Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 501: Lạn Kha tàn cuộc, Âm Thần sinh ra! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Tại thời điểm tu hành giả khắp thiên hạ đều hội tụ ở Bắc Lạc thành.
Hãn Hải vô ngần bên ngoài Đông Dương Quận.
Trên một đảo hoang.
Trước nhà lá.
Có bóng người cô quạnh xếp bằng ở đây, tinh khí thần của người này giống như là bị phai mờ đi vậy, mỏng manh nhỏ bé đến mức không tài nào nhận ra, khí tức phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ tan biến đi.
Tựa như lão giả gần đất xa trời, thọ nguyên đến cực hạn, đưa đến khí tức đoạn tuyệt.
Tuy nhiên, bên trong thân thể của bóng người này, lại ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, sinh cơ tràn ngập.
Hòn đảo nhỏ này, chính là địa phương Đỗ Long Dương bế tử quan.
Hơn nửa năm, hắn đều khô tọa chỗ này.
Trên thực tế, khoảng cách mà hắn đột phá, chỉ còn kém một tuyến mà thôi.
Nhưng mà, vẻn vẹn chỉ là một tuyến này, lại khiến cho hắn hao tổn vô số tâm lực.
Hơn nửa năm, hắn đều trùng kích bình cảnh.
Đáng tiếc, nhiều lần thất bại.
Mặc dù vậy, hắn vẫn không có nhụt chí, ngũ đẳng danh sách đạo ý mà hắn lĩnh hội, bao phủ ở xung quanh thân thể của hắn.
Dưới sự trợ giúp của đạo ý, hắn liên tục trùng kích bình cảnh.
Vũ Dũng thương ý, là ngũ đẳng danh sách đạo ý mà Đỗ Long Dương tìm hiểu ra.
Không được xem là quá ưu tú, thế nhưng Đỗ Long Dương lại rất thỏa mãn, đây chính là đạo ý mà hắn lĩnh ngộ được sau khi khắc phục tâm ma ở trong nội tâm của bản thân, hắn có cảm giác cực kỳ thành công.
Hắn đã từng không có tự tin bản thân mình là thiên hạ đệ nhất thương.
Mà hiện tại, hắn đối với cây thương ở trong tay mình, cực kỳ tự tin!
Ầm ầm…
Tiết trời trên bầu trời biển đổi.
Mây dây cuồn cuộn, thời tiết trên bầu trời tựa như là tâm tình của nữ nhân vậy, thay đổi bất thường.
Vốn dĩ tinh không vạn lý, lập tức đã có lôi vân giăng đầy.
Lôi đình nổ tung ở trên vòm trời, âm thanh nổ to xa tựa vạn dặm.
Nước mưa tí tích giương vẩy xuống từ trên bầu trời, cả hòn đảo nhỏ phảng phất như là được bao phủ bởi một lớp băng gạc mông lung vậy.
Nước mưa lạnh lẽo đập lên trên thân thể của Đỗ Long Dương.
Tuy nhiên, hắn vẫn không hề bị lay động.
Hắn đã trải qua quá nhiều tình huống như vậy rồi.
Tuy vậy, tinh thần của hắn chìm vào trong cơ thể, đánh thẳng vào bình cảnh.
Nội tâm của hắn, có vô số nụ hoa của một bông hoa đang chớm nở.
Hắn muốn cho đóa hoa này, toát ra vẻ phong hoa mà nó vốn có.
Bỗng nhiên.
Đôi mắt đóng chặt của Đỗ Long Dương, đột nhiên mở ra.
Trong lòng của hắn hiện lên một ván cờ cục.
Đó là ván cờ mà hắn đã đánh với Lục Phiên trước khi bế quan, ván cờ này để cho hắn có rất nhiều cảm ngộ.
Thần tâm tựa như là bay ra khỏi thân thể.
Hắn thấy được một hòn đảo nhỏ trôi nổi ở trên Hãn Hải, trên đấy tựa như có tiên khí nồng đậm mông lung bao phủ lại vậy.
Nội tâm Đỗ Long Dương chấn động.
Hắn không thể khống chế được mà đứng thẳng lên, ở bên trong mưa sa, có tiếng sấm rền, cất từng bước đi đến tòa tiên đảo ấy.
Hắn siết chặt thanh trường thương màu đen theo bản năng, thương là thứ để hắn có thể vũ dũng.
Tiếng lôi bạo tựa hồ càng lúc càng nhỏ.
Rốt cuộc, khi Đỗ Long Dương đạp lên tiên đảo.
Tiếng sấm rền dường như là đột nhiên bị xóa bỏ đi.
Âm thanh thảo trường oanh phi* dập dờn trên tiên đảo, cỏ xanh xanh biếc chập chờn, tản ra mùi thơm tươi mát.
(*thảo trường oanh phi: cụm từ dùng để chỉ cảnh cuối xuân của Giang Nam – một thành phố của Trung Quốc. Có thể hiểu thành ‘Chim kêu hoa nở’)
Hương thơm từ bùn đất, ẩn chứa sức sống tràn trề.
Đây là một thế giới có màu xanh biếc dạt dào.
Đỗ Long Dương thỏa mãn hít sâu một hơi, hắn cảm giác được thể xác tinh thần cùng với linh hồn mình đều tựa như đang lột xác vậy.
Hắn quay đầu, lại phát hiện Hãn Hải ở phía sau lưng đã tan biến, chỉ còn lại một mảnh tối tăm mờ mịt.
Không có đường về à?
Vậy thì đi lên trên núi thôi!
Đỗ Long Dương cũng tương đối thoải mái, hắn nắm trường thương, cất từng bước một.
Sắc núi sao huyền bí, nước toả khí trời cao. (Trích: Hồ Khẩu vọng Lư sơn bộc bố thuỷ – Trương Cửu Linh. Dịch thơ: Nguyễn Phước Hậu.)
Hắn đi tới giữa sườn núi.
Bỗng dưng, bước chân hơi ngưng lại.
Một gốc cây tùng già sinh trưởng uốn lượn ở giữa sườn núi, lá tùng giăng đầy, cứng cáp nhưng không kém phần hùng hồn, thân cành tựa Cầu Long.
Thế nhưng, cây tùng già này cũng không phải nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn Đỗ Long Dương.
Mà thứ hấp dẫn hắn, là một bộ bàn đá ghế đá ở dưới cây tùng.
Nhưng có thứ lại càng làm Đỗ Long Dương kinh hãi hơn.
Hắn hơi chớp mắt, liền thấy được trên ghế đá kia xuất hiện hai bóng người.
Một người là thiếu niên lang, bạch y bay phấp phới, ngồi ở bên cạnh bàn đá. Mà ở đối diện thiếu niên lang, thì là một bóng người mặc áo bào đen kịt, có ma khí đè nén mà không kém phần kinh khủng đang cuồn trào.
Trên bàn đá, khắc lấy một bộ bàn cờ.
Thiếu niên lang cùng nhân vật mặc trang phục màu đen đang đánh cờ.
Đỗ Long Dương tò mò đi lại.
Hắn nhìn về phía thiếu niên lang, lại cảm giác khuôn mặt của thiếu niên lang rất mờ ảo, thậm chí còn có chút xem không rõ lắm.
Bóng người hắc bào, sở hữu ma khí ngút trời cũng không thấy rõ khuôn mặt lắm.
Hắn dứt khoát không nhìn hai người, mà là quan sát ván cờ.
Một cái xem xét này, lập tức khiến cho thần tâm của hắn bị hấp dẫn.
Thiếu niên bạch y hạ cờ, ôn nhuận như ngọc, tựa như là một vị công tử phong độ nhẹ nhàng.
Mà thế cờ của hắc bào giả, vô cùng hung lệ, mang theo vẻ bá đạo cùng với khí thế phá diệt đáng sợ, tựa như dự định hoàn toàn xé rách thế cờ của thiếu niên bạch y.
Bố cục của cờ trắng thành Đại Long, mà hắc bào giả một lời không hợp liền nâng đao trảm Đại Long.
Đỗ Long Dương hoàn toàn bị hấp dẫn, thậm chí cả hô hấp cũng không dám nhanh với lớn.
Lạch cạch, lạch cạch…
Thiếu niên bạch y hạ cờ tranh phong đối lập với hắc bào giả.
Bỗng nhiên.
Đỗ Long Dương cảm giác bản thân mình tựa như đang được tận mắt nhìn thấy một trận chiến giữa cường giả tuyệt thế vậy.
Oanh!
Bất chợt.
Ngay tại lúc Đỗ Long Dương cảm giác ván cờ phải kết thúc.
Thiếu niên bạch y phát ra tiếng cười khẽ, thân ảnh biến mất.
Hắc bào giả cũng hóa thành ma khí, xông vào vân tiêu.
Lá tùng bay xuống, rơi trên bàn cờ, chỉ để lại một bàn tàn cuộc lưu lại nơi này.
Gió thổi lất phất.
Lá tùng sàn sạt.
Đỗ Long Dương thức tỉnh, hít từng ngụm thở.
Không biết tự khi nào, hắn vậy mà đổ đầy mồ hôi lạnh, lau mặt một cái.
Bỗng nhiên nội tâm hắn chấn động, lại phát hiện, từ khi nào mà, sợi râu mỏng dài của mình, rủ xuống rồi rơi tới trước ngực.
Trường thương được nắm trong tay, sớm đã che kín đầy vết rỉ loaang lổ, tựa như trải qua năm tháng dài đằng đẵng, bị mục nát đi vậy.
“Chuyện này…”
Con ngươi của Đỗ Long Dương co rụt lại.
Hắn quan sát ván cờ, một cái chớp mắt mà ngỡ đâu qua ngàn năm!
Bỗng dưng.
Một cỗ lực kéo mạnh mẽ truyền đến.
Hắn cảm giác trong đầu của mình dường như sắp nổ tung lên vậy.
Tiên đảo tan biến.
Hắn với bộ râu ria xồm xoàm, cũng bỗng nhiên mất đi ý thức.
Đợi cho lúc Đỗ Long Dương mở mắt.
Hắn phát hiện mình vẫn như cũ ở trong nhà lá, nước mưa lạnh lẽo rơi xuống từ trên trời.
Đỗ Long Dương đứng thẳng lên, kình bào trên người hắn cũng bị nước mưa làm cho ướt sủng.
Hắn nhìn về phía Hãn Hải xa xa.
Chỗ ấy, cái đuôi của Cự Kình nâng lên, nhấc lên sóng cả, chở đi tiên đảo mông lung, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong tâm thần của Đỗ Long Dương, có âm thanh vỡ vụn gì đó.
Năng lượng vô tận chiếm cứ Nguyên Anh biến dị cũng cuốn theo.
Ngay sau đó, năng lượng hóa thành một cánh sen, Vũ Dũng thương ý cứ một đợt rồi lại một đợt đánh thẳng vào cánh sen.
Đạo Liên sinh, Âm Thần xuất.
Đỗ Long Dương đứng lặng ở trước nhà lá, nội tâm không có chút rung động nào.
. . .
Hãn Hải nổ tung ra hai đường dải lụa màu trắng.
Thiên Hư công tử cùng Diệp Thủ Đao đạp không tới, một hòn đảo nhỏ rất nhanh liền lộ ra ở trong mắt của bọn hắn.
Ngay mới vừa rồi, bọn hắn cảm ứng được một cỗ khí tức biến hóa khổng lồ.
Chuyện này để bọn hắn ý thức được thứ gì đó, cấp tốc chạy đến.
Bên trong bão tố.
Hai người bọn họ trôi nổi, liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ rung động từ đối phương.
“Đỗ Long Dương đột phá.”
Ống tay áo trống rỗng của Diệp Thủ Đao phấp phới trong gió, ngưng trọng nói.
“Tam Thần cảnh, đệ nhất cảnh… Âm Thần cảnh!”
Thiên Hư công tử tắc lưỡi, nhịn không được mà có chút ghen ghét.
Quả nhiên.
Bọn hắn còn chưa tới gần, liền phát hiện ra một luồng khí tức đáng sợ bao phủ.
Bão tố mưa rơi đều bị ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận