Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 730: Theo lệnh tướng quân, giết ngươi (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Tất cả mọi người đều không có ngờ tới, trận đấu đầu tiên trong thi đấu thiên địa, sẽ lại phát triển thành ra thế này.
Một cao võ cửu diễn cấp nhỏ nhoi, mà lại dẻo dai, làm ra một kỳ tích khiến cho toàn thể mọi người tại thiên địa chiến phải kinh ngạc.
Dù là trong trận đấu đoàn thể đầu tiên, mỗi một người xuất chiến đều hung hãn liều chết chiến đấu, cùng với Bá Vương khí phách vô song đè ép tất cả, hay là Đường Nhất Mặc có lòng giết địch đến trời đất cũng vô lực xoay chuyển, đều khiến cho trái tim mỗi người ai nấy đều phải run sợ.
Phải thừa nhận, đây xác thực là cấp cửu diễn không giống với bất kỳ nơi đâu.
Hoặc giả là, không thể gọi là cấp cửu diễn được nữa.
Có lẽ hiệu quả chiến đấu tổng thể đã không đạt tới, nhưng nếu xét về hiệu quả chiến đấu riêng lẻ, thì Ngũ Hoàng, không hề thua kém bất cứ đỉnh cấp cấp thất diễn nào.
Tất nhiên, đây là ý nghĩ lúc ban đầu của thế nhân.
Bởi vì, bọn họ cho rằng vị Lục thánh chủ kia của Ngũ Hoàng, có lẽ cũng chỉ là tồn tại không sai biệt lắm với Tinh Nguyệt thánh chủ.
Nhưng mà, tại thời điểm nhìn thấy kết cục của vị sứ giả thượng giới trong chiến thuyền cổ xưa đứng lên.
Bọn họ mới giật mình hiểu rõ……
Sai rồi!
Hết thảy đều sai rồi!
Vị Lục thánh chủ kia……vẫn luôn là một vị ngoan nhân ẩn mình!
Bang!
Uy áp khủng bố không ngừng khuếch tán, toàn bộ quảng trường thanh chuyên cơ hồ trực tiếp bị chôn vùi.
Chiến thuyền cổ xưa phát ra tiếng cọt kẹt điếc tai, đường vân trên đó tựa hồ như đang chấn động.
Một bàn cờ khổng lồ, nằm phía trên Ngũ Hoàng, trông giống như một mạng nhện khổng lồ, chứa hết thảy mọi thứ trên đời.
Mỗi một cường giả trong chiến thuyền cổ xưa đang trôi nổi ngoài vòm trời Ngũ Hoàng, tất cả hơi thở đều ngưng trệ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thế nhân đều nín thở, chỉ còn lại ánh mắt kinh ngạc.
Sứ giả thượng giới……bị trấn áp rồi?!
Từ trước đến giờ, vị sứ giả thượng giới thần bí lười biếng vô cùng mà cao quý luôn ở trong chiến thuyền cổ xưa kia, vậy mà lại bị cứng rắn trấn áp rồi!
Thả một hơi, trấn áp vô số độ kiếp tôn giả tách ra kim thân chi hoa.
Thả một hơi nữa, sứ giả thượng giới trong chiến thuyền cổ xưa, vậy mà lại bị trấn áp!
Sứ giả thượng giới yếu sao?
Tuyệt đối không hề yếu!
Cho dù là quy tắc trong Hư Vô Thiên có hạn chế đi chăng nữa, không phải là kẻ mạnh nhất trong đám cường giả trên chiến thuyền!
Đây thế nhưng là người đại diện cho thượng giới hạ phàm a……
Có thể là kẻ yếu hay sao?
Dù sao cũng là đại biểu cho mặt mũi của thượng giới!
Yên tĩnh đến dọa người!
Bất kể là bên phía Ngũ Hoàng, hay bên phía những người ngoài bầu trời kia, đều yên tĩnh không một tiếng động.
Thác Bạt thánh chủ cùng Thanh Linh thánh chủ tặc lưỡi không thôi.
Hoan Hỉ tôn giả lại chắp tay trước ngực, bộ dạng như đau răng.
Lục thánh chủ……quá tàn nhẫn!
Đại Tôn của Tiểu Lôi Âm Phật giới, trong mắt nở ra ngàn vạn quang mang, dường như kinh ngạc, lại dường như không dám tin.
Hắn ta không dám tin đây là thật, Lục Phiên sao lại dám động thủ với sứ giả thượng giới được cơ chứ?!
Lục Cửu Liên đang cùng giao thủ với phó tòng kia cũng kinh ngạc một hồi.
Hắn vốn tưởng rằng hết thảy đều đã kết thúc.
Chỉ cần sứ giả đại nhân xuất hành, tuyệt đối có thể dùng uy áp diệt thế, lật đổ hết thảy.
Thế nhưng……
Sự thật lại hung hăng tát thẳng vào mặt hắn.
Sứ giả đại nhân……không thể ra khỏi chiến thuyền!
Cũng hoặc là nói, những kẻ muốn ra khỏi chiến thuyền, lại đều bị Lục thánh chủ trực tiếp ra tay, cứng rắn đáng trở về.
Quả thực quá bẽ mặt!
Quả thực là xấu hổ chết người ta rồi!
Rầm ầm!
Rầm một tiếng!
Đó là nhục thể của phó tòng dưới “Thiên bội linh áp” trực tiếp nổ tung!
Giống như một cầu chì, hoặc giả nó như loại bệnh dễ lây lan.
Phó tòng tách kim thần chi hoa đầu tiên nổ nát vụn.
Liền truyền đến từng vị trí một……
Bang bang bang!
Huyết sắc bùng nổ trên quảng trường thanh chuyên cùng với màn sương màu vàng.
Toàn bộ chiến trường huyết sắc đều đất rung núi chuyển.
Tôn giả độ kiếp tách ra kim thần chi hoa vậy mà cứ như vậy mà bạo tạc nổ tung, thì phải đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ?!
Tê tê tê……
Âm thanh hít khí lạnh, trong từng chiếc chiến thuyền từng chiếc linh thuyền truyền ra.
Mỗi một lần chấn động cùng nổ tung, là đại biểu cho một vị phó tòng của thượng giới chết đi!
Lục thánh chủ này của Ngũ Hoàng, sao lại có thể thật sự làm ra cái chuyện không sợ chết bực này cơ chứ?
Hắn làm ra chuyện như vậy, đồng nghĩa với việc triệt để đắc tội với thượng giới à!
Vị phó tòng giao thủ với Lục Cửu Liên cả thể xác lẫn tinh thần đều đang không ngừng run sợ.
Đây là hình ảnh đáng sợ đến bực nào cơ chứ.
Trong lòng hắn ta đều đang vô cùng sợ hãi, từng vị từng vị phó tòng vô cùng quen thuộc một đều nổ tung, khoảnh khắc tiếp theo, có phải là sẽ đến hắn ta hay không?
“Ngươi thật to gan!”
Rống!
Một tiếng gầm tức giận từ trong chiến thuyền vang ra, chấn động khắp nơi, làm cho bụi bặm trên chiến trường huyết sắc bị quét sạch băng.
Sứ giả thượng giới trong chiến thuyền cổ xưa tức giận rồi.
Phẫn nộ vô cùng phẫn nộ.
Chuyện này đổi lại là ai mà không tức giận.
Hắn ta là đại biểu của thượng giới, thể hiện cho uy nghiêm của thượng giới.
Kết quả……
Khó khăn lắm mới phải ra khỏi chiến thuyền.
Kết quả, lại bị một chưởng cứng rắn ép trở về.
Giống như ngồi xổm để bài tiết vậy, sau cơn sảng khoái, muốn đứng dậy, kết quả lại bị ấn đầu cho ngồi xuống……
Vô cùng nghẹn khuất!
Mà quan trọng nhất là, đối phương đến người còn chưa từng xuất hiện.
Tiếng cười nhàn nhạt phiêu đãng khắp vòm trời.
Tựa như một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, ngồi ngay ngắn trên cao, nhìn xuống dưới, cười nói vui vẻ.
“Ức hiếp người Ngũ Hoàng ta, ta cũng muốn ức hiếp các ngươi, sao vậy, có vấn đề?”
Thanh âm của Lục Phiên quẩn quanh trên quảng trường huyết sắc, tựa như sấm rền vang.
“Kẻ phạm vào Ngũ Hoàng, phải xử thế nào?”
Thanh âm nhàn nhạt quẩn quanh.
Thế nhưng, trong thanh âm này lại chứa sự tự tin không gì sánh bằng.
Chiến trường huyết sắc.
Mỗi một người tu hành của Ngũ Hoàng, giống như một quả pháo được đốt lên, tựa như muốn phát nổ!
Da đầu tê rân rân, từng lỗ chân lông như muốn sôi trào.
Bọn họ hưng phấn đến không cách nào kìm chế được kinh hỉ!
Bá vương bá đạo!
Nhưng mà……
Lục thiếu chủ còn càng bá đạo hơn!
“Phải xử thế nào?”
Thanh âm từ từ quẩn quanh, phảng phất như đang hỏi từng người Ngũ Hoàng một.
“Chiến! Giết!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận