Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 519: Thì ra áp lực của Lục thiếu chủ lớn như vậy (1)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Cửu Liên phải đột phá!
Trận chiến bên trong chiến trường màu máu, Thể Tàng viên mãn hắn, tu hành đến hoàn mỹ, phải đánh vỡ gông cùm xiềng xích trong người, trùng kích Thiên Tỏa cảnh!
Đám học sinh của Đại Huyền học cung đều chết sạch.
Dù cho mạnh mẽ như Lục Cửu Liên, cũng có chút chống chịu không nổi, trên nhóm áo cà sa thứ hai, có một vị Sa Di, để cho Lục Cửu Liên cảm giác áp lực rất lớn.
Tựa như không phải đang đối mặt với một tên Trúc Cơ cảnh, mà là một người trên cả Kim Đan.
Cho dù là Lục Cửu Liên, cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể thắng Sa Di này.
Cho nên, Lục Cửu Liên lựa chọn đột phá.
Gió thổi xào xạc.
Lục Cửu Liên đứng lặng tại chỗ, trang phục thêu thanh liên lây nhiễm vết máu, tựa như hoa sen dính huyết, mang theo vài phần yêu dị.
Cát đá trên đại địa màu máu nhập nhô, xung quanh đều là thi thể của đám học sinh cùng sa di.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Cửu Liên nhìn chằm chằm Sa Di, khí tức trên người đang không ngừng tăng trưởng, xương sống như rồng, phát ra tiếng gào thét điếc tai.
“A di đà phật.”
Sa Di nhìn Lục Cửu Liên, trong ánh mắt mang theo vài phần kỳ dị.
“Thí chủ, từ bỏ đi.”
Sa Di nói.
“Vì sao?”
Lục Cửu Liên nói.
“Bần tăng nhập thế, là bởi vì cứu vớt khổ hài của các ngươi, khổ hải vô nhai, chỉ có bần tăng mới có thể chèo thuyền du ngoạn.”
Sa Di nói.
Khẩu khí của hắn rất lớn.
Trang phục trên người Lục Cửu Liên vẫn tung bay như cũ.
Thanh kiếm trong tay hắn nâng cao lên, kiếm này cũng không phải là linh cụ gì, chỉ đơn thuần là một thanh kiếm được rèn bởi sắt thép thông thường mà thôi.
Mũi kiếm chỉ về phía xa, vẽ một vòng bốn phía.
Đôi mắt của Lục Cửu Liên thâm thúy cùng bình tĩnh nhìn Sa Di.
Hắn là một người rất lãnh tĩnh, và trầm ổn, không tương xứng với người ở độ tuổi này.
Có lúc, hắn cảm giác nội tâm của mình, giống như là một đầm nước đọng, mục đích tồn tại của hắn tựa như chính là vì tu hành.
Trận chiến lần này của học cung, ngay ban đầu, hắn từ chối, thế nhưng, vẫn không thể bù được sự nhiệt tình của Giang Li cùng Đạm Đài Huyền.
Cho nên, hắn tham dự.
Ban đầu chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, thủ thắng thay học cung là được.
Dù cho không thủ thắng, cũng không quá thành vấn đề.
Hai trận tranh tài trước, dù Lục Cửu Liên chiến thắng, nhưng nội tâm cũng không có chút gợn sóng chập trùng nào.
Tuy nhiên, trận thứ ba này.
Tâm thái của Lục Cửu Liên có chút biển đổi, hắn có chút tán đồng những đồng môn này.
Mũi kiếm vờn quanh một vòng, chỉ về phía mỗi một thi thể của học cung học sinh đang nằm dưới đất.
Trong ánh mắt của hắn mơ hồ có một vầng sáng đang cuồn cuộn lấy.
“Đây cũng là cái ngươi gọi chèo thuyền du ngoạn trong khổ hải sao?”
Lục Cửu Liên nói.
“A di đà phật, thiên hạ đại đồng, dù sao vẫn cần hi sinh.”
Sa Di chắp tay trước ngực, nói.
Lục Cửu Liên khẽ nở nụ cười.
“Những người này là huynh đệ học cung của ta, bọn hắn có lẽ không phải mạnh nhất, thế nhưng, tuyệt đối là người đáng giá tín nhiệm nhất, bọn hắn dùng tính mệnh để tạo nên cơ hội cho ta… Bọn hắn hiến tế bản thân, thành toàn ta.”
“Ngươi để cho ta cùng ngươi chèo thuyền du ngoạn trong khổ hải?”
“Buồn cười không?”
Lục Cửu Liên nói.
“Khổ hải vô nhai, đã như vậy, ta đây liền một kiếm đoạn khổ hải.”
Lục Cửu Liên mở miệng.
Lời nói vừa ra.
Tu vi của hắn cuối cùng cũng đạt đến cực hạn.
Ầm ầm!
Trong lúc mơ hồ, nghe được tiếng thiên lôi cuồn cuộn.
Ánh mắt của Sa Di càng ngày càng kỳ dị.
“Thật là một cái thế giới kỳ dị, lại có kỳ tài ngút trời như thế… Đáng tiếc, cái thế giới này cuối cùng rồi sẽ hủy diệt, mà thiên kiêu như ngươi, cũng sẽ vô lực nhìn xem sinh linh vẫn lạc trong sự hủy diệt thế giới.”
“A di đà phật, thiên đạo bất công, đáng tiếc đáng tiếc…”
Sa Di nói.
Oanh!
Bỗng dưng.
Lục Cửu Liên động.
Sống lưng như rồng, khí huyết như thủy ngân, trong lúc lao nhanh, vậy mà truyền đến tiếng nổ vang đáng sợ.
Thanh kiếm xẹt qua trước người hắn, hóa thành từng đường kiếm ảnh, kiếm ảnh như liên, liên sinh cửu cánh.
“Kiếm Liên Khai Cửu Cánh!”
Lục Cửu Liên quát khẽ.
Một đóa kiếm liên, lặng yên nở rộ, khuất kiếm bắn ra.
Ánh mắt của Sa Di ngưng tụ, hắn mở miệng ra, trong miệng tụng niệm Phật hiệu.
Mặc dù hắn cũng chỉ là Kim Đan cảnh, thế nhưng, hắn chính là linh thức phân thân của bá chủ vị diện chí cường trung võ.
Đối với một chiêu này của Lục Cửu Liên, lại sợ cái gì?
Từng cái kinh văn hóa thành một cái lá chắn vòng tròn xung quanh thân thể Sa Di.
Kiếm liên trôi nổi mà đến, giống như là có một trận gió lốc vụt đến, xông về phía trên khiên tròn.
Oanh!
Sóng khí vô hình nổ tung.
Trên chiến trường màu máu, một đóa thanh liên khổng lồ tựa như đột nhiên xuất hiện, mặt đất hầu như muốn rạn nứt ra.
Tiếng nổ lớn không ngừng truyền ra.
Lục Cửu Liên nắm kiếm, hắn phát hiện thân thể của mình bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tuy nhiên, nội tâm của hắn rất bình tĩnh.
Đưa mắt nhìn ra xa, nhìn về phía Sa Di trúng kiếm liên.
Lại phát hiện, bụi mù tán đi.
Sa Di vẫn đứng lặng tại chỗ như cũ, tăng bào trên người vỡ vụn, trước ngực toát ra một vết thương hình dáng hoa sen, màu tươi ào ạt chảy xuôi xuống từ bên trong.
Bộ dáng của Sa Di có mấy phần thê thẩm, thế nhưng, sắc mặt vẫn an lành như cũ.
“A di đà phật, thí chủ, bần tăng sẽ tìm được ngươi, độ khổ hải của ngươi.”
Sa Di nói.
Lời nói vừa ra.
Một trận gió thổi qua
Cát đá trên chiến trường màu máu cuộn trào.
Thi thể của đám học cung học sinh, biến mất không thấy gì nữa.
Lục Cửu Liên cũng hóa thành một làn khói xanh tán đi.
Sa Di cúi đầu nhìn vết thương trước ngực mình.
Hán cất ra một bước, áo cà sa đỏ tươi cấp tốc bay đến, rơi xuống chân hắn.
Nhưng mà…
Vừa cất ra một bước, vết thương hình hoa sen lập tức có máu tươi phun ra ngoài, thân thể của Sa Di trực tiếp ngã oặt trên áo cà sa.
. . .
Bành!
Bên người Nghê Ngọc, một viên ngọc phù cuối cùng cũng nổ nát vụn.
Ngay sau đó, ngọc phù vỡ vụn hợp thành từng con số trên không trung.
Tây Lương Hạng Gia quân, giết hai mươi địch.
Một phương học cung, giết hai mươi địch.
Bốn phía diễn võ trường, tất cả mọi người sau khi trải qua khoảng yên lặng ngắn ngủi, đột nhiên ồ lên.
Xuất hiện kết quả!
Nhưng mà, kết quả này, lại làm cho tất cả mọi người đều mơ hồ.
Đều giết hai mươi địch, như vậy làm sao phán?
Đến cùng là phương nào xem như thắng lợi?
Nghê Ngọc cũng có chút choáng váng, kết quả này xuất hiện, nàng cũng có chút không biết làm sao.
Sao bây giờ?
Công tử hình như không có nói qua sẽ làm gì khi xuất hiện tình huống như vậy.
Cho dù là Triệu Tử Húc đang nín thở ngưng thần, chuẩn bị xung kích Thiên Tỏa, cũng không nhịn được mà nhìn về con số của hai phương.
Ông…
Trong sương mù ở diễn võ trường.
Một bóng người chậm rãi đi ra.
Hắn đi rất thong thả, khói mù quanh quẩn ở bên cạnh hắn.
Trang phục thêu thanh liên bị nhuộm máu, nhìn qua có mấy phần yêu dị.
“Là Lục Cửu Liên!”
Đám học cung học sinh đang đau khổ chờ đợi ở xung quanh, thấy Lục Cửu Liên bình yên đi ra, đều thở dài một hơi.
Lục Cửu Liên thì là hơi sững sờ.
Tựa hồ không nghĩ đến, những đồng bạn này, vậy mà đều sống sót.
“Huyễn cảnh sao?”
Lục Cửu Liên nhíu mày.
“Tuy nhiên… Không có giống huyễn cảnh, tất cả đều quá chân thật.”
Bỗng nhiên.
Lục Cửu Liên ngẩng đầu, hắn nhìn về phía trên bầu trời, khí tức xung quanh thân thể phồng lên, xương sống như rồng, bắn ra tiếng nổ vang điếc tai.
Thiên Tỏa kiếp!
Có người kinh hô.
Lục Cửu Liên vậy mà hệt như Triệu Tử Húc, đều bước vào Thiên Tỏa cảnh!
“Xem ra hẳn là không phải huyễn cảnh, ta bị đá ra, là bởi vì tu vi của ta, đã đi vào Thiên Tỏa sao?”
Lục Cửu Liên suy tư.
Trận pháp này, có lẽ thật sự chính là câu thông đến một góc nào đó của thế giới.
Tuy nhiên…
Lục thiếu chủ trong truyền thuyết kia, lợi dụng ngọc phù, để thay thế bọn hắn một mạng.
Có lẽ, bản ý của Lục thiếu chủ là để cho bọn hắn cảm thụ tử vong.
Chỉ là, bởi vì đây chỉ là một trận tỷ thí, cho nên Lục thiếu chủ cho bọn hắn một cơ hội sống lại.
Ánh mắt của Lục Cửu Liên có chút phức tạp nhìn thoáng qua đồng bạn bốn phía.
Cảm giác còn sống, thật tốt.
Rầm rầm rầm!
Phía trên bầu trời.
Lôi vân đen nghịt đột nhiên bổ xuống.
Lục Cửu Liên rút kiếm, kiếm ngân vang.
Một đóa kiếm liên nở rộ.
Lôi kiếp trực tiếp bị đánh tan bành.
Ba kiếm vỡ ba luồng lôi phạt.
Lục Cửu Liên thành công vào Thiên Tỏa.
Dáng vẻ tiêu sái kia, thoải mái kia, cho dù là Bá Vương cũng có chút giật mình.
Thiên kiêu từ Thiên Nguyên vực thì lại kinh ngạc hơn.
Ngũ Hoàng, lại ra một tên yêu nghiệt a!
Nhân bảng tương lai, sợ là có một chỗ cắm dùi cho kẻ này.
Nội tâm của Triệu Tử Húc có hơi kinh, Lục Cửu Liên nhẹ nhàng độ kiếp như vậy, khiến cho hắn có chút khó tin.
Tên này, quái vật sao?
Không xem lôi kiếp như lôi a?
Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền thì liếc nhau một cái.
Tâm tư của bọn hắn đều về lại thắng bại.
Cũng là giết hai mươi địch, cũng là mỗi bên thắng một trận ở hai trận trước, cho nên, kết quả trận này sẽ phán như thế nào đây?
Sau đó, ánh mắt của hai người liên rơi vào trên thân Nghê NGọc.
Dù sao, cuộc tỷ thí này, Nghê Ngọc là chủ đạo, với lại, Nghê Ngọc là thị nữ của Lục Bình An, hiện tại cũng đại biểu ý chí của Lục Bình An.
Để cho nàng quyết phân thắng thua, hết sức công bằng.
Vào lúc tầm mắt của mọi người đều hội tụ trên người Nghê Ngọc, khuôn mặt mập phì của nàng, không khỏi méo thành một cục.
Thật xoắn xuýt a.
Chuyện này khiến nàng làm sao ra quyết định a.
Đều là giết hai mươi, nàng nên quyết đoán thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận