Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 328: Trên Bắc Lạc hồ thấy Thư Lâu

Dịch: ming ming
Bên ngoài Võ Đế thành.
Cũng đang diễn ra một trận đấu.
Nhiếp Trường Khanh phóng nhanh đi, Trảm Long trong tay chém ra một đường lại một đường đao khí màu ánh kim, phảng phất như làm tuyết trên đất đều tan đi.
Nhiếp Trường Khanh cảm giác được áp lực khổng lồ, đến mức khiến hắn như đang đi trên dây cáp, chỉ cần sơ ý một tí, là sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.
Tên đệ tử Võ Đế thành trước mặt này, lục chuyển Kim Đan, thực lực quá mạnh.
Bất kể là tốc độ, sức mạnh hay sức chiến đấu, đều áp chế hắn.
Thứ duy nhất Nhiếp Trường Khanh có thể dựa vào đó là đao ý, cùng với khí huyết mạnh mẽ có được lúc mở Thiên Toả.
Tên đệ tử lục chuyển Kim Đan này tên là Diệp Thiên Tầm, hắn nhìn Nhiếp Trường Khanh một cách hứng thú, linh khí của lục chuyển Kim Đan gấp sáu lần nhất chuyển Kim Đan, sức bộc phát cũng gấp sáu lần.
Nhiếp Trường Khanh đấu với hắn, như một đứa trẻ cầm vũ khí múa may với người trưởng thành.
Tuy rằng có lực sát thương, nhưng lực sát thương không hề mạnh.
“Đao này, tên Trảm Long sao?”
“Thật là một thanh đao tốt.”
Diệp Thiên Tầm nói.
Hai người đại chiến ở ngoài thành, dường như đánh tới tuyết trắng đều chấn động rào rạt rơi đầy đất.
Một số cây bị đao khí đánh trúng để lại những vết hằn khó có thể biến mất.
Kinh nghiệm chiến đấu của Nhiếp Trường Khanh cực kỳ phong phú, hắn có thực lực như hiện nay đều là do tích luỹ từ các trận chiến mà ra.
Hắn biết, nếu tiếp tục kéo dài trận đánh, hắn chắc chắn sẽ thua.
Dù gì, lượng linh khí của lục chuyển Kim Đan, nhiều hơn hắn rất nhiều.
Ánh mắt Nhiếp Trường Khanh hơi khựng lại.
Bốn tấm phù lục lập tức xuất hiện trong tay hắn, linh tức khẽ động, phát động phù lục.
Phù lục này do Đạo các Tạ Vận Linh cho hắn, là nghiên cứu của Tạ Vận Linh, đem đạo pháp thu vào trong phù lục bằng một thủ đoạn mạnh mẽ.
Sử dụng thuộc tính linh khí tương ứng, có thể bộc phát ra uy lực khá mạnh.
Lúc trước trong lúc lẩn trốn truy sát, Tạ Vận Linh đã dùng một tấm, cho nên, hiện giờ còn dư lại bốn tấm.
Oanh!
Bốn tấm phù lục được phát động.
Đạo pháp từ tự nhiên.
Có ánh lửa, có màu đất, có kim quang, có xanh biếc…
Màu bốn loại thuộc tính nổ ra xung quanh Nhiếp Trường Khanh, hóa thành bốn loại thuộc tính cự thú.
Nhiếp Trường Khanh ngã người về trước, phóng nhanh tới gần Diệp Thiên Tầm.
Diệp Thiên Tầm thấy cảnh này, đôi mắt cũng ngưng trọng lên.
Nhưng mà, Nhiếp Trường Khanh đã phóng về phía hắn.
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một viên châu bằng kim loại nho nhỏ.
Nhiếp Trường Khanh tung ra viên châu kim loại, viên châu nở rộ trong không trung, hóa thành một đóa Lê Hoa mỹ diễm bồnh bềnh, tựa hồ như phát ra như hoà quang rực rỡ.
“Đây là cái gì?!”
Diệp Thiên Tầm trong lòng giật mình.
Hắn tựa hồ cảm nhận được sự uy hiếp từ đóa Lê Hoa này.
“Pháp khí?!”
“Ngươi sao lại nhiều pháp khí như vậy!”
Diệp Thiên Tầm hít sâu một hơi.
Kim Đan hắn hiện lên lơ lửng trên không trung, cả người dường như phát ra một đạo kim quang, tựa như có linh lực xoay chuyển hình thành cái khiên, xoay quanh người hắn.
Nhiếp Trường Khanh lạnh nhạt.
“Đây là…… Bạo Vũ Lê Hoa, ám khí mạnh nhất!”
Lời nói vừa dứt, Nhiếp Trường Khanh tung ra một quyền, khí huyết trên nắm tay nổ vang.
Va vào vòng bảo hộ bằng linh khí, nắm tay Nhiếp Trường Khanh trong chốc lát trở nên bê bết máu thịt, vòng bảo hộ bằng linh khí vốn đang xoay chuyển rất nhanh cũng bị ngăn cách ra!
Trên không, một luồn chấn động nóng rực toả ra.
Kèm theo là luồn khí nóng kịch liệt phát ra, tuyết trắng trên mặt đất cũng bị luồn khí nóng làm tan thành nước.
Đoá Lê Hoa xoay tròn kiều diễm, từng cây từng cây kim bị lửa rực đốt cháy đỏ bừng, bắn ra từ trong Lê Hoa, như một trận mưa to tầm tã.
Diệp Thiên Tầm bàn chân đạp xuống đất, mặt đất bị đạp trũng xuống, hắn muốn lùi về phía sau, nhưng, đã quá muộn.
Bạo Vũ Lê Hoa bắn ra, cơ hồ bao phủ toàn bộ khu vực này, hoàn toàn không có góc khuất.
Dù là Nhiếp Trường Khanh, cũng bị bao vây trong đó.
Phụt phụt!
Tiếng ngân châm đâm vào trong thịt.
Còn có tiếng công kích của bốn loại cự thú do phù lục biến thành.
Tuyết trắng tan hết, thứ còn lại mặt đất là những cây ngân châm cấm đầy.
Diệp Thiên Tầm trên lưng đâm đầy kim, mỗi một cây đều xuyên thủng da thịt hắn.
Nhưng, hắn vẫn chưa chết.
Hắn đứng lên, vận chuyển linh khí, đẩy những cây kim cắm trên người ra.
“Bạo Vũ Lê Hoa……”
“Thật là pháp khí điêu xảo.”
Diệp Thiên Tầm cảm khái không thôi, hắn nhìn về hướng Nhiếp Trường Khanh biến mất, “Lấy thương đổi thương, đủ tàn nhẫn.”
Phía sau Hư Không Chi Môn rốt cuộc là gì?
Diệp Thiên Tầm càng ngày càng tò mò.
Hắn không tiếp tục truy đuổi, lui về sau một bước, đi hướng về phía Võ Đế thành, vừa rồi trong lúc đang chiến đấu, hắn cảm nhận được Võ Đế Thành phát ra dao động đáng sợ, cho dù cách Võ Đế thành xa đến thế vẫn cảm nhận được.
Sợ là ra đã xảy ra biến cố gì đó.
Phía sau một cây khô.
Nhiếp Trường Khanh đang tựa vào, lông mi khẽ rung động, mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của tuyết trắng rơi xuống mặt đất.
Một bàn tay của hắn, huyết nhục mơ hồ, máu vẫn còn đang ào ạt chảy ra, trên lưng hắn cũng máu thịt bê bết, hơi thở uể oải.
“Không hổ là Công Thâu tiền bối, chỉ là phàm nhân mà dám khiêu chiến công tử… ‘Bạo Vũ Lê Hoa’ này, thật sự rất mạnh.”
“Nhưng mà, lực xuyên thấu vẫn còn kém chút, để lúc về phản ánh lại với Công Thâu tiền bối mới được.”
Nhiếp Trường Khanh nhẹ ho ra máu.
Hắn cười nhẹ, ít nhất, hắn vẫn còn sống.
Lục chuyển Kim Đan, rất mạnh.
Ngũ chuyển, đã có thể tiến vào Kim Đan cảnh, lục chuyển, là đã có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích.
Tuyết rất lạnh, nhưng mà, lòng của Nhiếp Trường Khanh lại rất nóng.
Nắm lấy Trảm Long, chống đất, từ từ đứng dậy.
Bỗng nhiên.
Nhiếp Trường Khanh cảm giác cả thân cứng đờ, một tia lạnh băng, nháy mắt lan khắp toàn thân của hắn.
Nơi xa.
Nơi tuyết bay lượn kia.
Một thân ảnh thong thả bước ra, tuyết rơi xung quanh cơ thể hắn đều trở nên vặn vẹo.
Khí tức đáng sợ, áp lực khủng khiếp, khiến cho Nhiếp Trường Khanh ngay cả sức lực để nhúc nhích một ngón tay cũng không có!
Thứ Nhiếp Trường Khanh có thể nghe được, chỉ còn lại tiếng thở dốc của mình quanh quẩn bên tai .
“A di đà phật.”
Tiếng tụng niệm vang lên.
Nhiếp Trường Khanh rốt cuộc cũng thấy rõ thân ảnh kia, là một vị hòa thượng trọc đầu, trên người mặc bộ đồ cũ nát, để chân trần, mỗi một cái chuỗi phật châu trên cổ đều to tầm một cái nắm tay.
“Bần tăng, Khổ Phật tự, Viên Thượng… xin chào thí chủ.”
Phật tăng một bàn tay dựng trước thân, hơi hơi khom người về phía Nhiếp Trường Khanh.
Mạnh!
Cực kì mạnh mẽ!
Trên trán Nhiếp Trường Khanh bắt đầu chảy xuống mồ hôi hột.
Áp lực của vị phật tăng trước mặt này, mạnh đến độ làm hắn kinh hãi.
Thậm chí, còn mạnh hơn so với tên Nguyên Anh cảnh hắn gặp lần trước!
Nhiếp Trường Khanh gầm nhẹ, muốn thoát khỏi trói buộc, hắn không muốn chết, hắn không muốn chết ở nơi này.
Hắn muốn sống sót trở về!
Nhiếp Trường Khanh trong mắt ánh lên sự bất khuất, hắn vốn đã rèn luyện đến khối cốt thứ tư, giờ đột phá thành công gông xiềng nhị cực, xương sống lưng tựa như rồng.
Tựa hồ phát ra tiếng gầm nhẹ.
Trói buộc do phật tăng mang đến cũng lập tức biến mất.
Nhiếp Trường Khanh dưới áp lực sinh tử, bước vào nhị cực Thiên Tỏa.
Mặt đất dưới chân hắn nổ tung, thân hình nghiêng bắn ra, Trảm Long trong tay, đột nhiên chém xuống, kim sắc đao khí, đánh ập về phía phật tăng.
“A di đà phật, lệ khí của thí chủ quá nặng……”
Phật tăng nói.
Lời nói vừa dứt, tựa như cầm một đoá hoa khẽ bắn.
Đao khí của Nhiếp Trường Khanh lập tức nổ tung.
Phật tăng bước ra một bước, lập tức xuất hiện ở phía sau Nhiếp Trường Khanh.
“Nguyên Anh cảnh cũng dám ra tay sao?”
“Công tử từng nói, nếu các ngươi ra tay, sẽ đồ sát hết toàn bộ Nguyên Anh!”
Nhiếp Trường Khanh cắn răng.
“Không cần nghi ngờ, công tử nói được làm được!”
“A di đà phật.”
“Bần tăng chưa từng gây bất lợi cho thí chủ, chẳng qua muốn thỉnh thí chủ đi một chuyến thôi.”
Sau đó, không đợi Nhiếp Trường Khanh mở miệng.
Khổ hành tăng nâng cơ thể của Nhiếp Trường Khanh lên, sau đó phóng lên cao, chân đạp trên không trung, tựa như ngự phong mà đi.
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên từ từ mở mắt.
Sắc mặt hắn thờ ơ, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, vạt áo phiêu phiêu, ngón tay để trên vệ tay, nhẹ gõ.
“Đồ tiên?”
“Quả nhiên, những kẻ có thể tu hành đến đỉnh cao của thế giới, đều không phải loại người ngu xuẩn, lại quả quyết lựa chọn đồ tiên.”
Lục Phiên cười cười.
Đôi mắt hơi hơi dao động, sương mù dày đặc bao phủ Hồ Tâm đảo dần tan đi.
Hắn nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, trong mắt có chút hoang mang.
Có thể hay không một ngày nào đó, những cường giả của Ngũ Hoàng Đại Lục, cũng sẽ lựa chọn đồ tiên?
Chính là đồ hắn, vị tiên hiện tại?
Lục Phiên suy tư.
Một hồi lâu sau, Lục Phiên cười cười.
“Lục Bình An ta thật sự là một lòng vì phồn vinh hưng thịnh đại lục này mà cố gắng.”
Bỗng nhiên.
Lục Phiên phát hiện linh khí dự trữ của hắn tăng lên rất nhiều.
Trong lúc hắn nghi hoặc, đồng thời nghĩ đến cái gì đó.
“Quả nhiên, áp lực mới là động lực thúc đẩy con người ta tiến lên, lão Nhiếp… đột phá rồi sao?”
Lục Phiên suy tư.
Hắn chợt bừng tỉnh, nâng tay lên, tâm trí khẽ động, trong mắt vô số đường cong nhảy lên.
Linh Áp Kỳ Bàn hiện trước mặt hắn, trong mắt hắn, phía trên Linh Áp Kỳ Bàn, có những đường cong hợp thành một tòa lầu các.
Lục Phiên vươn tay, đột nhiên kéo lầu các lên hướng về phía Bắc Lạc hồ mà ném.
Sau đó, trên Bắc Lạc hồ, liền hiện ra một toà lầu, được khí mờ mù mịt bao phủ, mông lung, một toà không hoa lệ cho lắm, nhưng lại cho người ta cảm giác thanh tĩnh yên lòng.
Trong lâu có chứa vạn cuốn điển tịch do Lục Phiên thông qua Vạn Pháp Hồng Lô biên soạn ra.
Lần này, sau khi xem qua Tàng Kinh các của Võ Đế thành, Lục Phiên cảm thấy có lẽ sẽ đem lại sự trợ giúp rất lớn cho Ngũ Hoàng đại lục.
Tuy rằng Kim Đan với Thiên Tỏa là hai loại tu hành khác nhau.
Nhưng, Lục Phiên cảm thấy, tu hành Thiên Toả là con đường gian nan, hắn không thể cưỡng cầu mọi người đều tu hành theo con đường Thiên Tỏa, cho nên, Lục Phiên cảm thấy các tàng thư trong Tàng Kinh các này, có lẽ sẽ giúp cho những tu hành giả không thể tu luyện Thiên Tỏa cảnh, có thể chuyển qua tu hành Kim Đan.
Phía trên Bắc Lạc hồ.
Một chiếc bè trúc đang trôi một cách yên bình, trên bè trúc, Lữ Động Huyền đang châm bếp lò, nướng cá nướng, phía bên khác của bè trúc, Tiểu Ứng Long miệng chảy nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn.
Lữ Động Huyền thì cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Ứng Long, phòng không cho hắn ăn vụng.
Bỗng nhiên.
Trong đầu Lữ Động Huyền vang lên thanh âm của Lục Phiên.
“Lên đảo một chuyến.”
Lời nói của Lục Phiên, làm Lữ Động Huyền bỗng giật cả mình, hắn quay đầu nhìn về phía Hồ Tâm đảo, “Công tử xuất quan rồi?”
Nhưng mà, Lữ Động Huyền tựa hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu, liền phát hiện, Tiểu Ứng Long đã ngậm cá nướng, sau đó phành phạch bay ra ngoài…
“Lại trộm cá!”
Lữ Động Huyền rất giận, nhưng mà, lại không cách nào với con Tiểu Ứng Long này.
Hắn đành phải chèo thuyền đi, hướng về phía Hồ Tâm đảo.
Bè trúc cập bờ.
Lữ Động Huyền sửa sang lại xiêm y, sải bước đi về hướng Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Hắn chắp tay về phía tầng hai của lầu các Bạch Ngọc Kinh, lan can nơi mà Lục Phiên đang dựa vào.
“Công tử.”
Lục Phiên cầm ly rượu thanh đồng trên tay, khẽ gật đầu.
“Có thấy được toà lầu chỗ đó?”
Lục Phiên nâng lên tay, chỉ phía xa của Bắc Lạc hồ, lại thấy, chỗ đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một toà lầu các mông lung trong sương mù.
Lữ Động Huyền cả kinh, trên Bắc Lạc hồ từ khi nào đã xuất hiện lầu các?
Lúc trước hắn không hề phát hiện, không lẽ là do công tử tạo ra?
“Lầu này gọi là ‘Thư lâu’, ngươi đi vào bên trong một chuyến, xem xem có học được chút cái gì không.”
Lục Phiên nói.
Lữ Động Huyền ngẩn ra, Thư lâu?
Nơi để tàng thư sao?
Phía trên Bắc Lạc hồ, thế lại xuất hiện một nơi để tàng thư?
Lữ Động Huyền tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn khom người, bước lên bè trúc, con thuyền lay động, hướng tới Thư lâu.
Đẩy cửa Thư lâu ra, vừa vào trong đó, Lữ Động Huyền lập tức cảm thấy hoa cả mắt.
Trong Thư lâu, ánh nến bất tận, an tĩnh đốt cháy, chiếu sáng khuôn cảnh tăm tối.
Lữ Động Huyền hít sâu một hơi, nhiều thư tịch như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nỗi, hắn tùy tay lấy ra một quyển.
“[Hổ Bào Công], sóng âm kỹ Hoàng giai hạ cấp, sau khi tu luyện có thể gầm gừ tựa mãnh hổ, làm kinh sợ nhân tâm.”
Lữ Động Huyền tay run lên, đây là… tu hành kỹ pháp?
Đem quyển sách này nhét trở về chỗ cũ, Lữ Động Huyền lại rút ra một quyển khác, xem xét cẩn thận, phát hiện, đây lại là một quyển tu hành kỹ pháp chưa bao giờ gặp qua.
Lữ Động Huyền trong lòng kinh ngạc cảm thán.
Hắn không ngừng lật sách, tựa như là phát hiện ra một đại lục mới.
Thậm chí, hắn còn phát hiện bên trong có tu hành công pháp!
Thiên hạ hiện giờ, tu hành công pháp mới có bao nhiêu?
Vậy mà trong Thư lâu này, lại xuất hiện nhiều tu hành công pháp như vậy… nắm lấy thư tịch, tựa như một củ khoai phỏng tay, công tử, ngài đây là chuẩn bị kiếm chuyện a!
Lữ Động Huyền rất nhanh liền đi ra Thư các, chống thuyền về lại Hồ Tâm đảo.
“Công tử…”
Lữ Động Huyền khom người.
“Xem xong rồi?”
Lục Phiên cười nói.
“Có cảm tưởng gì?”
Lục Phiên uống một ngụm Thanh Mai tửu, hỏi.
“Những thư tịch này, nếu có thể truyền bá ra ngoài, sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới toàn bộ tu hành giới, khiến cho tu hành giới tán loạn như giờ, có một mục tiêu nhất định, tiến bộ nhanh chóng…”
Lữ Động Huyền nói.
Hắn nói rất đúng trọng tâm, nói tu hành giới tán loạn, cũng không sai.
Ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh, tu hành giới hiện tại vốn là các thế lực tu hành giả lớn đang ra oai.
Căn bản không hề hình thành phong cách tu hành giả khác, đạt tới hiệu quả bách gia tề phóng, bách nhân đua tiếng.
Trên lầu các, Lục Phiên cười cười.
Hơi hơi gật đầu.
Hắn nhìn nhận cách nói cùng cách nhìn của Lữ Động Huyền.
“Đi đi, đi Bắc Lạc Tây Sơn, đem những tên tu hành giả ăn vạ dưới đó toàn bộ kêu tới đây, bọn hắn ăn vạ dưới Thí Luyện tháp cũng không có gì hiệu quả, học không được gì… một tháng kế tiếp, Thư lâu sẽ tạm thời mở cửa cho tu hành giả, một tháng sau, Thư lâu lập tức đóng lại, đến lúc đó, chỉ có những kẻ đạt tới thành tựu nhất định mới có thể vào Thư các.”
Lục Phiên nói.
Lữ Động Huyền ngẩn ra.
Mở cửa một tháng sao?
“Vâng.”
Lữ Động Huyền vội vàng gật đầu, hắn cảm thấy quyết định này của Lục Phiên, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với tu hành giới hiện tại.
“Công tử, vậy sau một tháng, thành tựu để vào Thư lâu, lại là cái gì?”
Lữ Động Huyền tò mò hỏi.
“Đến lúc đó mới nói…”
Lục Phiên vẫy vẫy tay.
Lữ Động Huyền không nói gì, khom người rút lui, bước lên bè trúc, chống thuyền rời khỏi Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên nhìn Lữ Động Huyền rời khỏi Hồ Tâm Đảo.
Nhẹ nhàng lay động ly rượu thanh đồng trong tay.
Bỗng nhiên.
Trong mắt hắn, liền có đường cong nhảy ra, Lục Phiên nheo lại mắt.
“Hm?”
“Cư nhiên bắt lão Nhiếp đi… Những tên này, muốn làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận