Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 553: Người của Bạch Ngọc Kinh đến! (2)

Dịch: Mèo Rừng
Cầu phú quý trong nguy hiểm, Kim Thân Tao Hóa quả màu vàng óng ánh kia, rõ ràng là vật phi phàm, nếu như có thể thu hoạch được, tu vi có lẽ có khả năng đạt được thăng hoa!
Theo như mùi thơm của Kim Thân Tạo Hóa quả tản ra từ bên trong, cho dù là nội tâm của đám người Đỗ Long Dương cũng có cảm giác rục rịch.
Đó là cơ duyên!
Cơ duyên vô cùng có lực hấp dẫn đối với Âm Thần cảnh!
Tuy nhiên, thi hài chết già quỳ sát tại lối vào của tên Nguyên Anh kia, lại mỗi giờ mỗi khắc đều triển lộ ra vẻ quỷ dị của di tích tiên nhân này.
Dường như có tiếng ca sâu thẳm, đó là tiên nhân đang ngâm xướng bài ca dao dễ nghe.
Ca dao tựa như u hồn khẽ ngâm, quanh quẩn bên tai của mỗi người.
Tất cả mọi người đang xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đều đang chờ đợi ba vị Âm Thần cảnh làm ra quyết định.
Bầu không khí cực kỳ nghiêm trọng.
Mà bên ngoài có một vài tu hành giả Thể Tàng cảnh hoặc Trúc Cơ cảnh, xông vào, cảm nhận được hoàn cảnh nghiêm trọng này, lại thấy được cường giả Nguyên Anh chết thảm tại lối vào kia.
Lập tức thở mạnh cũng không dám, thối lui ra khỏi khu vực.
Kể cả bốn địa Thánh Chủ đều ngưng trọng để đối đãi thế cục như vậy, những tên Trúc Cơ bọn hắn vẫn là không nhúng tay vào.
Chuồn lẹ chuồn lẹ.
Hay là đi ra bên ngoài tìm cơ duyên thuộc về bọn hắn đi.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút.
Bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng.
Cuối cùng, có người nhịn không được, bên trong bốn đại thánh địa, có một vị đao khách Nguyên Anh thuộc Tuyệt Đao môn, hắn không thể chờ đợi thêm nữa.
Hắn đứng người lên, vác lấy trường đao, dứt khoát cất ra một bước.
Thân thể hóa thành một ánh đao sắc bén, dường như cắt ra không khí.
Chém ra thác nước bản nguyên đang tung tóe mà xuống.
Hắn bước vào bên trong đại địa.
Hắn nện từng bước từng bước kiên cố, đi về phía thần thụ, đi về phía Kim Thân Tạo Hóa quả.
Oanh!
Sông dài màu xám lại lần nữa cuốn tới, ào ào ào, dường như có tiếng nước chảy.
Diệp Thủ Đao trong lúc đó, đột nhiên bạo phát ra vẻ sắc bén cực đoan.
Oanh!
Vị đao khách Tuyệt Đao môn kia, đối mặt với sông dài màu xám đang phát tiết mà đến, hắn vung đao!
Tất cả mọi người đứng người lên, nhìn chòng chọc vào cảnh tượng bên trong di tích.
Vị đao khách này, tựa như một vị dũng giả, hắn đang khiêu chiến với vận mệnh!
Một đao này, kinh diễm tất cả mọi người.
Cho dù là Diệp Thủ Đao, cũng không khỏi gật đầu.
Nhưng mà.
Rất nhanh, sắc mặt của mọi người đại biến.
Khí tức kinh khủng thuộc về Âm Thần cảnh trên thân Diệp Thủ Đao bùng nổ.
Bởi vì…
Thanh đao trảm trên sông dài màu xám kia, mất đi vầng sáng, thân đao bắt đầu mục nát, sinh ra vết rỉ loang lổ.
Sông dài máu xám quét qua thân thể của vị đao khách kia.
Thân thể của vị đao khách này cứng đờ, cơ thể bắt đầu mục nát, khí huyết khô bại, giống y hệt vị Nguyên Anh đến sớm nhất kia.
Khí tức sinh mệnh dường như bị sông dài màu xám quét qua, giống như biến mất cùng một chỗ vậy.
“Không!”
Khí tức của Diệp Thủ Đao bùng nổ.
Hắn nhô tay ra, muốn cứu vị đao khách này.
Đây là một vị trưởng bối hắn kính trọng nhất, đã từng chỉ dẫn hắn trên con đường tu hành.
Thân thể của Diệp Thủ Đao rất mạnh, một tay nhô ra, có lực lượng Âm Thần cảnh sáng lạn đang chảy lấy.
Đó là một lực lượng linh thức sắp phải lột xác.
Oanh!
Thác nước bản nguyên nổ tung.
Vị đao khách kia bị tóm ra.
Oanh!
Diệp Thủ Đao quỳ một chân trên đất, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Đỗ Long Dương cùng Nữ Đế vụt nhanh đến.
Vị đao khách ngã trên mặt đất kia, sớm đã không còn khí tức sinh mệnh, sinh mệnh của hắn dường như đi đến cuối con đường, chết già.
Diệp Thủ Đao nhìn xem vị đao khách này, vẻ mặt có mấy phần ảm đạm, tuy nhiên, trên mặt của vị đao khách này lại mang theo vẻ thỏa mãn.
Bởi vì, hắn ở sinh mệnh cuối cùng của mình, trảm ra một đao kinh diễm mà cả một đời hắn khó có thể chém ra.
Đối với đao khách mà nói, hắn thỏa mãn.
“Cánh tay của ngươi… Khí tức sinh mệnh từ máu thịt tựa như bị chém đi.”
Đỗ Long Dương ngưng trọng nói.
“Đây rốt cuộc là lực lượng đáng sợ cỡ nào… Bá đạo, và không nói đạo lý.”
Nữ Đế cũng kinh hãi.
“Đây là lực lượng thời gian… Ta cảm nhận được, trong nháy mắt bị sông dài màu xám quét trúng, cánh tay của ta, giống như là vượt qua thời gian mấy trăm năm, mấy ngàn năm vậy.”
Trên trán của Diệp Thủ Đao thẩm thấu lấy mồ hôi lạnh.
Hắn thúc giục lực lượng, khôi phục thương thế.
May mắn, thực lực Âm Thần của hắn, để cho cánh tay suýt chút nữa chết héo này chậm rãi khôi phục lại.
Tuy nhiên… Tay của hắn, đang run lên.
“Ta cần quả trái cây kia, thứ đó có ẩn chứa sinh cơ cực kỳ mạnh mẽ, có thể để cho ta khôi phục thương thế của cánh tay này.”
Diệp Thủ Đao nói.
Oanh!
Bỗng nhiên.
Bên ngoài tiên đảo, có tiếng sóng biển nổ tung.
Có thân ảnh nhanh chóng đi đến.
Tất cả mọi người ở đây cũng hơi giật mình.
Đó là hai bóng người.
Bạch y như tuyết, khá quen.
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh ngưng tụ lại, Cảnh Việt thì lộ ra nét vui mừng.
Y Nguyệt ẩn giấu trong dòng người, trùm ở bên trong thích khách bào trắng tinh, thì đôi mắt có tinh quang lấp lánh, gợn sóng chuyển động.
Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục đều kinh ngạc.
“Là hai vị tỳ nữ của Lục thiếu chủ!”
“Người của Bạch Ngọc Kinh!”
“Di tích tiên nhân… Quả nhiên kinh đến Bạch Ngọc Kinh rồi sao? Cho dù là Bạch Ngọc Kinh ẩn thế, cũng nhịn không được nữa?”
Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục đều xôn xao.
Mà tu hành giả Thiên Nguyên dị vực, thì cũng toát ra vẻ kinh sợ.
“Người của Bạch Ngọc Kinh đến, vậy thì Lục thiếu chủ thần bí kia có xuất hiện không?”
“Bí cảnh tiên nhân quỷ dị như vậy, có lẽ Lục thiếu chủ sẽ có biện pháp a?”
“Nếu như Lục thiếu chủ xuất hiện, phá vỡ cấm chỉ di tích tiên nhân, chúng ta cũng có thể đi theo húp miếng canh!”
Trong lúc mọi người đang kinh dị, đồng thời, còn có đôi phần kinh hỉ.
Bọn người Diệp Thủ Đao, Đỗ Long Dương cũng hơi giật mình.
Lục thiếu chủ sẽ đến sao?
Tuy nhiên, bọn hắn cũng không có cảm ứng được khí tức của Lục thiếu chủ.
Hiển nhiên, Lục thiếu chủ không đến.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu bạch y bồng bềnh, Tiểu Ứng Long nắm sấp trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, miệng thì không có dừng lại, liên tục ngoạm lấy Thối Thể đan bọc vỏ đường.
“A? Hơi nhiều người.”
Nghê Ngọc nói.
“Ngưng tỷ, chúng ta nên làm gì đây?”
Nghê Ngọc ngẩng đầu hỏi.
Khuôn mặt của Ngưng Chiêu thì lại lạnh lẽo.
“Không nói, không nhìn bất kỳ ai, bảo trì vẻ lãnh ngạo, trực tiếp phá vỡ thác nước bản nguyên, vào di tích.”
“Nhớ kỹ lời công tử nói, không được đụng vào sông dài màu xám.”
Ngưng Chiêu nói.
“Được thôi!”
Tròng mắt của Nghê Ngọc sáng lên.
Bành!
Ngưng Chiêu cất ra một bước, Băng Sương đạo ý bùng nổ, ném Thiền Dực kiếm đã được Lục Phiên luyện chế qua một lần ra ngoài.
Thiền Dực kiếm hóa năm trên không trung.
Vô số bông tuyết vẩy lên.
Ngưng Chiêu trôi nổi bồng bềnh, giẫm lên Thiền dực kiếm, trực tiếp lướt về phía di tích tiên nhân.
Muôn vàn băng sương giương vẩy.
Hình ảnh lộng lẫy mà kinh diễm, khí tức Bát Cực Thiên Tỏa mạnh mẽ bùng nổ, trực tiếp xé rách thác nước bản nguyên, xông vào trong di tích.
Nghê Ngọc thấy Ngưng tỷ ra sân kinh diễm như vậy, nàng lập tức học được.
Sau khi nhét vào viên Thối Thể đan bọc vỏ đường vào trong miệng.
Tay nhỏ mập phì lấy nồi đen sau lưng xuống, bỗng nhiên vung ra.
Nồi đen nhanh chóng phá không xoay tròn.
Tiểu Ứng Long trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, nàng chắp lấy tay, váy trắng tung bay, đứng ở phía trên ngồi đen, ngự nồi mà đi, đụng vỡ thác nước bản nguyên, dưới vạn chúng chú mục của thế nhân, trực tiếp xông vào bên trong di tích tiên nhân.
“Chuyện này…”
Sắc mặt của đám người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt hơi đổi.
Y Nguyệt trùm ở trong bạch y cũng lộ ra vẻ ưu sầu.
“Ngưng tỷ, Tiểu Nghê, cẩn thận!”
Y Nguyệt vội vàng hô.
Ngưng Chiêu đã sốm trốn vào trong di tích nên không nghe được.
Nghê Ngọc thì sáng mắt lên, Y Nguyệt tỷ?
Tuy nhiên, nàng vẫn cần phải bảo trì vẻ lãnh ngạo, cho nên không có quay đầu, tiếp tục giẫm lên nồi đen xông vào bên trong di tích.
Ánh mắt của đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cùng Nữ Đế thì đều ngưng tụ lại.
Nhìn chòng chọc vào thân ảnh của Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu.
Sông dài màu xám buông xuống như ác mộng, làm cho nội tâm của tất cả mọi người không khỏi run lên.
Bọn hắn có thể qua sông sao?
Hô hấp của Diệp Thủ Đao hơi ngưng lại.
Sông dài chiếu xuống.
Ầm ầm!
Phảng phất như có tiếng nổ vang áp sập hư không vậy.
Ánh mắt của Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc trở nên nghiêm túc, có thể làm cho công tử cố ý nhắc nhở bọn nàng như vậy, hiển nhiên, sông dài máu xám này, rất không bình thường.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc cân nhấc đến áp lực làm cho tìm đập nhanh do sông dài thời gian mang đến.
Xê dịch qua, mở ra một lối đi, tránh thoát sông dài.
Cả hai hóa thành lưu quang tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong di tích, Tiểu Ứng Long ghé trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, thậm chí còn không kịp chờ đợi, một trảo quấy lên đầu Nghê Ngọc, bay nhảy ra.
“Bẹp!”
Tiểu Ứng Long cắn lấy một quả Kim Thân Tạo Hóa quả.
Bên ngoài thác nước bản nguyên.
Tất cả mọi người… Trợn mắt hốc mồm.
Không khí tựa như tĩnh lặng an tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận