Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 871: Đế binh, mất rồi (1)

Edit: Long Hoàng
Oanh!
Nổ tung kinh khủng, trong chốc lát bắn ra.
Nổ tung sinh ra tiếng vang, trong nháy mắt, như như vòi rồng bao phủ toàn bộ Bình Dương Thiên.
Thánh uy trùng trùng điệp điệp như sóng lớn nện xuống, khiến cho vô số người ho ra máu.
Trong lĩnh vực bàn cờ.
Đám người Lục Cửu Liên rung động ngẩng đầu, con ngươi thít chặt.
Đám người Bá Vương, Đường Nhất Mặc, Nhiếp Trường Khanh, thân thể đang hơi run rẩy, mà những tu sĩ phi thăng của hạ tam trọng thiên càng là có cảm giác trong nháy mắt tiếp theo đều sẽ biến thành tro bụi vậy.
Tại trong nháy mắt mà Thánh Tổ đánh ra một quyền kia, bọn hắn đều cho là mình đều phải chết cả rồi.
Nhưng mà, lại có người đứng ngăn cản trước mặt bọn hắn.
“Là. . . là. . . Lục thiếu chủ!”
Bá Vương hít sâu một hơi.
Nhiếp Trường Khanh càng là toát ra vẻ thất kinh trong ánh mắt, “Công tử không cần phải cứu chúng ta… đây là một đòn của Thánh Tổ đó!”
Không chỉ là Nhiếp Trường Khanh.
Những người khác cũng đều có chút hoảng hốt.
Đối với Lục thiếu chủ, đám thiên nhân cảnh của Ngũ Hoàng chỉ cảm thấy kính nể
Trên thực tế, tại thời điểm bước ra khỏi thiên môn, bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi.
Có thể là, bọn hắn chưa từng nghĩ đến, Lục Phiên sẽ cứu bọn hắn.
Thánh Tổ một quyền. . .
Càng cuốn lấy Đế Uy mờ mịt.
Lục thiếu chủ có thể ngăn cản được sao?
Dựa theo thực lực của Lục thiếu chủ bày ra trước đó, là không thể nào ngăn trở được đấy, rất có thể sẽ hóa thành tro bụi dưới một kích này!
Cho nên, nội tâm bọn hắn đang cực kỳ rung động, thậm chí còn tuôn ra vẻ bi ai.
Bên trong Hư Vô Thiên.
Thân thể của Cố Mang Nhiên chấn động, càng là nhịn không được mà phun máu tươi.
Trong quan tài, từng mảnh vỡ đang nhanh chóng rơi xuống.
“Đứa nhỏ ngu xuẩn này a!”
Cố Mang Nhiên đỏ ngầu cả mắt.
Tốc độ của Lục Phiên quá nhanh, hắn ngăn trở không kịp nữa.
Bằng không, hắn tất nhiên sẽ ngăn cản Lục Phiên.
Lục Phiên chính là vị diện chi chủ của Ngũ Hoàng, nắm trong tay Ngũ Hoàng đại lục, đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh có thể chết, nhưng Lục Phiên không thể chết được.
Lục Phiên mà chết, Ngũ Hoàng chẳng khác nào mất đi xương sống, sẽ từ từ suy bại xuống.
Đương nhiên, Cố Mang Nhiên cũng rất tán thưởng Lục Phiên, khi mà hắn phát hiện Lục Phiên vậy mà dám lao ra đỡ một quyền của Thánh Tổ, trái tim của hắn giật thót.
Lục công tử, đây đích thực là một nam nhân chân tâm thật ý vì Ngũ Hoàng mạnh lên mà bỏ ra tất cả.
Vì để cho Ngũ Hoàng mạnh lên, những năm này, Lục Phiên suất lĩnh tu sĩ Ngũ Hoàng, hung hãn không sợ chết, chống lại thượng giới chư tiên, Cố Mang Nhiên đều thấy được, hắn biết rõ, mục đích của Lục Phiên là muốn để cho Ngũ Hoàng cường đại lên.
Mục đích của Lục công tử hết sức đơn giản.
Mà bây giờ, con người chân chất này, sắp phải chết rồi.
“Không!”
Cố Mang Nhiên nằm tại trong quan tài, nhịn không được ho ra máu.
Bên ngoài Bình Dương Thiên.
Vân tộc Thánh Tổ tầm mắt lạnh lùng.
Đương nhiên, trong nét lạnh lùng cũng có mấy phần kinh ngạc, cái tên Lục Bình An này vậy mà thật sự dám đi ra khỏi Hư Vô Thiên, cứng rắn chống đỡ một quyền của hắn.
Hắn nhưng là Thánh Tổ!
Thánh cảnh cường giả, Cố Mang Nhiều đều phải trọng thương bỏ chạy, Lục Bình An này làm sao cản được hắn?
Tính mệnh của đám sinh linh hạ đẳng này làm sao mà so sánh được với Lục Bình An hắn kia chứ.
Cho nên, nếu Lục Bình An hôi phi yên diệt dưới một quyền này của hắn, vậy thì càng tốt.
Rầm rầm rầm!
Vụ nổ kinh khủng nhấc lên năng lượng phong bạo, khiến cho không ít cửu diễn, bát diễn cấp cao võ thế giới trong Bình Dương Thiên đều đang sụp đổ không ngừng, sinh trong thế giới chết thảm.
Đây là sóng gió đáng sợ bực nào!
Làm cho người ta phải rùng mình.
Hào quang chói sáng, tựa như phù dung sớm nở tối tàn.
Rất nhanh, vầng sáng thu lại.
Tựa như vô số vầng sáng bỗng chốc bị lỗ đen thôn phệ toàn bộ vậy.
Oanh!
Tiếng nổ vang như bị ngăn chặn thật lâu, nổ ra.
Một đạo thân ảnh từ trong vụ nổ kia, bắn ngược mà ra, hóa thành lưu quang, nhanh chóng rút lui trong hư không.
Cuối cùng, bắn vào bên trong Hư Vô Thiên.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người không kìm được kinh ngạc.
Bên trong Bình Dương thiên.
Thiên nhân Ngũ Hoàng, cùng với đám tu sĩ phi thăng của hạ tam trọng thiên sau khi sững sờ, lập tức kịp phản ứng.
“Trốn!”
Hưu hưu hưu!
Một tiếng quát lớn.
Mọi người đều nhanh chóng hóa thành lưu quang, lập tức phóng vào trong Hư Vô Thiên.
Chỉ có vào Hư Vô Thiên mới là an toàn, bởi vì trong Hư Vô Thiên có quy tắc chi lực đáng sợ bảo hộ.
Cho dù là Thánh Tổ, dám tùy tiện bước vào cũng sẽ phải chịu vô thượng sát phạt, thậm chí bị chém đi máu thịt, lột bỏ nguyên thân.
Trên thực tế.
Việc bọn hắn bỏ trốn, chẳng ai quan tâm.
Bởi vì, Thánh Tổ Vân tộc đã bị chấn kinh rồi.
Cho đến tận hôm nay, đây là lần đầu tiên Vân tộc thánh tổ kinh ngạc như vậy, dù cho trước đó Lục Phiên bắn ra một tiễn phá hủy tròng mắt của hắn, hắn cũng chẳng phản ứng lớn đến như vậy.
“Không chết? !”
Vân tộc Thánh Tổ kinh ngạc.
Chặn được rồi?
Không có khả năng a!
Ngũ Hoàng Lục Bình An, thế mà có thể chặn được một quyền toàn lực của Thánh Tổ như hắn!
Vô số bụi mù tán đi.
Bên trong Hư Vô Thiên.
Thân ảnh dần dần rõ ràng.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, ngoại trừ mái tóc tung bay trong gió có chút rối loạn, thì không có chút việc gì.
Nói cách khác. . .
Một quyền của Thánh Tổ, Lục Phiên chẳng tổn hao gì đã có thể cản lại được.
Không, dĩ nhiễn không phải lông tóc không tổn hao gì.
Vô số ngân mang hội tụ.
Có thể dùng mắt thường thấy rõ ràng, trên mỗi đạo ngân mang đều có chi chít vết rạn nứt, thiên nhận ỷ của Lục Phiên cũng giăng đầy vết nứt ra.
Mà Phượng Linh Kiếm mà đỏ kia lộ ra hư hại rõ ràng nhất, thân kiếm tựa như được dùng keo cố dán lại.
Lục Phiên sắc mặt hết sức âm trầm.
Cảm nhận được uy thế của Phượng Linh kiếm đang không ngừng rớt xuống, vậy mà thật sự đang có sát khí nổi lên.
Phượng Linh kiếm. . .
Sau khi cản một kích của Thánh Tổ, sợ là phải phế đi rồi.
Đây là là lần đầu tiên Lục Phiên ăn phải thiệt thòi lớn đến thế!
“Ngươi. . . dám hủy kiếm của bản công tử.”
“Bản công tử, nhớ kỹ.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận