Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 205: Phật tăng nguyền rủa (2)

Người dịch: Duy Cường
Tây Quận, bên ngoài Hổ Nhiễu quan.
Khí tức nghiêm nghị tràn ngập khắp mọi nơi.
Trên bầu trời tung bay từng đóa hoa tuyết nhỏ xíu, những thi thể trên mặt đất đều bị một lớp tuyết trắng bao phủ.
Trên người Nhiếp Trường Khanh khoác áo giáp do linh khí hóa thành, bạch y tung bay trong gió, bông tuyết rơi vào trên trán hắn, lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình xoắn nát, trong tay nắm đao mổ heo, lao về phía nam tử tóc vàng.
“Thiên Ngoại Tà Ma…Nên chém.”
Nhiếp Trường Khanh bình tĩnh mở miệng nói.
Hắn cùng nam tử tóc vàng không có bất kỳ trao đổi gì, hai người cũng không có gì để trao đổi.
Sinh tử chiến, vậy chiến là được.
Nam tử tóc vàng cũng có đôi phần kiêng kỵ đối với Nhiếp Trường Khanh.
Dù sao thì thực lực của Nhiếp Trường Khanh, đã tiếp cận với Trúc Cơ hậu kỳ.
So với hắn cũng không kém bao nhiêu, ngoại trừ chưa sinh ra năng lượng thuộc tính.
Toàn thân của nam tử tóc vàng bắn ra ánh sáng, hóa thành một quang nhân.
Ánh sáng hội tụ về phía bàn tay phải của hắn, hóa thành một thanh kiếm.
Ánh mắt của hắn cẩn thận quan sát bốn phía.
Hắn đang tìm kiếm tên bá chủ vị diện kia, hắn rất sợ tên này ẩn nấp trong bóng tối, đột ngột cho hắn một kích.
Lúc này, Nhiếp Trường Khanh đã đánh tới.
Đao mổ heo từ trên không trung bay ra, đao ảnh ngưng tụ, đao khí tung hoành khắp trên trời dưới đất.
Đao khí cực kỳ sắc bén, khiến cho cát đá trên mặt đất bị cắt chém thành bột mịn.
Thanh kiếm do ánh sáng ngưng tụ của nam tử tóc vàng vung ra, va chạm cùng đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh.
Trước người của cả hai, dường như đã biến thành một khu vực đặc thù.
Sức mạnh đáng sợ không ngừng va chạm.
Đao mổ heo cùng kiếm quang thi nhau oanh tạc.
Bông tuyết trên bầu trời hạ xuống, cũng không thể rơi vào trong đó.
Cát đá trên mặt đất đã bị cắt chém không thành hình dáng gì.
Thân hình của Nhiếp Trường Khanh nhanh như một tia chớp, đao mổ heo rung động, liên tục phát ra âm thanh vù vù, trên mặt đất, từng vết cắt sâu hoắm được tạo ra.
Nam tử tóc vàng hết sức nóng nảy.
Hắn cùng phật tăng đều đã nhìn ra được, tên bá chủ vị diện này, có thể là muốn bắt bọn hắn làm đá kê chân cho đám người Nhiếp Trường Khanh, biến bọn hắn thành vật bồi luyện cho bọn hắn.
Như vậy, thử hỏi làm sao bọn hắn có thể nhẫn nhịn được?
Trở thành lưu lạc giả đã đủ nhục nhã, bây giờ, bọn hắn xâm lấn thế giới này, vẫn như cũ gặp phải sự nhục nhã cùng chèn ép.
Thân là người xâm lược, chẳng lẽ một chút tôn nghiêm cũng không có?
Áo trắng của Nhiếp Trường Khanh tung bay phần phật.
Hắn không ngừng khống chế đao mổ heo, bên ngoài áo giáp do linh khí biến thành đã có rất nhiều vết kiếm, đó là kiếm khí của nam tử áo tóc vàng chém trúng, chỉ có điều bị áo giáp linh khí của hắn chặn lại
Đao mổ heo cùng thanh kiếm ánh sáng liên tiếp va chạm vào nhau.
Đao quang kiếm ảnh không ngừng hiện lên, ánh sáng lấp lóe chói mắt, làm cho người khác không thể nhìn thẳng.
Chung quanh chiến trường, tiếng la giết càng ngày càng kịch liệt, Tây Lương thiết kỵ hung hãn không sợ chết, dồn dập xung phong, Hạng Gia quân giống như có quỷ thần giúp sức, triệt để áp chế đại quân của Quỷ Phương cùng Khổng Tước quốc rơi vào hạ phong.
Một bên khác.
Thân hình của Bá Vương động đậy, ma khí nổi lên toàn thân, hắc phủ trong hai tay giống như có được sức mạnh vạn cân, hung hăng chém về phía tà phật.
Coong!
Tà phật vỗ tay, kim thân Phật tượng chảy ra huyết lệ ngăn cản.
Âm thanh thanh thúy vang lên, lòng bàn tay của tà phật hơi chuyển động, sau một khắc, Phật tượng màu vàng giống như chảy ra máu tươi, khiến cho toàn bộ bức tượng nhuộm thành màu máu.
“Vậy mà xem chúng ta như đá đặt chân! Đáng chết!”
Trong ánh mắt của tà phật toát ra ánh sáng hung hăng cùng bạo ngược.
Song chưởng của hắn cầm lấy chuỗi phật châu đang đeo trên cổ, đột nhiên dùng sức, vang lên một tiếng lạch cạch, chuỗi phật châu bị kéo đứt.
Tuy nhiên, những viên châu cũng không kịp rơi trên mặt đất.
Ống tay áo của tà phật phất ra, từng viên phật châu nhanh chóng bắn về hướng của Bá Vương.
Bàn tay của Bá Vương nâng huyết thuẫn lên.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một hạt châu đều kèm theo sức mạnh khổng lồ, va vào bên trên huyết thuẫn, làm cho mặt ngoài của tấm thuẫn nổ ra vô số lỗ nhỏ, tóe ra màu máu.
Bá Vương rơi xuống đất, lui lại hai bước, không bỏ lỡ cơ hội, thân hình của tà phật chuyển động, trong nháy mắt áp sát Bá Vương.
“Bần tăng chính là Trúc Cơ đỉnh phong, ma đầu nhà ngươi chỉ mới vào Trúc Cơ, dựa vào cái gì mà ngươi bành trướng như vậy!”
Tà phật quát lớn.
Âm thanh đinh tai nhức óc, như tiếng sấm mùa xuân, làm cho đầu óc Bá Vương choáng váng một hồi.
Phật tăng liên tiếp ra quyền, dồn dập đánh vào trên tấm thuẫn.
Mỗi một quyền, phảng phất có thể khiến cho cát bay đá chạy.
Bá Vương không ngừng rút lui về phía sau, mặt đất dưới chân bị cày ra hai đường rãnh sâu hoắm.
“Ngươi là tà ma, ta là phật, phật độ ma, chính là Thiên Đạo chí lý!”
Phật tăng tiếp tục quát lớn, trong miệng tụng niệm chân kinh, dường như có thể phun hoa sen từ miệng.
Nhưng mà.
Phật tăng dữ dằn, Bá Vương càng dữ dằn hơn.
Vòng xoáy linh khí trên thân Bá Vương vốn xoay chuyển theo chiều thuận kim đồng hồ, đột nhiên hơi ngừng lại.
Sau đó, bắt đầu chậm rãi xoay chuyển theo chiều ngược lại.
Tà phật hất tấm thuẫn ra.
Sau đó một quyền đánh trúng vào lồng ngực cường tráng của Bá Vương, vị trí bị đánh hơi lõm xuống, sau lưng càng có sóng khí nổ tung.
Tuy nhiên, thần sắc trên mặt Bá Vương vẫn thờ ơ, thậm chí còn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Ánh mắt của phật tăng đầy vẻ ngưng trọng.
Bá Vương hét lên một tiếng.
Lấy thương đổi thương.
Một cái cùi chỏ đánh vào trên đầu của phật tăng, đánh bay ngược người sau ra mấy trượng.
Bá Vương càng đánh càng hăng, phảng phất đánh ra máu nóng, ma khí ngoài thân bắt đầu trở nên sền sệt.
Hắn cuốn theo uy thế mạnh mẽ, xông về phía phật tăng.
Thân hình của Phật tăng nhảy lên khỏi mặt đất, huyết phật sau lưng cũng đánh ra một chưởng.
Tuy nhiên, Bá Vương lại không tránh không né.
Mạnh mẽ ngăn cản một chưởng này.
Máu tươi từ trong miệng bắn ra, đồng thời, hắc phủ trong tay cũng quét ngang ra một cái, chém ra một vết thương to lớn trên ngực của phật tăng.
Gương mặt của phật tăng có chút ngơ ngác, cái tên này… Quả thực là không thể nói lý, nào có ai chiến đấu man rợ như vậy?
Bá Vương căn bản không tránh né chiêu thức tấn công của phật tăng, chỉ cần phật tăng công kích, Bá Vương lập tức chịu đòn phản công…
Cử chỉ của Bá Vương làm cho trong nội tâm của phật tăng trở nên mát lạnh.
Bất chấp trong miệng đang điên cuồng thổ huyết, Bá Vương lại phát ra một tiếng cười to, tràn đầy sảng khoái.
“Phật độ ma?”
“Ngươi tới mà độ, tới đây!”
Bá Vương căn bản không sợ hãi, chấp nhận lối đánh lưỡng bại câu thương.
Phật tăng bị đánh hoàn toàn mất đi đấu chí, hắn mặc dù là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng lại đối với Bá Vương vô kế khả thi.
Hung sợ ngang tàng, ngang tàng sợ tàn nhẫn, tàn nhẫn sợ liều mạng.
Bá Vương chính là điển hình của loại người liều mạng.
Phật tăng không có được khí thế như của Bá Vương, sau khi bị chặt mấy búa, trạng thái cấp tốc rơi xuống.
Dù sao, hắn không có năng lực chịu đánh như Bá Vương.
Phật tăng đánh hắn một chưởng, Bá Vương liền trả lại một quyền.
Phật tăng bị đánh miệng mũi bầm dập, máu tươi chảy đầy trên gương mặt…
Trong miệng cũng không thể tụng phật hiệu.
Hai tay chắp trước ngực đều đang run lên.
Phật tăng cảm giác có chút bi thương.
Lưu lạc giả như hắn, ngay cả chủ nhân của thế giới này còn chưa gặp được… Chẳng lẽ phải chết một cách oan ức như vậy?
Ngã phật từ bi, ta nên làm cái gì bây giờ?
Phật tăng mặt mũi bầm dập, hắn ngước mắt nhìn những bông tuyết đang bay trên bầu trời, sắc mặt có chút thê lương.
Phốc phốc!
Bá Vương lấn người tới, trường phủ trong tay quét qua.
Lập tức…
Máu tươi của phật tăng nhuộm đỏ mặt tuyết trắng.
Một cái đầu lâu bay bổng vào không trung.
Ánh mắt của Bá Vương sáng như đuốc.
Vì đề phòng phật tăng lần nữa ngưng tụ ra một cái đầu khác rồi sống lại, thân hình của Bá Vương vụt một cái nhảy khỏi mặt đất, thân thể khôi ngô của hắn vẹt ra tuyết trắng đầy trời.
Một quyền đánh nổ cái đầu!
Tuyết trắng nhuộm đỏ.
Vung vãi giữa không trung.
Thân hình không đầu của phật tăng đứng lặng tại chỗ, vài bông tuyết bị nhiễm đỏ rơi xuống trên thân thể của hắn.
Thi thể của phật tăng bất động, chắp tay hành lễ.
Bá Vương rơi xuống đất, hơi thở dồn dập.
Bỗng nhiên.
Con ngươi của Bá Vương co rụt lại.
Chợt thấy…
Một luồng hồn phách mang theo vẻ dữ tợn cùng không cam lòng từ trong thân thể của phật tăng tung bay ra.
Gương mặt của linh hồn vặn vẹo, mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào Bá Vương…
“Ma đầu khinh phật, cuối cùng có một ngày… Hôm nay phật, ngày khác ma, cuối cùng có một ngày, ngươi cũng sẽ giống như bần tăng, trở thành một bộ thi thể không đầu! Ngơ ngơ ngác ngác ở nhân gian!”
Linh hồn của phật tăng oán độc phát ra tiếng nguyền rủa, làm cho ánh mắt của Bá Vương không khỏi ngưng lại.
Trên Bắc Lạc hồ.
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ vào thành xe lăn, hai đầu lông mày hơi nhíu lại
Hắn giơ tay lên, bàn tay hóa thành hình trảo, hướng về hư không trước người chộp một cái.
Một trảo này.
Phảng phất vượt qua không gian.
Trước Hổ Nhiễu quan.
Linh hồn vặn vẹo oán độc của phật tăng đang chửi mắng, bỗng nhiên hơi ngừng lại một chút.
Bởi vì, trên đỉnh đầu của hắn, một bàn tay do linh khí ngưng tụ thành, từ trên không trung hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận