Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 988: Nếu như hắn không là Nhân Hoàng (1)

1505 chữ
Trên đỉnh Vấn Thiên phong.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đạm Đài Mạc Kiệt lặng người hồi lâu, áo bào cứ thế tung bay trong gió.
Không ai nghĩ đến một Thanh Long cao ngạo, ngạo nghễ sẽ nói ra những lời thô tục như thế.
Ngọn lửa vàng trong lòng Đạm Đài Mạc Kiệt bùng cháy mạnh mẽ như ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, phảng phất như muốn thiêu đốt hắn. Nhưng Thanh Long nói xong đã lắc thân mình một cái, rồi biến mất giữa trời.
Đạm Đài Mạc Kiệt rất muốn rút gân lột da cái con rồng xanh này, nhưng đáng tiếc với thực lực hiện tại của hắn, tạm thời chưa dùng cách đó để trút giận được.
Lần hiến tế này cứ như vậy mà kết thúc, không giải quyết được vấn đề gì. Thậm chí, lửa giận trong lòng Đạm Đài Mạc Kiệt chỉ có thể giết mấy tên quan để phát tiết.
Mà ngay lúc này, người hầu ở dưới Thái Lĩnh chạy vội lên bẩm báo cho Đạm Đài Mạc Kiệt tin mới.
“Tai kiếp lại thay đổi!”
“Phạm vi ba ngàn dặm xung quanh Đế Kinh (kinh đô), dưới dòng sông máu xuất hiện vô vàn các loại cá hung tàn, chúng tàn sát lẫn nhau, xác cá chết nổi đầy mặt sông, bốc ra mùi vô cùng hôi thối, bên cạnh đó cũng muỗi bay toán loạn, gieo rắc bệnh tật khắp nơi !”
Đạm Đài Mạc Kiệt nhìn chằm chằm tờ tin tức trong tay, mặt hắn hơi co giật.
Không lãng phí thời gian trên đỉnh Vấn Thiên nữa, hắn phất tay áo, quay người rời đi.. Trong cơn mơ hồ, hắn tựa hồ hiểu ra điều gì đó.
“Trời xanh giáng xuống tai kiếp này là muốn làm giảm đi khí vận của nhân tộc, mục đích đúng là để đối phó với trẫm”
Đạm Đài Mạc Kiệt ngồi trên ghế, trong đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
Lữ Mộc Đối từng ra tay với hắn, lại bị phản phệ trọng thương, Bá Vương – mạnh mẽ vô đối cũng từng xuất hiện trước mặt hắn nhưng lại chưa ra tay với hắn.
Chỉ từ những chuyện này khiến Đạm Đài Mạc Kiệt loáng thoáng nhận ra rằng: Hắn là Nhân Hoàng, hắn được khí vận của nhân tộc bảo hộ.
Dù sao hắn cũng đã từng nghiên cứu ( Đại La tiên kinh ) .
Giọt máu vàng bên trong trái tim đập liên hồi, không ngừng phun trào ra năng lượng để gột rửa thân thể hắn.
Đạm Đài Mạc Kiệt có thể cảm nhận rõ rệt được thực lực của bản thân lại đang tăng lên.
Trên triều đình.
Đối với tai kiếp xảy ra quanh Đế Kinh, nhiều tên quan mới nhậm chức không dám có bất kì thái độ nào, cũng không dám mở miệng ra nói một câu.
Bọn hắn không dám nói, sợ lời nói của mình chọc giận Đạm Đài Mạc Kiệt, bị lôi ra ngoài chém. Năm xưa mọi người cho rằng được làm quan cho thần triều Đại Huyền là vinh hạnh to lớn. Mà hiện tại, quan viên trên trong triều không ai dám nói lời xằng bậy, sợ dẫn đến họa diệt thân.
Đối với những ngươi dám nêu ra ý kiến, đáng bị tống vào ngục thì tống vào, đáng chết thì giết sạch. Bạo quân Đạm Đài Mạc Kiệt uy thế mạnh mẽ, không ai dám chống đối hắn.
Nhưng mà tai kiếp lần này vẫn cần có người đứng ra nói gì đó.
“Đối với tai kiếp lần này, chư vị ái khanh không có lời gì muốn nói à? Các khanh có cách ứng phó gì không? Đạm Đài Mạc Kiệt ngồi trên ghế rồng, cười nói.
Phía dưới đám quần thần khẽ run lên.
Nhưng cuối cùng thì vẫn cần có người đứng ra nói gì đó.
Một vị quan chức đi ra, vẻ mặt trắng bệch khom người nói: “Bệ hạ, tai kiếp lần này chính là trời xanh giáng tội, nếu chúng ta muốn vượt qua tai kiếp, chỉ có thể làm cho trời xanh bớt giận, cho nên… thần quỳ xuống cầu xin bệ hạ làm lễ tế trời”
Lời vừa dứt, trong triều đình xôn xao, mọi người ai cũng phụ họa tán đồng.
“Lễ tế trời?”
Vừa nghe đến cái từ lễ tế này, Đạm Đài Mạc Kiệt nghĩ tới con rồng xanh kia dám làm nhục và khiêu
khích hắn
Đạm Đài Mạc Kiệt nhăn mặt, phất phất tay.
Kim giáp thị vệ vào điện, dẫn theo vị quan khi nãy đem ra bên ngoài.
Bên trong chỉ nghe tiếng đao kiếm chạm với xương cốt, một cái đầu rơi xuống, lăn trên nền đất lạnh
leo.
Vị quan vừa mới mở miệng đã bị giết.
Chỉ một lời không vừa ý hắn liền ra lệnh giết. Đạm Đài Mạc Kiệt bạo ngược khiến cho quan viên trong triều không dám nói bất kì điều gì
Đêm đến.
Giữa đất trời phảng phất có tiếng ai đó vừa đặt quân cờ xuống bàn cờ.
Thanh âm trong trẻo, quanh quẩn bên tai Đạm Đài Mạc Kiệt, làm cho hắn đang luyện hóa giọt máu vàng cũng đột nhiên mà thức tỉnh.
Nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy một màu đen của đêm tối, nhưng thời gian phảng phất gia tăng tốc độ, trong chốc lát trời đã sáng, mặt trời treo trên cao tỏa ra sức nóng mãnh liệt.
Tai kiếp lại thay đổi, lần này, trong vòng ba ngàn dặm quanh Đế Kinh chỉ có ban ngày, không có ban đêm. Các vùng ngoài ba ngàn dặm thì vẫn bình thường, khi buổi đêm xuống ở những nơi này thì trong kia vẫn sáng như ban ngày, mặt trời treo cao thật cao giữa bầu trời xanh, tỏa ra sức nóng kịch liệt.
Khắp mọi nơi đất nứt nẻ, dòng sông máu khi cũng bốc hơi, không còn gì cả.
Vô số xác cá hiện ra, côn trùng bu đen bu đỏ…
Mấy ngày này, dân chúng khổ không thể tả, nguồn nước lập tức trở nên vô cùng đáng quý, đến ngày thứ bảy, chum nước của dân chúng chung quanh Đế Kinh, đều đã cạn khô.
Ban ngày kéo dài liên tục một tháng, nhân thế dường như bị ánh mặt trời nóng rực kia tra tấn đến chết.
Đạm Đài Mạc Kiệt đành khoanh tay chịu trói, không tìm ra cách gì, nhưng hình như hắn cũng không quan tâm đến việc đó lắm, chỉ nhìn chằm chằm mặt trời kia, cười lạnh.
Hắn vẫn không ngừng luyện hóa cho giọt máu vàng với dục vọng là tăng tu vi của bản thân lên tới đỉnh điểm.
Hắn đi đến đỉnh Bất Chu, tìm được Thiên Đạo thụ.
Thiên Đạo thụ là bảo vật quan trọng nhất của tu hành giả.
Đạm Đài Mạc Kiệt vừa xuất hiện, trực tiếp điều động đại quân chiếm lĩnh, tất cả tu hành giả đều bị hắn trục xuất.
Rất nhiều tu hành giả tức giận nhưng lại lực bất tòng tâm, không thể làm gì được hắn.
Thần triều Đại Huyền mặc dù đang gặp phải tai ương liên miên, thế nhưng uy danh của Huyền Vũ Vệ vẫn không bị mất đi.
Thiên Đạo thụ bị Đạm Đài Mạc Kiệt chiếm làm của riêng. Nếu tu hành dưới gốc Thiên Đạo thụ hạ, có thể tăng tốc độ tu hành.
Tốc độ Đạm Đài Mạc Kiệt bồi dưỡng cho thân vệ lại nhanh hơn.
Thế nhưng, Đạm Đài Mạc Kiệt cũng có cảm giác nguy hiểm, hắn cần đồng bọn, hắn cần giúp đỡ.
Nếu hắn được một vị Huyền Tiên giúp đỡ, vậy thì hắn không cần lo lắng nữa rồi.
Cho dù là tai kiếp của trời xanh làm giảm đi khí vận của nhân tốc, hắn cũng không hề sợ.
Hắn nghĩ đến ma nữa của đỉnh Bất Chu.
Muốn đích thân leo lên đỉnh Bất Chu, nhưng vừa đi không lâu đã lạc đường, tìm không được đường
đi.
Dưới chân núi, có người lập miếu thờ, bên trong thờ một pho tượng thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm hay mắt.
“Đây là ma nữ của đỉnh Bất Chu à? Thật là đẹp…
“Tu vi cao cường, đã nhiều lần giúp đỡ Ngũ Hoàng gặp nạn”
“Trong hoàng triều của trẫm còn thiếu một hoàng hậu, chỉ có người có tu vi mạnh mẽ như thế này mới xứng đáng đứng cạnh người có thân phận hoàng tộc như trẫm!”
Đạm Đài Mạc Kiệt nhìn chằm chằm pho tượng, hào khí ngút trời.
Rất nhiều quan viên và các tu hành giả đứng bên cạnh sắc mặt đại biến, kinh hãi không thôi.
Đây là đại bất kính:
Bạn cần đăng nhập để bình luận