ngưng Khí cảnh?”
Bộ Nam Hành híp híp mắt.
“Chỉ là một tên Ngưng Khí cảnh… Đuổi hắn đi là được, không… Không đúng, đuổi đi có thể sẽ bại lộ hành tung của ta, như vậy sẽ gây thêm nguy hiểm cho mình. Không thể.”
Bộ Nam Hành nhíu mày, bắt đầu suy tư.
“Vậy thì dùng trận pháp vây hắn ở đây đi, thọ nguyên của Ngưng Khí cảnh không đến năm trăm năm, vây hắn năm trăm năm, vây đến chết thì thôi.”
Trong lòng có quyết đoán.
Bộ Nam Hành chậm rãi đi đến, trên mặt mang vẻ ôn hòa và nụ cười theo thói quen.
Bởi vì, hắn tin tưởng, giơ tay không đánh người tươi cười…
Chỉ cần hắn cười đủ để chạm đến nội tâm của đối phương, vậy thì khi đối phương tàn nhẫn nâng lên đồ đao, sẽ do dự một giây.
Một giây kia… Chính là đường sống của hắn!
Cho nên, dù cho đối mặt với Ngưng Khí cảnh, hắn cũng phải mỉm cười.
“Vị công tử này, trên núi gió lớn, có muốn xuống núi hay không?”
Bộ Nam Hành mỉm cười nói.
Nơi xa, thiếu niên bạch y tựa hồ tỉnh lại, hơi kinh ngạc liếc mắt lườm Bộ Nam Hành.
Sau đó… Không quan tâm đến lời nói của Bộ Nam Hành, tiếp tục trầm tư ván cờ trước mặt.
Thấy Lục Phiên không có phản ứng.
Bộ Nam Hành thở dài.
Vươn tay, lắc vào trong túi áo một cái.
Ngay sau đó, vung mấy quả ngọc phù ra.
Ông…
Ngọc phù đột nhiên trở nên lớn hơn, hóa thành một trận pháp huyền bí, bao phủ về phía Lục Phiên.
“Ở lại trong trận pháp này đi, ở trong đây mấy trăm năm, thương hải tang điền, không lo không nghĩ.”
Bộ Nam Hành nói.
Rất nhanh, phía trước cung điện, bóng dáng của thiếu niên bạch y trở nên mông lung, bị trận pháp bao phủ lại.
Lạch cạch.
Nhưng mà, ngay khi Bộ Nam Hành buông lỏng một hơi.
Tiếng cờ rơi bàn cờ bỗng nhiên vang vọng.
Tựa như có một tia chớp, đột nhiên đập vào trong lòng Bộ Nam Hành!
Chết tiệt!
Thần tâm của Bộ Nam Hành lắc một cái.
Ngay sau đó, cũng không xoay đầu lại, mà trực tiếp xoay người rời đi!
Oanh!
Hắn ngay khoanh khắc này, không tiếp tục ẩn giấu tu vi của bản thân nữa!
Hắn điệu thấp, thế nhưng… Trước mặt sinh tử tồn vong, hắn không thể nào tiếp tục bảo trì vẻ điệu thấp.
Khí tức của hắn tiếp tục dâng trào lên, bộ dáng vốn dĩ không có gì lạ, dường như trở nên sáng chói như sao trời.
Từ lúc đầu là sơ giai Phân Thần, lập tức bước vào hậu giai Phân Thần!
Không hề yếu kém chút nào so với hàng ngũ thánh tử Bắc Cung.
Thậm chí trên thân còn có vô số bảo quang lấp lánh, tất cả đều là thánh giai pháp khí, đa số đều là pháp khí tính phòng ngự.
Bộ Nam Hành quay người lại, đột nhiên vung ra một đống lớn bình lọ.
“Quấy rầy tiền bối, tại hạ cũng chỉ đi ngang qua mà thôi!”
Bộ Nam Hành cất một tiếng thê lương.
Đã thấy trận pháp hắn vung ra lúc trước, nát vụn.
Thiếu niên bạch y như tuyết kia, đang một tay chống cằm, bình tĩnh nhìn hắn.
Đây là một cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ!
Tâm của Bộ Nam Hành run rẩy, hắn tựa như thấy được người đồng hành!
Gặp được một người còn cẩu thả hơn cả hắn, người này vậy mà giả làm Ngưng Khí cảnh, quá bẫy cha!
Bộ Nam Hành không thể không thừa nhận, hắn bị lật thuyền.
“Thánh tử thế giới cao võ?”
Âm thanh nhàn nhạt truyền đến.
Những bình lộ mà Bộ Nam Hành vung ra dồn dập nổ tung trên không trung.
Ngay sau đó, hóa thành độc vật có màu sắc rực rỡ, toàn bộ những chiếc bình này đều ẩn chứa độc dược, thậm chí, còn có không ít độc vật dữ tợn nhanh chóng lướt đi.
Từng cái trận pháp đều bị khởi động, hóa thành sát trận đáng sợ, dự định vây khốn Lục Phiên.
Lục Phiên cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn đã nhìn lầm, một tên gia hỏa thoáng nhìn phổ phổ thông thông, nhưng mà tựa hồ còn mạnh hơn cả tên thánh tử Bắc Cung kia!
Ít nhất, đối chiến sinh tử, thánh tử Bắc Cung gặp phải được người này, khả năng chết như thế nào cũng không biết.
Những độc dược kia, có thể tùy tiện độc chết cả Xuất Khiếu cảnh.
Lục Phiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vung.
Tất cả độc dược đều bốc hơi, trận pháp cũng nát vụn.
Một cú giơ tay đáng sợ này, để cho nội tâm của Bộ Nam Hành lập tức chìm vào đáy vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận