Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 610: Lục công tử đi nơi nào? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Trên đảo, gió khẽ thổi.
Tuy nhiên, Bộ Nam Hành không hiểu vì sao lại thấy lạnh cả người.
Người công cụ…
Ngươi nghe xem, đây có phải là tiếng người không!?
Bộ Nam Hành há to miệng, vốn dĩ ý nghĩ muốn rời khỏi thế giới này để tiếp tục cẩu thả, không khỏi bị hắn chặt đứt.
Tiền bối quả nhiên vẫn là tiền bối, quả thật đáng sợ.
Nếu như hiện tại hắn chọn rời đi, e rằng cũng sẽ bị tiền bối xem như người công cụ, trực tiếp xử lý đi.
Lời này của tiền bối có quá nhiều thâm ý, đây là đang cảnh cáo hắn!
Cho nên, hắn kiên định quyết tâm ở trong nội tâm mình, đi theo bước chân của tiền bối, cẩu thả đến thiên hoang địa lão!
Đối với ý nghĩ trong nội tâm của Bộ Nam Hành, Lục Phiên hiển nhiên không rõ lắm.
Trò chuyện một chút sau, Lục Phiên liền lấy ra linh áp kỳ bàn, bắt đầu đánh cờ.
Trong đầu Tề Lục Giáp suy tư, như thế nào để bố trí trận pháp cho Ngũ Hoàng đại lục, ứng đối với mối nguy đáng sợ hơn sắp tiến đến. Áp lực của hắn rất lớn, bởi vì do Nguyên Thần bị hao tổn, cho nên, ý muốn bày trận của hắn, trở nên vô cùng khó khăn.
Thế nhưng… Vì Ngũ Hoàng, hắn vẫn như cũ muốn nếm thử.
Có lẽ, Lục Phiên có bài tẩy gì đó.
Tuy nhiên, Tề Lục Giáp vẫn làm cho dự tính xấu nhất, bởi vì, hắn đã từng là một người trải qua tuyệt vọng.
Hắn không muốn Lục Phiên đi theo gót chân của hắn, đó là một loại tra tấn do hi vọng bị phá diệt.
Tề Lục Giáp rời đi, Bộ Nam Hành cũng không có cách nào ở lại trước mặt Lục Phiên.
Điều thứ hai trong con đường cẩu thả, tuyệt đối không nên lắc lư ở trước mặt đại lão, lỡ đâu thần kinh của đại lão lên cơn, nhìn ngươi không vừa mắt, có thể sẽ dùng một bàn tay chụp chết ngươi.
Cho nên, xuất hiện ở trước mặt đại lão càng ít, càng dễ sống hơn.
Tề Lục Giáp cùng Bộ Nam Hành rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Lục Phiên vẫn bày bàn cờ cục, tuy nhiên, Nguyên Thần của hắn lại chìm vào không gian bản nguyên.
Bản nguyên hình vòng xoáy của Ngũ Hoang đang an tĩnh xoay quanh, so với trước kia, bản nguyên Ngũ Hoàng hiện tại đã quá mạnh mẽ.
Bản nguyên cao võ cùng bản nguyên trung võ, có khác biệt trên bản chất, không chỉ khác về việc có Đại Đạo được tuyên khắc, mà còn khác biệt trên cường độ.
Còn về trận ngôn chữ Tổ được ‘mượn’ từ trong tay Tả Húc, Tề Lục Giáp không nhấc đến, Lục Phiên cũng lười nhác nói tới.
Có lẽ, Tề Lục Giáp đã ngầm cho phép Lục Phiên giữ trận ngôn này trong tay.
Dù sao, Lục Phiên có thể kích hoạt trận ngôn, mà Tề Lục Giáp lại không làm được.
“Trận ngôn Cửu Tự, quả thật có chỗ độc đáo của nó, mặc dù khác với trận văn bên trong Truyền Đạo đài, nhưng kết quả lại giống nhau đến lạ kì. Tuy nhiên, lại phảng phất như hai loại hệ thống hoàn toàn khác biệt.”
Giơ tay lên.
Trận ngôn chữ Tổ hiện lên trong lòng bàn tay Lục Phiên.
Sự huyền ảo tản ra từ trận văn, tựa hồ muốn cắn nuốt Nguyên Thần của Lục Phiên.
Đây cũng có thể kích hoạt, Lục Phiên suy tư một hồi, không có lựa chọn kích hoạt.
Bởi vì, nội tâm Lục Phiên vẫn có chút cảnh giác, trận ngôn chữ Lâm kích hoạt lần trước, tựa hồ dẫn đến Đại Đế cổ đại chú ý, ngoái nhìn hắn ở bên trong sông dài thời gian.
Một lần kia, để cho Lục Phiên giật mình không thôi.
Đại Đế cổ đại, không phải là một người đơn giản.
Cho nên, Lục Phiên cảnh giác một chút cũng tương đối tốt.
Thu hồi trận ngôn chữ Tổ, ngón tay của Lục Phiên khẽ gõ trên tay vịn.
Xắn tay áo, kẹp một quân cờ, trên trên bàn cờ.
Cờ rơi bàn cờ vang lên tiếng thanh thúy.
Tựa hồ có khí lưu màu trắng đen lưu chuyển trên bàn cờ.
Kỳ phổ Dịch Thiên Thể, thuận theo Lục Phiên sinh ra lực lượng Nguyên Thần, hiện tại, tựa hồ mơ hồ có xu thế gặp phải bình cảnh.
Âm Dương cục, đã sớm được Lục Phiên bày viên mãn.
Còn về những ván cờ còn lại, ở trong mắt Lục Phiên, trở thành vừa nhìn đã hiểu ngay.
“Xem ra… Phải thăng cấp cho Dịch Thiên Thể.”
Lục Phiên thoải mái dựa vào xe lăn.
Thần tâm khẽ động.
Giơ tay lên, Vạn Pháp Hồng Lô lập tức hiện ra ở trong tay hắn, hỏa lô ba chân, tỏa ra màu hoàng kim cao quý.
Nếu như không phải bây giờ thăng cấp Dịch Thiên Thế, Lục Phiên đã sớm quên cái công cụ này.
Thần tâm khẽ động, hỏa lô mở miệng, bùng nổ lên một lực hút huyền ảo.
Lục Phiên ngưng tụ Dịch Thiên Thế thành sách, cho vào bên trong Vạn Pháp Hồng Lô.
Đường cong trong đôi mắt nhảy lên, lực lượng Nguyên Thần phun trào.
Sờ sờ cái cằm.
Lục Phiên tựa hồ thấy thiếu chút gì đó.
Hắn khống chế một tia lực lượng hỗn độn, cho vào trong Vạn Pháp Hồng Lô.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang đáng sợ cuộn trào, trên bầu trời hiện ra một kiếp vân màu đen.
Đây là kiếp vân tự động hình thành sau khi bản nguyên Ngũ Hoàng cảm ngộ được khí thế đáng sợ. Kỳ thật, có cùng loại với một chương trình được cố định.
Tề Lục Giáp cùng Bộ Nam Hành vừa rời đi, dồn dập ngẩng đầu lên, cực kỳ kinh ngạc.
“Kiếp vân?”
“Lục công tử muốn độ kiếp?”
Hai người kinh ngạc một hồi, lúc nãy vừa mới rời đi, làm sao lại phải độ kiếp rồi?
Còn về Nghê Ngọc đang cố gắng luyện đan trên Hồ Tâm đảo, thì không có chút kinh ngạc nào cả.
Loại tình huống này, quá phổ biến, nàng sớm đã quen với việc thỉnh thoảng công tử làm ra những chuyện kỳ lạ.
Oanh!
Một đường hồng mang phóng lên tận trời.
Kiếp vân màu đen bị đánh tan.
Không sai, ở trước mặt công tử, kiếp vân của Ngũ Hoàng chính là mất mặt như vậy.
Vạn Pháp Hồng Lô không ngừng vận chuyển, tựa hồ có hỏa diễm sáng chói đang bùng cháy trong đó.
Như thể sắp dựng dụng ra đại khủng bố vậy.
Hồi lâu sau.
Cái nắp của Vạn Pháp Hồng Lô mở, một vệt ánh vàng bắn mạnh ra.
Một tờ giấy vàng trôi nổi ra, treo lơ lửng ở trước mặt Lục Phiên.
Hình dáng đã thay đổi của Dịch Thiên Thế sau khi thông qua Vạn Pháp Hồng Lô thăng cấp xuất hiện ở trước mặt Lục Phiên.
Tên kỳ phổ, vẫn như cũ là Dịch Thiên Thế, thế nhưng, nội dung mà Nguyên Thần của Lục Phiên tiếp thu được, lại phát hiện, nội dung hoàn toàn đã xảy ra sự thay đổi vô cùng to lớn.
“Dịch Thiên Thế… Vấn Thiên cục.”
Lục Phiên hít một hơi thật sâu.
Vô cùng hào hứng.
Linh áp kỳ bàn nổi lên trước người.
Trong đôi mắt của Lục Phiên có vầng sáng lập lòe, xắn tay áo lên, cầm một quân cờ trắng.
Nhắm mắt lại, Lục Phiên tựa hồ đang trầm tư cùng suy tư gì đó.
Sau một hồi.
Mở mắt ra, một vệt tinh mang lóe lên đáy mắt của hắn một cái rồi biến mất.
Sau đó, hạ cờ.
Oanh!
Cờ rơi bàn cờ, chẳng qua chỉ là một quân cờ, nhưng âm thanh cờ hạ xuống bàn, lại tựa như đang gõ hỏi trời xanh.
Xung quanh thân thể của Lục Phiên, mơ hồ có một khí thế đang không ngừng khuếch tán ra.
Hãn Hải nổi lên.
Linh khí của Lục Phiên, ngay lúc này, đang được ngưng luyện một chút.
. . .
Nhóm binh sĩ ở Chiến trường màu máu trở về.
Một trận khải hoàn oanh oanh liệt liệt.
Giang Li cũng không có trở về, chỉ là nhóm binh sĩ thụ thượng, sau khi trở lại đại lục thì tiến hành từng đợt từng đợt đổi mới, nhóm binh sĩ mới thì bước vào Chiến trường màu máu, trú đóng ở trong thành trì màu máu.
Tề Lục Giáp rời khỏi Hồ Tâm đảo, hắn nhàn nhã vụt bay trên mặt biển, trong đầu một bên suy nghĩ nên bố trí loại trận pháp này, một bên khác thì đang thưởng thức phong cảnh của Ngũ Hoàng.
Hắn đã ngây người vô cùng lâu trên đại lục cô quạnh, hiện tại, nhìn bất luận thứ gì ở Ngũ Hoàng, đều cảm thấy tràn ngập sức sống.
Hả?
Bỗng nhiên.
Hắn đi tới một vùng biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận