Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 719: Trong từ điển của ta, không có hai từ nhận thua (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đạm Đài Huyền nghe vậy, sắc mặt không tránh khỏi có chút thay đổi
Cấp thánh chủ trực tiếp ra tay ư?
Ý của thánh chủ Bắc Cung đã rất rõ ràng, nói cách khác, kế tiếp, vì để nắm chắc trận thứ hai, rất có thể thánh chủ Tin Nguyệt tiểu thế giới sẽ đích thân ra tay!
Tâm tình vốn hưng phấn của Đạm Đài Huyền, dần dần trầm xuống.
Cấp thánh chủ cùng tôn giả tầm thường vô cùng khác biệt.
Có thể ngồi vào địa vị thánh chủ thánh địa, vậy thì trên phương diện thực lực cùng lực chiến đấu tự nhiên là đứng ở vị trí đỉnh phong cuat Tinh Nguyệt tiểu thế giới!
Tình hình……tựa hồ có chút không ổn à!
Thánh chủ Bắc Cung liếc nhìn Đạm Đài Huyền, ngồi trên ghế, lại ung dung mở miệng.
“Thật ra còn có một tin tốt……”
“Bởi vì Tinh Nguyệt tiểu thế giới dù sao cũng là cao võ cấp thất diễn, cho nên thực lực Tinh Nguyệt thánh chủ cũng sẽ không vượt quá độ kiếp tôn giả, đạt tới trình độ hóa tiên đại năng……”
Sắc mặt Đạm Đài Huyền đen kịt lại.
Đây tính là tin tốt cái rắm gì.
Thánh chủ Bắc Cung nhún vai, thực tế thì……đây xác thực được xem là tin tốt mà.
Nếu là thánh chủ thánh địa cao võ cấp lục diễn, vậy thì chính là hóa tiên đại năng rồi.
Một khi xuất hiên hóa tiên đại năng, vậy thì bên Ngũ Hoàng, trừ khi là Lục thiếu chủ thần bí khó lường ra tay, nếu không……
Tuyệt không có bất kỳ phần thắng nào.
Thánh chủ Bắc Cung không cảm thấy bên Ngũ Hoàng, ngoại trừ Lục Phiên ra, thì còn có ai có thể giao thủ với hóa tiên đại năng nữa.
Đạm Đài Huyền nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt, lộ ra thần sắc lo lắng.
……
Trên chiến trường huyết sắc
Vào lúc Đường Nhất Mặc đứng dậy, ánh mắt già nua của Đường Hiển Sinh có hơi sáng lên.
“Là ca!”
Đường Quả bên cạnh Đường Hiển Sinh, kích động không thôi.
Đường Hiển Sinh mỉm cười, ánh mắt lóe lên, Đường Nhất Mặc có hể đại biểu cho Ngũ Hoàng tiến hành chiến đấu cá nhân, ngược lại Đường Hiển Sinh cũng không phải là ngoài ý muốn.
Kể từ thời lần đó, lúc Đường Quả thần bí biến mất, Đường Nhất Mặc ở học cũng Đại Huyền bùng nổ mấy lần, sau khi cùng Lục Cửu Liên đổ máu một trận, Đường Nhất Mặc tựa như tìm ra được điểm then chốt, trên con đường tù hành bỗng nhiên tăng mạnh.
Hơn nữa, so với con đường tu hành truyền thống của Ngũ Hoàng cũng hoàn toàn khác biệt.
Điều kiện tiên quyết của công pháp thành tiên nhân của Đường Nhất Mặc, tích hợp sự hiểu biết của bản thân, tiến hành ưu hóa công pháp.
Lực chiến đầu……vô cùng mạnh.
“Ca nhất định sẽ thắng!”
Đường Quả nắm chặt nắm đấm, nàng có được thần vương thể, càng trở nên xuất trần, giống như tinh linh chốn nhân gian, mỗi một tấc da tấc thịt tựa hồ tản ra ánh sáng trong suốt.
Đường Hiển Sinh cưng chiều dịu dàng nhìn Đường Quả.
“Đó là chắc chắn……”
“Tiềm lực của ca cháu rất lớn, vô cùng lớn……”
“Nó sẽ không dễ dàng thua đâu.”
Đường Hiển Sinh noi.
Rầm rầm rầm!
Trăm ngàn thiết kỵ binh Đại Huyền, lại bắt đầu gầm lên, đó là âm thanh ủng hộ Đường Nhất Mặc!
Theo thanh âm chấn động, bầu không khí của toàn bộ không khí quảng trường huyết sắc dường như sôi sục.
Người tu hành bên Ngũ Hoàng khẩn trương nhìn Đường Nhất Mặc.
Một thân hắc sam, cánh tay Đường Nhất Mặc băng quấn quanh tâm tình ngược lại cũng không có biến động gì nhiều.
Hắn từ từ bước từng bước lên quảng trường thanh chuyên.
Hắn không phải là người nói nhiều, hắn thường dùng hành động để thể hiện hết thảy.
Phó Tòng trên chiến thuyền cổ xưa, sớm đã bay xuống trung tâm quảng trường.
Dưới khuôn mặt sương mù quẩn quanh có chút kinh ngạc nhìn Đường Nhất Mặc.
Chuyện hắn ta kinh ngạc chính là, Ngũ Hoàng vậy mà lại không tiếp tục để Bá Vương xuất chiến.
Phải biết là, Bá Vương một búa đập chết một vị độ kiếp tôn giả, chính là lúc khí thế đang thịnh nhất, lúc này để Bá Vương xuất chiến là cách tốt nhất.
Không ngờ lại là một người khác.
Nếu chỉ luận về khí thế, thì khí tức của Đường Nhất Mặc yếu hơn Bá Vương rất nhiều.
Dù sao, ngoài mặt thực lực của Đường Nhất Mặc, cũng yếu hơn so với nguyên thần hợp nhất cảnh nửa bước ngưng tụ nguyên thần chi hoa của mấy người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao.
Trên gương mặt phủ sương của Phó Tòng, toát ra một nụ cười lạnh.
Ngũ Hoàng……Đây là đang xem thường sao?
Đây là không để vào mắt một cao võ cấp thất diễn sao?
Hoặc là nói……
Gương mặt Phó Tòng chuyển qua nhìn sang Bá Vương, trong mắt như cười lại không phải cười, có lẽ là một kích cường thế vừa rồi Bá Vương thi triển ra, với trạng thái hiện tại, không cách nào tiếp tục duy trì được nữa?
Mặc kệ là thế nào, thì sứ giả thượng giới như Phó Tòng cũng sẽ không mở miệng ra nhắc nhở gì hết.
“Tinh Nguyệt tiểu thế giới, người xuất chiến, lên đài.”
Phó Tòng phất tay, áo bào trên người tung bay, quay về phía chiến thuyền Tinh Nguyệt tiểu thế giới, nói.
Lời vừa dứt.
Ánh mắt mọi người lập tức đều nhìn về phía chiến thuyền.
Oành!
Trên chiến thuyền thanh đồng đang trôi nổi ngoài vòm trời Ngũ Hoàng.
Một đạo thân ảnh đứng lặng ở đầu chiến thuyền.
Đây là khí tức vô cùng mạnh mẽ của một vị độ kiếp tôn giả, thế nhưng, lúc người này định nhảy ra khỏi chiến thuyền.
Lại bị một cánh tay đè bả vai.
Hửm?
Ánh mắt đáng dõi theo chung quanh, bắt đầu dần trở nên kinh ngạc vô cùng, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi cùng ngạc nhiên.
Oành!
Khí tức khủng bố, đột nhiên tràn ngập khắp chiến trường.
Vô số tinh quang lưu chuyển.
Một thân ảnh từ trong chiến thuyền bay ra.
Âm thanh náo động, âm thanh kinh ngạc không gì sánh bằng, tất cả đều bộc phát.
“Tinh Nguyệt thánh chủ sao?”
“Cái gì? Rốt cũng cũng không ngồi yên được nữa rồi sao? Thánh chủ tự mình ra tay rồi?”
“Trong thi đấu thiên địa, các thánh chủ cũng ngầm hiểu với nhau là sẽ không xuất thủ, nhưng thực sự cũng không có quy định rõ ràng nào nói rằng không thể xuất thủ.”
“Sau cùng thì trận này nhất định phải thắng, đây là trận đấu đầu tiên mà cấp thánh chủ bị ép phải xuất đầu lộ diện”
Từng giọng nói quẩn quanh lẫn nhau, khoảnh khắc tiếp theo, tất cả đều cảm thấy giật mình.
Động tác buộc băng vải của Đường Nhất Mặc hơi đình trệ, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn thánh chủ Tinh Nguyệt, mặt vô cảm đang dần hạ xuống.
Trên quảng trường huyết sắc.
Hô hấp Tề Lục Giáp trở nên dồn dập.
“Hỏng rồi!”
“Thánh chủ thánh địa sao có thể xuất hiện với tư cách người đại biểu xuất chiến cơ chứ?”
Dáng người hơi còng của Tề Lục Giáp, bỗng hướng về phía quảng trường bước tới, đối mặt với sứ giả thượng giới Phó Tòng, hô lên.
Gương mặt Phó Tòng phủ đầy sương liếc nhìn Tề Lục Giáp.
“Trong quy tắc không có quy định nào nói thánh chủ thánh địa không được xuất thủ cả.”
“Nếu như các ngươi muốn, vậy thì thánh chủ Ngũ Hoàng cũng có thể xuất chiến, bất quá……chỉ có thể đợi đến trận sau mà thôi.”
Phó Tòng thản nhiên nói.
Thân hình Tề Lục Giáo run rẩy, hắn ta vội nhìn về phía Đường Nhất Mặc.
“Hài tử, đừng cậy mạnh, nếu đánh không thắng, thì cứ nhận thua đi!”
Trên quảng trường, gió thổi lên phần phật.
Hất hắc sam của Đường Nhất Mặc tung bay.
Ánh mắt Đường Nhất mạc mang theo vài phần kiên định, lắc đầu.
“Trong từ điển của ta, không có nhận thua.”
Quay đầu.
Đường Nhất Mặc nhìn về phía thánh chủ Tinh Nguyệt cao cao tại thượng, không nộ mà tự uy đang bay trong không trung.
“Các ngươi muốn huỷ diệt Ngũ Hoàng, cũng chính là muốn làm hại đến mẹ ta làm hại đến muội muội ta, cho dù ngươi có là thánh chủ đi nữa……”
Cắn dây vải trắng buộc vào cánh tay, rồi đột nhiên, chiến ý trong mắt như sét đánh.
“Ta cũng sẽ đập không thương tiếc.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận