Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 520: Thì ra áp lực của Lục thiếu chủ lớn như vậy (2)

Dịch: Mèo Rừng
Thật xoắn xuýt a.
Chuyện này khiến nàng làm sao ra quyết định a.
Đều là giết hai mươi, nàng nên quyết đoán thế nào đây?
Bỗng nhiên.
Cẩm nang trong tay nàng bắt đầu run rẩy, hai mắt Nghê Ngọc lập tức tỏa sáng, là công tử truyền tin tức sao?
Tay nàng khẽ quét vào trong cẩm nang, lập tức có một viên ngọc phù hiển hiện.
Nàng bóp nát ngọc phù.
Xoạt xoạt.
Ngọc phù phá toái.
Lập tức, có một đường bạch mang phóng lên tận trời.
Tất cả mọi người ở xung quanh diễn võ trường thấy đường bạch mang này, ánh mắt đều co rút lại.
Bởi vì, bạch mang kia hóa thành một thân thể ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
“Là Lục thiếu chủ!”
“Đây là hóa thân của Lục thiếu chủ?”
“Tê! Vậy mà may mắn được nhìn thấy chủ nhân Bạch Ngọc Kinh trong truyền thuyết!”
Người xung quanh líu ríu.
Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh hãi.
Đạm Đài Huyền cùng Bá Vương đứng người lên, hơi hơi chắp tay về phía hư ảnh của Lục Phiên.
La Thành cùng La Nhạc thì mang theo Long Huyết quân quỳ một chân trên đất.
“Cung nghênh thiếu chủ!”
Tu hành giả xung quanh cũng kịp phản ứng.
Tu hành giả Ngũ Hoàng thì theo chân Long Huyết quân, hô to: “Cung nghênh thiếu chủ.”
Mà tu hành giả Thiên Nguyên dị vực, thì chắp tay, hơi hơi khom người về phía hư ảnh của Lục Phiên, nhằm bày tỏ sự tôn kính.
Cho dù là Nguyên Anh cảnh từ Thánh địa cũng vậy.
Hư ảnh của Lục Phiên, khẽ vuốt cằm.
Ngay sau đó, hắn giơ tay lên, cong ngón búng ra.
Một đường bạch mang phun trào ra, hóa thành một màn sáng, bên trong màn sáng, thì phản chiếu lấy hình ảnh chiến đấu bên trong chiến trường màu máu.
Cảnh tượng trong trận pháp mà mọi người một mực tò mò, cũng cuối cùng hiện lên trước mắt của bọn hắn.
Bên trong hình ảnh đầu tiên, hiện ra trận chiến giữa Hạng Gia quân cùng các tráng hán trên thuyền thanh đồng.
Chiến đấu vô cùng huyết tinh, Hạng Gia quân đều hung hãn không sợ chết, đánh ra phong thái nên có, thậm chí lấy mạng đổi mạng.
Hứa Sở xem đến nỗi ánh mắt trở nên đỏ rực, khó trách những binh lính bị đào thải ra, thần trí của từng tên một đều có chút hốt hoảng, thì ra bọn hắn đã trải qua trận chiến như vậy!
Triệu Tử Húc đứng đến cuối cùng, nghênh đón tráng hán ở đợt thuyền thanh đồng thứ ba.
Đáng tiếc, gặp cái tên tráng hán vô cùng cường đại kia, Triệu Tử Húc bị một chiêu liền bại.
Bá Vương thậm chí xem đến nhập thần, một bàn tay hung hăng đập trên ghế, làm cho cái ghế bị vỡ thành cặn bã.
Triệu tử Húc cũng siết chặt nắm đấm.
Hắn cũng rất vô lực, mặc dù tên tráng hán kia chỉ là Trúc Cơ, thế nhưng quá mạnh!
Người xung quanh xôn xao không thôi.
Bọn hắn tò mò hơn là, chiến trường màu máu kia là ở đâu?
Những tên tráng hán kia là người phương nào?
Lục Phiên không có giải thích cho bọn hắn quá nhiều, lại trong nháy mắt, màn sáng hiện lên.
Lần này hiện ra, thì là chiến đấu giữa một phương học cung cùng với nhóm sa Di cưỡi áo cà sa mà đến.
Cũng rất thảm liệt, cũng rất huyết tinh.
Chiến đấu đến cuối, thì Lục Cửu Liên gặp phải Sa Di có khí chất giống với tráng hán đã ngược đãi Triệu Tử Húc.
Hình ảnh Lục Cửu Liên phá cảnh, một kiếm trảm Sa Di, trảm ra một cái hoa sen màu máu trước ngực Sa Di, máu nhuộm áo cà sa, làm cho không ít người vỗ tay gọi tốt.
Màn sáng tán đi.
Hư ảnh của Lục Phiên bình tĩnh quét nhìn.
“Một trận chiến này, nếu lấy góc độ của bản công tử, phe thắng lợi là Tây Lương, tuy nhiên, dùng góc độ kết quả để xem, vậy liền tính là thế hoa bất phân thắng bại đi.”
Lời nói của Lục Phiên, dẫn tới không ít người xôn xao.
Đây là ý gì?
Số lượng giết địch là giống nhau, nhưng vì sao Lục thiếu chủ cảm thấy Tây Lương thắng?
Mà lại…
Tên Sa Di cuối cùng mà một phương học cung đối đầu, rõ ràng còn mạnh hơn mới đúng.
Nếu như phải nói, thì càng khuynh hướng một phương học cung mới đúng.
Lục Phiên không có giải thích rõ, hắn cũng không cần phải giải thích rõ với thế nhân.
Bên dưới.
Lục Cửu Liên nhìn xem hư ảnh Lục Phiên, có hơi hơi đờ đẫn, trong lúc mơ hồ, tựa hồ bởi vì hắn mà ảnh hưởng thắng bại của trận thứ ba này.
“Các ngươi chắc hẳn tò mò chiến trường màu máu là nơi nào?”
“Kỳ thật các ngươi không cần tò mò, ngẩng đầu, chiến trường ngay ở trên đỉnh đầu của các ngươi.”
Hư ảnh Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra.
Bá Vương cùng với Đạm Đài Huyền khẽ giật mình.
Bọn hắn đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy, bầu trời không biết từ khi nào, đã hóa thành huyết sắc mịt mờ.
Hư ảnh Lục Phiên giơ tay, cong ngón búng ra, lập tức có một vệt sáng chui vào cửu thiên.
Tầng tầng khói mù nhộn nhào lên, đầy rẫy sao trời hiển hiện.
Nhưng mà, đợi lúc sao trời hiển hiện, thể xác cùng tinh thần của tất cả mọi người đều phát lạnh…
Bọn hắn thấy được!
Thấy được ba khối đại lục cực kỳ khổng lồ, hùng vĩ vô ngần, treo trời bầu trời to lớn.
Một khối đại lục đỏ kiều diễm, tựa như có máu tươi chảy xuôi.
Một khối đại lục trắng chói mắt, có xiềng xích minh văn hóa thành giao xà bốc lên từ trong đó.
Còn một khối đại lục ánh vàng sáng chói, tựa như có phật đà nhìn trộm.
Ba khối đại lục, chiếu rọi trên vòm trời, tràn ngập áp bách.
Toàn bộ tu hành giả Ngũ Hoàng đều choáng váng.
Mà tu hành giả một phương Thiên Nguyên thì là điên cuồng.
Khí tức diệt thế quen thuộc này, bọn hắn đã từng chịu đựng, giống như những tên Lưu Lạc giả buông xuống từ thiên ngoại lúc trước.
Đây là kẻ địch bên ngoài thế giới muốn xâm lấn a!
Lục Phiên giơ tay lên, tựa như xóa bỏ đi tất cả vậy, tinh tú đầy trời tan biến, ba khối đại lục cũng biến mất không thấy gì nưa.
Đè nén khủng bố ở nội tâm mọi người, tan thành mây khối.
Thế nhưng người đời đều hiểu, phía trên đỉnh đầu của bọn hắn, tựa như có một thanh lợi kiếm trôi nổi, mối nguy vô thượng, đang dần tiếp cận.
Lục Phiên không có nói gì thêm, cũng không giải thích cái gì.
Hư ảnh của hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ngưỡng vọng bầu trời.
Phảng phất một mình nâng lên tất cả áp lực, mang theo vài phần cô độc, mang theo vài phần bất lực.
“Nỗ lực tu hành đi.”
Rất lâu sau, Lục Phiên mới chậm rãi đối mặt thế nhân, bùi ngùi thở dài.
Một câu, tựa như thể hiện tất cả sự chua xót, rất nhiều người đều cảm giác được, tấm lưng của Lục thiếu chủ, tựa hồ cũng còng xuống.
Lời nói vừa ra.
Đạm Đài Huyền bên người diễn võ trường mở miệng.
Hắn đứng lặng lấy, long khí trên thân mãnh liệt, nhìn hư ảnh Lục Phiên.
“Lục thiếu chủ!”
“Có thể là có thứ gì đó bổn vương hoặc Đại Huyền có thể giúp được!”
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ rực.
Nếu như hắn đã được Hoàng Đạo long khí, vậy thì nhất định phải làm gì đó, bằng không, kỳ tâm lo lắng.
Nhưng mà, hư ảnh của Lục Phiên, không có đáp lời hắn.
Chỉ là mang theo tiếng thở dài, tiêu tán giữa đất trời.
Nội tâm tất cả mọi người đè nén một hồi.
Bọn hắn cảm giác được áp lực trên bờ vai của Lục thiếu chủ.
Thì ra, Bạch Ngọc Kinh cũng không có tiêu dao giống như trong tưởng tượng của bọn hắn. Thì ra, có cường địch xâm phạm!
Nghê Ngọc ánh mắt đỏ bừng.
Nàng bịt miệng lại, thì ra công tử gánh vác áp lực lớn như vậy sao?
“Tiểu Hoàng, chúng ta nhanh đi về thay công tử chia sẻ áp lực!”
“Công tử lúc này, cần chúng ta!”
Nghê Nghê nghiêm túc nói.
Tiểu Ứng Long ghé trên đầu nàng, thì hiếm thấy được mà trịnh trọng gật đầu.
Ngay sau đó, Nghê Ngọc lấy ba khối Tử Tinh Linh, sau đó suy nghĩ một chút, lại lấy ra một bình Thối Thể đan do nàng luyện chế, vứt cho Bá Vương.
“Đây là ban thưởng, tăng thêm một bình Thối Thể đan do ta đơn độc tài trợ, để cho các ngươi tự phân.”
Nghê Ngọc nói.
Lời nói vừa ra, nàng cùng tạm biệt với đám người Nhiếp Song, Cảnh Việt.
Tiểu Ứng Long gầm nhẹ một tiếng, hóa thành thân hình khổng lồ, Nghê Ngọc nhảy lên trên đó, cánh thịt của Tiểu Ứng Long vỗ, hóa thành một cơn gió, xông vào bên trong Long Môn, biến mất không thấy gì nữa.
Bọn hắn phải trở về chia sẻ áp lực thay công tử!
Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền thì đối mặt, trong đôi mắt của hai người đều có vẻ trầm trọng.
Lục thiếu chủ đột nhiên triển lộ bí mật của thế giới, để cho bọn hắn cảm thấy trách nhiệm trên bờ vai.
Có lẽ, bọn hắn cũng nên làm gì đó.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên lừa dối xong thế nhân, lười biếng dựa trên Thiên Nhận Y, uống một ngụm rượu mơ chua chua ngọt ngọt, gió nhẹ thổi, mang theo vài phần thoải mái.
Nơi nào có dáng vẻ bất lực, cô độc của hư ảnh trước đó ở trước mặt người đời.
“Người đời chung quy là cần phải có áp lực lớn kích thích mới có thể nhanh chóng trưởng thành…”
Lục Phiên mỉm cười.
Lay động nước rượu trong ly.
Lục Phiên muốn để cho Ngũ Hoàng dung hợp với ba cái chí cường trung võ này, trùng kích cao võ, mà tu hành giả bên trong Ngũ Hoang, cũng phải đến cùng bước tiến của hắn mới được.
. . .
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Bàn Nhược đại lục, hòa thượng mở mắt ra.
Linh thức phân thân của hắn bị diệt, chuyện này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
“Lại có kỳ tài ngút trời bực này…”
Hòa thượng khẽ thở dài.
Sau đó, hắn đạp không mà ra, hóa thành vệt trắng trôi nổi ở bên ngoài Thiên La đại lục.
Nơi xa, hắn gặp được tráng hán đồng thời lơ lửng.
Hai người đối mặt, bộ dáng rõ ràng mục đích của nhau, đều đến để xem Phó Thiên La ở trong Ngũ Hoàng ra sao.
Ngũ Hoàng này, cho bọn hắn một loại cảm giác quỷ dị.
“Vị diện bản nguyên không có sụp đổ, xem ra Phó Thiên La không chết.”
Tráng hán trầm giọng nói.
“Tuy nhiên, trận pháp cũng không có sụp đổ.”
Hóa thượng nói.
Hai người yên lặng.
Nói cách khác, thế giới kia, có được tồn tại tương xứng với Phó Thiên La, khiến cho Phó Thiên La không thể đánh vỡ trận pháp, dẫn dắt bọn hắn buông xuống.
“Lại hoặc là… Phó Tihên La dự định độc chiếm tài nguyên của thế giới kia.”
Hòa thượng cùng tráng hán đồng thời mở miệng.
Ngay sau đó, cả hai không nói thêm gì.
Mặc kệ là loại tình huống nào, đối với bọn hắn mà nói, đều không có quá lợi.
Cho nên hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, phân biệt hóa thành vầng sáng, trở về thế giới riêng phần mình.
Đối mặt với trận pháp này, bọn hắn thúc thủ vô sách.
Thế nhưng vị Tôn giả ở Phật giới cao võ kia, có lẽ có biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận