Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1272: Ta vẫn là đứa con mà công tử yêu thích nhất (3)

Thời gian dần trôi qua.
Dường như Pho tượng Thú Tổ càng ngày càng sống động, theo bậc cầu thang đi lên, pho tượng Thủ Tổ như đang quan sát những người leo tháp, uy áp phát ra càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đáng sợ hơn.
Ở một ngàn bậc cầu thang tiếp theo, sóng triều Pháp Nghĩa vẫn quét tới mười lần.
Chỉ là mười lần này khiến cho Sài Phong cảm giác được áp lực, hắn phát hiện tu vi bản thân tại giờ phút này dường như không phát huy tốt như trong tưởng tượng.
Lúc này cần nhiều hơn chính là thiên phú lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa.
Lục Cửu Liên dần đuổi kịp, Nhiếp Trường Khanh cũng theo sát phía sau. Sài Phong không hiểu sao mình lại cảm thấy bị uy hiếp. Hắn không muốn thua, tuy rằng một mình hắn không thể đại diện cho tổ địa Nhân tộc.
Nhưng nếu hôm nay hắn thật sự thua cuộc vẫn sẽ làm cho tổ địa Nhân tộc mất mặt, hơn nữa sẽ
làm cho những người tu luyện trên Ngũ Hoàng mất đi lòng tin hướng tới tổ địa Nhân tộc. Vậy hắn, chính là kẻ có tội.
“Ta từng có kinh nghiệm lĩnh ngộ, ta không thể thua”.
Sài Phong hít sâu một hơi, tiếp tục leo lên.
Chính bởi vì tín niệm của hắn vào bản thân đã kéo ra một khoảng cách lớn với Lục Cửu Liên. Hắn dẫn đầu liên tục không ngừng leo cầu thang, mặc dù hắn biết mỗi một bậc thang hắn đều nên dừng chân để hội tụ một lúc, như vậy sẽ có lợi cho việc ngưng tụ Pháp Nghĩa Hải.
Nhưng hắn không muốn bị đuổi kịp, cũng không thể bị đuổi kịp.
Lục Cửu Liên và Nhiếp Trường Khanh đuổi theo rất gắt gao khiến cho hắn không dám dừng chân nghỉ chút nào.
Ở ngàn bậc cầu thang tiếp theo, đường kính Pháp Nghĩa Hải của Sài Phong ngưng tụ đạt tới một vạn dặm. Sài Phong cảm giác trạng thái của mình càng ngày càng tốt hơn. So với lúc hắn thể hiện ở nơi lĩnh ngộ của các Thần Ma thì tốt hơn nhiều.
Xuyên suốt quá trình leo lên, ánh sáng vàng như liên tục trôi qua bên người hắn. Ở ngàn bậc thang
thứ ba, làn sóng Pháp Nghĩa càng ngày càng mạnh hơn, nếu như nói ban đầu chỉ là những đợt sóng
nhỏ vỗ vào bờ cát lúc thuỷ triều lên thì lúc này đã là những đợt sóng triều cuồn cuộn trên sông. Tuy nhiên Sài Phong vẫn có thể trụ vững.
Đường kính Pháp Nghĩa Hải của hắn đã đạt tới một vạn bốn ngàn dặm. Tốc độ ngưng tụ bắt đầu hơi suy giảm nhưng Sài Phong lại rất hài lòng. Hắn có kinh nghiệm hiện tượng bắt đầu suy giảm là điều bình thường.
Hắn không tiếp tục để ý tới Lục Cửu Liên và Nhiếp Trường Khanh nữa, hắn mơ hồ cảm thấy bọn họ như sắp đuổi kịp, cho nên hắn không nghỉ ngơi, cũng không thả lỏng, tiếp tục leo lên.
Độ khó tiếp theo càng lúc càng lớn. Không chỉ là những sóng triều Pháp Nghĩa ập tới, mà còn là uy áp khủng bố của pho tượng Thú Tổ lan toả ra, uy áp ấy khiến cho hắn cảm thấy ngay cả sức lực nhấc chân bước lên cũng phải cố hết sức.
Hắn đã đến giới hạn rồi sao?
Lúc trước tại nơi lĩnh ngộ của các Thần Ma, đường kính tối đa Pháp Nghĩa Hải mà hắn hội tụ cũng là một vạn năm ngàn dặm. Hiện tại có lẽ hắn tiến bộ hơn, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng. Hắn muốn trở nên xuất sắc hơn.
Hắn ngẩng đầu lên, trên kim tự tháp pho tượng Thú Tổ nho nhỏ nhìn qua có vẻ khá đáng yêu. Nhưng lúc này dường như bất ngờ phình to ra lớn như thiên địa, ung dung lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn. Khiến cho hắn sinh ra một cảm giác kính sợ, muốn khom người quỳ bái.
Trong khi đó, Lục Cửu Liên đã dần đuổi kịp Sài Phong. Sắc mặt hắn bình thản, dường như tất cả mọi thứ đối với hắn chỉ là nước chảy mây trôi.
Mà áp lực của Nhiếp Trường Khanh cũng không nhỏ hơn Sài Phong, toàn thân hắn đẫ ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống từng phiến đá cầu thang.
Tuy nhiên, giờ phút này đường kính Pháp Nghĩa Hải của Nhiếp Trường Khanh hội tụ đã đạt tới hai vạn dặm.
Xét đến thiên phú lĩnh ngộ Pháp Nghĩa, dường như Nhiếp Trường Khanh so với Sài Phong còn xuất sắc hơn.
Có lẽ điều này liên quan đến đao pháp của hắn, Trảm Long đao pháp chú trọng vào sức công phá mà Kim Nguyên Pháp Nghĩa chính là nhấn mạnh vào đòn tấn công, cho nên càng thêm phù hợp. Như thế nếu đổi thành Bá Vương hay Đường Nhất Mặc, bọn họ đối với Kim Nguyên Pháp Nghĩa tuyệt đối sẽ bị Sài Phong bỏ xa.
Đôi khi Thiên phú chính là như vậy, có người giỏi một thứ gì đó thì sẽ rất giỏi, còn đã không giỏi thì dù cố gắng như thế nào cũng rất khó có kết quả tốt.
Thực ra thì Đường kính của Pháp Nghĩa Hải cũng chỉ là một kết quả tham khảo, chân chính quyết định thắng bại vẫn là số lượng bậc cầu thang leo lên.
Hiện tại, Sài Phong vẫn dẫn đầu. Tuy nhiên, tốc độ leo lên của Sài Phong đã chậm lại. Trong khi đó, Lục Cửu Liên áp sát ngay bậc cầu thang phía sau.
Điều này khiến cho đôi mắt của Sài Phong hơi co lại, sống lưng phát lạnh. Đường kính Pháp Nghĩa Hải của Lục Cửu Liên không khác Sài Phong nhiều lắm, nhưng leo lên lại thoải mái hơn nhiều.
Tại sao lại như vậy?
Dù sao thì Lục Cửu Liên cũng là phân thân của Lục Phiên, hắn được coi như là nhân vật hack game của Lục Liên. Được Lục Phiên cài vào để đảm bảo thắng lợi.
Nhiếp Trường Khanh vẫn còn cách Sài Phong một đoạn, nhưng hắn cũng đang thong thả bước dần
Cuối cùng, Sài Phong dừng lại. Dừng lại tại bậc thang thứ sáu ngàn bảy trăm chín mươi tám. Uy áp
khủng bố hắn có thể chịu được đã đạt tới cực hạn.
Sài Phong cũng phải đổ mồ hôi, đối với một vị cường giả cảnh giới Thiên Đế mà nói việc chảy mồ hôi thật sự là hiếm thấy. Hắn đứng ở bậc thang này yên lặng rất lâu. Cuối cùng, hắn từ bỏ.
Lực nổ lớn phát ra bắn bay Sài Phong ra ngoài.
Sài phong bay lơ lửng ra khỏi tháp rơi xuống hành tinh màu vàng, thân thể chấn động, trạng thái mệt mỏi đều trôi qua.
Hắn giơ tay lên, trên lòng bàn tay hiện lên sóng kim nguyên Pháp Nghĩa đang chậm rãi khởi động ào ào. Hắn đã nắm giữ được Kim Nguyên Pháp Nghĩa tuy hắn chỉ nắm được hai phần sức mạnh, chỉ có thể xem như lĩnh ngộ được sơ bộ. Nhưng đối với hắn mà nói, đây cũng là một tin tức tốt. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía các tu sĩ Ngũ Hoàng còn đang leo tháp. Kỷ lục Sài Phong tạo ra là sáu ngàn bảy trăm chín mươi tám bậc, đối với thành tích này Sài Phong cũng coi như là hài lòng. Tầm mắt hắn dịch tới trên người Lục Cửu Liên. Chỉ thấy Lục Cửu Liên đã tới gần kỷ lục của hắn.
Khóe miệng Sài Phong giật giật, cười khổ một cái, cuối cùng Lục Cửu Liên nhẹ nhàng vượt qua kỷ lục của hắn.
“Thế cũng được rồi, vượt trên hai bậc là đẹp, nếu chỉ trên một bậc thì sẽ có cảm giác cố tình”. Lục Phiên nhìn Lục Cửu Liên còn định tiếp tục đi lên thì mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận