Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 959: Dù sao cha không phải người hiểu sát gì (2)

Cường giả đến từ đệ nhất trọng thiên, đã lấy đại nghĩa giữ gìn cân bằng cửu trọng thiên, đây là nói
rõ muốn dùng lý áp chế Lục Thánh Chủ, áp chế Ngũ Hoàng.
Trong Bình Dương Thiên, đám người thánh tổ thủy tộc nhìn nhau, ánh mắt sáng rực.
Kế tiếp, bọn hắn muốn thấy là, thái độ của Lục Bình An.
Thỏa hiệp sao?
Nếu như Lục Bình An thỏa hiệp, đế binh của bọn hắn, có lẽ liền có cơ hội rồi, dựa vào mặt mũi của Thiên Linh tộc, giúp bọn họ thu hồi đế binh.
Nếu như Lục Bình An không thỏa hiệp, Ngũ Hoàng kia….liền xong đời.
Thế cục cửu trọng thiên bây giờ, có thể nói đệ nhất trọng thiên đứng đầu.
Đệ nhất đại biểu là cao võ cấp nhất diễn duy nhất trong cửu trọng thiên, nơi có đại đế tọa trấn. Nó mạnh đến mức nào? Đương Nhiên là mạnh hơn hẳn cửu đại thánh tộc, mà hiện tại lại có thêm một cái Ngũ Hoàng nữa.
Thế nhưng, cho dù là chín đại thánh tộc liên hợp lại, cũng chưa phải là đối thủ của thiên linh tộc. Bằng vào đế cảnh, đủ để trấn áp hết thảy.
Ngũ Hoàng nếu thật dám ngỗ nghịch Thiên Linh tộc, vậy thì thật cách hủy diệt không xa.
Huống hồ, Thiên Linh tộc mạnh, không chỉ bởi vì vị cổ đế thần bí kia.
Thiên Linh tộc nắm giữ một cái gọi là tổ chức thánh đường, đây mới là thứ mạnh mẽ thực sự của Thiên Linh tộc, thánh đường, do thánh cảnh tập hợp, mà hình thành thế lực.
Thánh cảnh trong thánh đường, cụ thể số lượng nhiều ít ra sao, thế nhân không biết được.
Thế nhưng, tuyệt đối sẽ không ít.
Ngũ Hoàng bây giờ mặc dù phát triển không tệ, thế nhưng vẻn vẹn thánh đường thiên linh tộc, cũng đủ để hủy đi Ngũ Hoàng.
Vì vậy, thái độ và câu trả lời tiếp theo của Lục Phiên, sẽ rất quan trọng.
Cố Mang Nhiên tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này.
Hắn nhìn chằm chằm vị cường giả kia.
Hết sức nghiêm túc, hết sức ngưng trọng…...
Thậm chí, trong mơ hồ càng có một tia sát ý.
Bởi vì, Cố Mang Nhiên từng hoài nghi, đại chiến viễn cổ bùng nổ, rất có thể là Thiên Linh tộc ở sau lưng giở trò quỷ!
Thời kỳ viễn cổ năm đó, thời kì cổ đế tung hoành, giằng co lẫn nhau, Thiên Linh tộc không coi là kẻ yếu.
Mà bây giờ, cổ để Thiên Linh tộc vẫn còn, thời gian mấy mươi vạn năm, Thiên Linh tộc sẽ mạnh đến trình độ nào?
Thật khó để tưởng tượng.
Cố Mang Nhiên hít sâu một hơi, hắn cũng quay đầu, nhìn về phía đại lục Ngũ Hoàng.
Hắn thấy được Lục Phiên, đôi mắt hơi hơi gợn sóng, phảng phất như đang ra hiệu Lục Phiên, muốn tỉnh táo lại.
Tất cả mọi người chờ đợi Lục Phiên đáp lại.
Cường giả thiên linh tộc thì cười ôn hòa.
Lục Phiên một thân bạch y, ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, cười.
“Các hạ nói đùa, các vị đạo hữu nhiệt tình vạn phần, tặng để binh cho Ngũ Hoàng, Lục mỗ cự tuyệt cũng không cách nào cự tuyệt, thật sự là cảm động không thôi, chỉ là muốn giữ bọn họ lại tâm sự thật tốt, dù sao liên quan đến lợi ích trăm vạn đạo uẩn, Lục mỗ muốn vì bọn họ phụ trách” “Nếu, các vị đạo hữu muốn đi, vậy thì…...Đi thôi.
Lục Phiên nói.
Nói đến lần cuối cùng, hắn xua tay với một chút tiếc nuối.
Lời nói vang vọng, đáp lại vị cường giả kia Thiên Linh tộc.
Tiếng náo động tràn ngập mọi ngóc ngách hạ tam trọng thiên. Lục thánh chủ đây là…...Thỏa hiệp?
Vậy mà lựa chọn buông tha mấy vị thánh cảnh thánh tộc này.
Vị cường giả anh tuấn tóc vàng tung bay thiên linh tộc kia, nụ cười càng sâu thêm.
Cố Mang Nhiên thì chầm chậm thở dài một hơi, xem ra, Lục công tử vẫn thấy rõ hết sức tình thế a.
Trong Bình Dương Thiên, đám thánh cảnh thánh tổ thủy tộc, vẻ mặt có mấy phần khó coi. Họ cảm thấy trong lời nói chân thành của Lục Phiên, mọi lời nói đều đang chế giễu họ. Người này thật đáng ghét, thật đáng hận!
“Các hạ, để binh của chúng ta rơi xuống Ngũ Hoàng…..ơi vào tay Lục Bình An, tầm quan trọng của đế binh không cần nói cũng biết, dù cho chúng ta bỏ mình, cũng không thể để mất đế binh…... đế binh so với tính mạng, sẽ càng ảnh hưởng đến sự cân bằng cửu trọng thiên
“Cho nên, xin các hạ vì chúng ta làm chủ, khiến Lục Bình An, giao ra đế binh”
Thánh tổ mộc tộc mở miệng, hắn ta cung kính chắp tay về phía vị cường giả thiên linh tộc anh tuấn.
“Ô?”
“Có chuyện như thế? !”
Trên gương mặt anh tuấn cường giả thiên linh tộc, tràn đầy kinh ngạc.
“Đế binh là đại đế viễn cổ để lại, can hệ trọng đại, đạo uẩn trong đế binh, liên quan đến thiên đạo cửu trọng thiên, tầm quan trọng không cần nói cũng biết…...”
“Ta vì thiên linh tộc ta, sứ mệnh thiên linh tộc là bảo vệ sư cân bằng trong cửu trọng thiên, bởi vậy,
bất luận chuyện gì có khả năng ảnh hưởng cân bằng cửu trọng thiên, đều không cho phép phát sinh”
Người này nói chuyện rất trịnh trọng.
Tiếng chính nghĩa vang dội cả một góc trời.
Cường giả hạ tam trọng thiên đều không biết phải nói gì cả.
Đây là uy thế của thiên linh tộc, uy thế của cao võ nhất diễn duy nhất, đệ nhất thánh tộc cửu trọng thiên.
Cho dù là bọn họ, biết những đế binh thánh tộc này, là vì những thánh cảnh này muốn hủy diệt Ngũ Hoàng, nên thả vào đại lục Ngũ Hoàng.
Thế nhưng, giờ phút này…...lại không cách nào vì Ngũ Hoàng mở miệng nói cái gì.
“Lục Thánh Chủ. . . Ngươi nói có đúng hay không?”
Cường giả thiên linh tộc mỉm cười nhìn Ngũ Hoàng, ánh mắt phảng phất như vắt ngang bầu trời xa xôi, thấy được Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên hòn đảo.
“Vì sự cân bằng và ổn định cửu trọng thiên…...Lục Thánh Chủ, mời giao ra để binh những thánh cảnh này, cho tại hạ, tại hạ nguyện dụng tâm bảo quản, vì một môi trường ổn định và hài hòa của
cửu trọng thiên
“Lục Thánh Chủ nghĩ thế nào?”
Cường giả thiên linh tộc cười nói.
Nụ cười hết sức ôn hòa.
Thế nhưng..
Những lời đã nói, lại làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Đám người thánh tổ thủy tộc, thánh tổ mộc tộc con ngươi co rụt lại, nhìn về phía ánh mắt cường giả thiên linh tộc kia, mang theo vài phần run sợ.
“Thiên linh tộc…..đây là muốn đoạt để binh của bọn họ?!”
“Ta hình như đoán được cái gì? Đế binh của chúng ta rơi vào Ngũ Hoàng, phải chăng là âm mưu của thiên linh tộc?”
“Lẽ nào vốn dĩ Ngũ Hoàng cấu kết với thiên linh tộc? Cũng hoặc là nói, đứng sau lưng Ngũ Hoàng quật khởi, chính là Thiên Linh tộc?”
Sắc mặt từng vị thánh tổ hết sức khó coi.
Đế binh bọn hắn rơi vào Ngũ Hoàng, rất có thể là do Thiên Linh tộc sắp đặt.
“Thủ bút thật lớn, thì ra mục đích của Thiên Linh tộc, lại là đế binh thánh tộc chúng ta!” Thân hình thánh tổ thủy tộc run rẩy, cảm thấy mình giống như một con cá mắc vào một chiếc lưới lớn, hoàn toàn không thể thoát ra.
Vô số cường giả hạ tam trọng thiên cũng cảm thấy bầu không khí không thích hợp.
Bầu không khí thay đổi liên tục…
Bọn hắn không khỏi là không nghĩ tới, mục tiêu của Thiên Linh tộc, vậy mà lại là đế binh rơi trên Ngũ Hoàng.
Bây giờ bên trong Ngũ Hoàng, còn có tám cái đế binh.
Thiên Linh tộc đây là muốn làm gì? !
Ý chí cổ đề có trong đế binh, cùng khí tức cổ đế…...
Chẳng lẽ, tất cả những thứ này là mệnh lệnh của đại đế viễn cổ trong Thiên Linh tộc kia?
Quan hệ với những đại đế viễn cổ sống lại trở về?!
Mọi người đều thở dốc.
Cảm nhận mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Con ngươi Cố Mang Nhiên càng thít chặt.
“Thiên Linh tộc. . . Quá đáng rồi.
Hắn nhìn về phía vị cường giả Thiên Linh tộc kia, nghiêm túc nói.
“Những đế binh này, đã rơi vào Ngũ Hoàng, vậy thì thuộc về Ngũ Hoàng…”
Cố Mang Nhiên giơ cằm, sau khi hắn nuốt thần dược, lời nói vô cùng có lực.
Vị cường giả Thiên Linh tộc kia, đối với Cố Mang Nhiên cũng kiêng kị, thế nhưng…...Cũng vẻn vẹn chẳng qua là kiêng kị thôi.
“Lý do, ta đã nói qua.
Người này nói.
Hắn nhìn về phía Lục Phiên, chờ đợi Lục Phiên tỏ thái độ.
Bất quá, nếu Lục Phiên đã chịu thua một lần, thì yêu cầu thứ hai này, cường giả Thiên Linh tộc cảm thấy Lục Phiên cũng sẽ không từ chối.
Dù sao, để binh rơi xuống Ngũ Hoàng, cũng không phải chuyện gì tốt.
Hắn âm thầm nghiên cứu qua.
Những thứ này sinh ra hung thú tuyệt thế, có thể cũng không là chuyện giả
Sinh linh Ngũ Hoàng, suy chút nữa là bị hủy diệt trong thời đại hung thú, mà đám hung thú này, chính là bị khí cơ cổ đế trong đế binh cổ đế dẫn ra.
Câu thông giữa sát khí và hung khí vô biên còn lại trong chiến trường viễn cổ, dung họp với khí vận Ngũ Hoàng, mà hình thành hung thú tuyệt thế.
Cho nên, đế binh ở lại Ngũ Hoàng, sẽ chỉ từ từ diễn hóa ra hung thú.
Đây đối với Ngũ Hoàng không có chỗ tốt.
Cho nên, cường giả Thiên Linh tộc đoán…...
Lục Phiên hẳn là sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không thấy Lục Phiên có dũng khí cự tuyệt yêu cầu của bọn hắn.
Người này cười nhẹ, ánh mắt sáng rực.
Giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Đại lục Ngũ Hoàng cũng yên lặng.
Lục Cửu Liên lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trúc Lung nhắm hai mắt, nhíu mày đẹp.
Khiến cha thả những thánh cảnh này đi, đương nhiên có thể, dù sao cha cũng không phải người hiếu
sát gì.
Thế nhưng, muốn cho cha giao ra để binh tới tay…...
Đây tuyệt đối là không thể nào.
Bởi vậy, Trúc Lung có loại trực giác, tiếp đó, khả năng thật là sẽ đánh nhau.
Trên biển cả mênh mông.
Trên bổn nguyên hồ, hồ tâm đảo.
Nghe cường giả Thiên Linh tộc nói xong những lời này.
Ý cười trên khuôn mặt Lục Phiên bắt đầu từ từ tan biến.
Hắn chầm chậm cầm thâu thiên tháp trên xe lăn lên..
Dựa vào thiên nhận ỷ, ngón tay gõ bao tay.
Trên mặt lãnh khốc mà im lặng.
“Chớ có cảm thấy Lục Bình An ta tính tình tốt, liền hết lần này đến lần khác lấn tới! “Người thả rồi, về sau còn có khả năng giết trộm .
“Thế nhưng, đế binh không còn, thì chính là không còn…”
“Muốn ta giao cho ngươi?”
“Ngươi là bị ngu hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận