Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 562: Trảm Cự Long, tắm Long Huyết! [Thượng] (1)

Dịch: Mèo Rừng
Không gian bản nguyên.
Lục Phiên an tĩnh ngồi xếp bằng, một năm qua, hắn hầu như đều đặt tất cả tinh lực trên việc dung hợp cùng với tiến hoá bản nguyên.
Không còn cách nào, bản nguyên yếu dung hợp với bản nguyên mạnh, lúc mới bắt đầu đã rất khó khăn, ẩn chứa từng mối nguy hiểm.
Lục Phiên nhất định phải toàn lực ứng phó mới được, bằng không, hơi chút không cẩn thận, sẽ dẫn đến thất bại, cũng rất dễ dàng xuất hiện đại nguy cơ.
Ầm ầm!
Vòng xoáy không lổ đang cuộn trào lấy.
Tựa như một cái hệ hành tinh vô ngần trong vũ trụ.
Bốn cái bản nguyên gồm Kim Thân, Bàn Nhược, Thiên La và Thiên Nguyên, giống như là bốn hành tinh, xoay tròn lấy ở bên trong vòng xoáy bản nguyên.
Hình thành nên một loại huyền ảo.
Bản nguyên Thiên Nguyên còn tốt, nhưng ba cái bản nguyên còn lại tựa như là Cự Vô Phách vậy.
Lục Phiên đã cố hết sức để dung hợp.
Với lại, dù cho dung hợp xong, Lục Phiên còn phải quấy nhiễu vòng xoáy bản nguyên.
Cho nên, ở trong quá trình dung hợp, Lục Phiên phát hiện linh thức của hắn đang không ngừng được rèn luyện, liên tục mạnh lên.
Ầm ầm!
Lục Phiên cảm giác, một khi hoàn thành dung hợp, linh thức của hắn có thể sẽ mạnh mẽ đến một cái trình độ kinh người.
Thậm chí, vượt qua cả Nguyên Thần bình thường.
Lục Phiên cho rằng, chỉ cần hắn muốn, là hắn có thể nhẹ nhàng để ngưng tụ ra Nguyên Thần.
Nguyên Thần, đó là một loại lực lượng vận dụng cùng với thể hiện linh hồn mạnh mẽ hơn cả linh thức.
Đương nhiên, Lục Phiên không có lựa chọn ngưng tụ Nguyên Thần, dù sao, hắn hiện tại còn đang phải dung hợp bản nguyên, không có cách nào phân tâm cho việc ngưng tụ Nguyên Thần.
Huống chi, Lục Phiên cũng không có vội vàng.
Ông…
Trong không gian bản nguyên.
Lục Phiên chậm rãi mở mắt ra.
Trong con ngươi mang theo đôi phần ngưng trọng.
“Có thứ gì đó xâm nhập Phúc Thiên trận…”
Lông mi hơi nhíu.
Lục Phiên lắc đầu.
Hắn hiện tại tạm thời không quan tâm đến việc này, có Phúc Thiên trận ở đây, không thể nào tuỳ tiện bị phá được, mà lại, người xâm nhập vào, có vẻ hơi yếu.
Đây mới là một trong những nguyên nhân mà Lục Phiên không để trong lòng.
“Một năm…”
Lục Phiên chậm rãi thở ra một hơi.
Nhìn xem bản nguyên vẫn như cũ đang dần dần dung hợp lại, trong ánh mắt hiện lên mấy phần chờ mong.
Nhanh thôi…
Rất nhanh, liền có tư cách trung kích cao võ.
“Một năm, bên trong di tích chắc hẳn đã trải qua mười năm, vô số tài nguyên đều đã được đưa vào bên trong di tích, hi vọng là chớ có để bản công tử thất vọng.”
Lục Phiên mỉm cười.
Sau đó, hai mắt của hắn lại lần nữa nhắm nghiền.
Lực lượng linh thực hùng hồn mà đáng sợ phun trào ra.
. . .
Chiến trường màu máu, máu tươi nồng đậm tràn ngập lấy.
Đất cát nhuộm đỏ, bị ngọn gió băng lãnh thấu xương thổi qua, chuyển động nhấp nhô trên mặt đất.
Chiến xa bằng đồng thau cấu xé qua mặt đất, làm cho trên đấy hiện ra dấu vết lạnh lẽo.
Thánh tử Thiên Long đứng lặng ở trên chiến xa, trong tay của hắn nắm chặt lấy một viên châu, đó là Thánh giai pháp khí.
Hắn thả thi thể của tên học sinh trong học cung vừa bị bóp chết trong tay xuống, mặt không thay đổi vẩy vẩy tay.
Thánh tử Thiên Long nhìn quanh toàn bộ Chiến trường màu máu.
Lạnh lẽo, thê lương cùng với băng lãnh, không có chút sinh cơ nào.
Bùn đất đầy mùi máu tanh, khiến cho hắn không khỏi chán ghét, nhăn đầu lông mày lại.
Bàn chân của hắn giẫm lên mặt đất một cái, phát ra tiếng nổ vang.
“Muốn vào giới, còn phải xuyên qua Chiến trường màu máu này… Thật là phiền toái.”
Thánh tử Thiên Long nói.
Sừng nhọn trên đầu hắn tản ra hàn mang băng lãnh mà sắc bén.
Tất cả những người ở Chiến trường màu máu đều bị hắn giết chết hết, chuyện này làm cho thánh tử Thiên Long nhất thời có chút đau đầu.
Hắn làm sao để vượt qua Chiến trường màu máu này đây?
Trực tiếp cưỡng ép phá vỡ?
Nheo mắt lại, ánh mắt lướt ngang, rơi vào toà thành trì đã bị hắn dùng một trảo huỷ diệt trước kia.
Chỗ ấy, tựa hồ có một cái ngọc phù trận.
Thần tâm khẽ động, chiến xa vụt đến.
Tám viên ngọc phù an tĩnh trôi nổi, mặt ngoài ngọc phù thậm chí còn hiện ra những đường văn rạn nứt, đó là do bị lực lượng đáng sợ của hắn cấu xé.
“Có chút giống truyền tống trận…”
“Là thông đạo nối liền hai giới sao?”
Mắt của thánh tử Thiên Long nhìn trận pháp.
Sau đó, khống chế chiến xa, tiến nhập vào trong đấy.
Nhưng mà…
Trận pháp không có chút động tĩnh nào.
Thánh tử Thiên Long lạnh mặt: “Trận pháp này có hạn chế thực lực… Tên nào có thực lực mạnh mẽ, không thể vượt qua.”
“Rác rưởi.”
Oanh!
Thân thể của thánh tử Thiên Long run lắc một cái.
Ngọc phù trận được Tạ Vận Linh tái tạo mà ra, trực tiếp bị khí thế mạnh mẽ của hắn chấn nát.
Ngọc phù vốn dĩ đã gần như sụp đổ, bèn trực tiếp bị phá toái, vung vãi đầy đất.
Khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn, được phóng thích ra từ bên trong thân thể của thánh tử Thiên Long, dâng trào bão cát đỏ như máu.
“Phá cho bản thánh tử!”
Gầm nhẹ một tiếng.
Trong tay của thánh tử Thiên Long xuất hiện một cây thương, thương hiện ra màu hoàng kim, dường như được chế tạo từ hoàng kim vậy. Tuy nhiên, trên đó lại quanh quẩn lấy một cỗ ba động kỳ dị, hiển nhiên, thứ này không phải là thương bình thường.
Đây cũng là một thanh thánh khí!
Chân đạp chiến xa, trên mặt thánh tử Thiên Long toát ra nụ cười lạnh lùng.
Hắn khống chế chiến xa, không ngừng xông lên bầu trời.
Sau đó, hắn đột nhiên vung mạnh cây thương trong tay, hung hăng đánh lên Chiến trường màu máu.
Rung động kịch liệt bắn ra, hắn vậy mà mạnh mẽ chia cắt chiến trường này, xé rách ra một cái lỗ hổng lớn, tiến vào Ngũ Hoàng.
. . .
Ầm ầm!
Bầu trời âm u, mây đen bao phủ, trút xuống một trận mưa.
Nước mưa lạnh buốt, vẩy trên mặt đất, phát ra tiếng soạt.
Đạm Đài Huyền đi ra cung điện, vươn tay, một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay của hắn, nước mưa nhuốm máu.
Trong cung điện, yên tĩnh như chết.
Vị học sinh Đại Huyền học cung còn sống sót kia, lệ rơi đầy mặt, hắn khóc.
Nội tâm của hắn cực kỳ bi ai, thời điểm bị quăng vào trong ngọc phù trận, hắn đã tận mắt nhìn thấy, long trảo khổng lồ kia quét ngang mà đến. Toàn bộ Thiên Tắc quan sụp đổ trong nháy mắt, các huynh đệ bên trong Thiên Tắc quan, lập tức hoá thành bùn máu.
Hắn cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên vô cùng đau đớn.
Bầu không khí hết sức ngưng trọng, nhóm võ tướng nhận được tin tức mà đến, bởi vì cảm thụ được bầu không khí nặng nề từ trong cung điện, cho nên đều lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Bọn hắn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng, vẫn có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vụ việc.
Đạm Đài Huyền xem nước mưa máu máu trong tay, con mắt lập tức trở nên đỏ rực.
Máu này, là máu của Huyền Vũ vệ, là học sinh Đại Huyền học sinh của hắn!
“Thiên Tắc quan… Luân hãm.”
“Một trăm vị Huyền Vũ vệ, rất nhiều Đại Huyền thiết kỵ, còn có mười chín vị học sinh thuộc học cung… Toàn bộ bỏ mình.”
Đạm Đài Huyền mở miệng, âm thanh của hắn tựa như ngay lập tức trở nên khàn khàn.
Lời nói vừa ra.
Nhóm võ tướng trong cung điện đều không dám tin.
Thiên Tắc quan, được kiến tạo ở Chiến trường màu máu, là phòng tuyến thiên ngoại đầu tiên, đồng thời cũng là phòng tuyến quan trọng nhất.
Kiến tạo ra nhằm để chống cự sự xâm lấn từ những Thiên Ngoại Tà Ma trước kia, mà bây giờ…
Luân hãm?
“Trong nhóm Thiên Ngoại Tà Mà, có cường giả đáng sợ giáng lâm… Một chiêu liền huỷ diệt Thiên Tắc quan.”
Đạm Đài Huyền nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nội tâm một mực bất an vào những ngày qua, cuối cùng đã có manh mối.
Mối nguy, quả nhiên vẫn là buông xuống rồi sao?
Gió thổi báo giông bão sắp đến.
Một năm bình tĩnh đã trôi qua, thì ra là đang dựng dục một nguy cơ lớn.
Một chiêu liền có thể huỷ đi một toà biên quan, địch nhân như vậy, cực kỳ đáng sợ
“Truyền Giang Li tướng quân.”
Đạm Đài Huyền nói.
“Vâng.”
Thị vệ khom người, nện bước rời khỏi, cuốn quít chạy nhanh.
Nhóm võ tướng trong cung điện đều trầm ngưng lấy.
Chuyện này, quá lớn…
Bọn hắn đều có chút không phản ứng kịp.
Thiên Tắc quan, bình tĩnh lâu như vậy, làm sao hiện tại lại đứng trước tai hoạ như vậy?
Rầm rầm rầm!
Trên bầu trời, có tiếng sấm rền vang.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Giang Li tới, hắn ăn mặc áo giáp màu bạc.
Chuyện về Thiên Tắc quan, hắn cũng biết.
Trận tai hoạ làm cho người ta vô cùng bi ai.
“Vương thượng, nén bi thương.”
Giang Li nhìn lấy Đạm Đài Huyền, hít một hơi thật sâu.
Hắn vào di tích tiên nhân, thế nhưng, đã rời khỏi vào nửa năm trước, thiên phú của hắn kỳ thật rất tốt, thế nhưng cũng không tính là ưu tứ, nếu như không có cách nào tìm ra con đường của chính mình, thì rất khó có đại đột phá.
Kiếp này, có lẽ tu đến Thiên Toả viên mãn đã là cực hạn.
Cho nên, hắn rời khỏi di tích, tìm đạo thuộc về mình, đạo về binh.
Đạm Đài Huyền trông nhìn Giang Li, trong đôi mắt có sự bi an cùng tức giận khó có thể che giấu.
“Vương thượng, đối với việc này, người có ý nghĩ gì?”
Giang Li nhìn Đạm Đài Huyền, bình tĩnh hỏi.
Đối mặt với cường địch, hắn cần phải biết được ý nghĩ của Đạm Đài Huyền.
Có thể một chiêu huỷ diệt Thiên Tắc quan, kẻ địch lần này tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ, rất có thể là Anh Biến cảnh, thậm chí phía trên Anh Biến.
Nghe được Giang Li dò hỏi, Đạm Đài Huyền yên lặng.
Hắn nhìn trận mưa to đỏ thẫm, đôi mắt dần dần trở nên ngưng tụ.
“Năm đó… Ngũ Hồ loạn Chu, tín niệm của bổn vương chính là, không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác, giết.”
“Bây giờ, có tà ma xâm lấn, giết lính Đại Huyền ta, đây là huyết cừu…”
“Thái độ của bổn vương là, người phạm Đại Huyền, tru diệt.”
Đạm Đài Huyền nói.
Âm thanh âm vang, vang vọng giữa cung điện.
Nhóm võ tướng lập tức sôi trào máu nóng, rống lên.
“Phạm Đại Huyền ta! Tru diệt!”
Cho dù là thị vệ thái giám cũng siết chặt nắm đấm, đỏ mặt, kiên nghị hô lên một câu.
Giang Li hít sâu một hơi.
“Nếu vương thượng muốn chiến… Vậy thì chiến!”
Giang Li mắt sáng như đuốc, nói.
. . .
Mưa to nhuốm máu, vẫn đang không ngừng phát tiết.
Giang Li giục ngựa điều động đại quân gồm ba ngàn Huyền Vũ vệ, Huyền Vũ vệ có tu vi Thể Tàng cảnh đều được hắn điều động. Mặc áo giáp, xếp hàng chỉnh tề giữa mưa gió.
Đạm Đài Huyền thì mặc áo tơi, xuyên qua Long Môn, tự mình đi đến Nam Quận Thiên Đãng sơn.
Hắn lên đỉnh núi, tiến đến Trích Tinh phong.
Trúc lâu ung dung.
Đạm Đài Huyền thấy Tạ Vận Linh, khoảng chừng một năm, song mái tóc của Tạ Vận Linh có chút trắng xoá.
Tựa hồ kinh ngạc vì sự xuất hiện của Đạm Đài Huyền.
Tạ Vận Linh chắp tay: “Bái kiến bệ hạ.”
Hiện tại, Đại Huyền nắm thiên hạ trong tay, cho nên thân phận của Đạm Đài Huyền chính là Nhân Hoàng, Đạm Đài Huyền có được Hoàng Đạo long khí trên thân, đáng giá được hắn đối đãi cung kính.
Đạm Đài Huyền cởi bỏ áo tơi, cáo tri sự tình Thiên Tắc quan cho Tạ Vận Linh.
Hắn muốn Tạ Vận Linh lại chế tạo thêm ngọc phù trận.
“Bệ hạ thật sự muốn vào Chiến trường màu máu?”
“Lỡ đâu chỉ là châu chấu đá xe thì sao?”
Tạ Vận Linh cực kỳ ngưng trọng.
“Bổn vương ngự giá thân chinh, dám giết mấy trăm tướng sĩ Đại Huyền ta, bổn vương… Nuốt không nổi cục tức này.”
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm.
“Dù cho đánh không thắng, bổn vương cũng muốn đích thân nói cho những vị tướng sĩ đã chết kia, Đại Huyền không hề từ bỏ bọn hắn.”
TN: Bị crush block face nên hôm nay ra chương sớm cho anh em đọc  Mèo ơi, đọc được dòng này gỡ block ra nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận