Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 819: Trường sinh cái con mẹ nó (1)

Edit: Long Hoàng
Cầu trường sinh, vấn Trường Sinh.
Đối với phàm nhân mà nói, trường sinh chính là dụ hoặc chí mạng.
Thế gian càng phồn hoa, phàm nhân càng khó mà dứt bỏ, chờ mong đối với trường sinh lại càng như là Liệu Nguyên chi hỏa, bùng cháy ở trong lòng bọn họ.
Nhân Hoàng là phàm nhân, là phàm nhân thuần túy.
Không thể tu hành, tiên duyên không dính thân, mặc dù sống cả một đời không bệnh không tai ách quấn thân, thế nhưng… cũng không thoát được tử vong, không thể nào trường sinh.
Đại Huyền lịch 161 năm.
Tại dưới thế gian xôn xao, nhân hoàng tự mình hạ chiếu chỉ, sai người mang Thiên Tử lệnh đi vào yêu châu.
Đối với nội dung cụ thể bên trong thiên tử lệnh, thế nhân không được biết.
Chỉ biết là, ngày đó, Yêu châu chấn động, có khí thế khủng bố tràn ngập!
“Cút!”
Trong hoang mạc cuồn cuộn, có Yêu Vương hướng về phương Đông rít lên một tiếng, thanh âm như bôn lôi, chấn động đến ốc đảo chìm nổi, dẫn tới trong hoang mạc bão cát nổi lên, hình như có vòi rồng cuốn quá đại địa.
Ngày đó.
Bên ngoài thiên hàm quan.
Có tu sĩ đứng lặng ở đầu tường, ngưng mắt nhìn ra xa.
Thấy phía tây có bão cát cuồn cuộn, đụng vào cổng thành thiên hàm quan, cát vàng vô tận khiến cho nửa cái cổng thành đều bị cát nhấn chìm.
“Nhân tộc. . . Chớ có lấn yêu quá đáng!”
Thanh âm trầm thấp nổ vang, đụng vào trên cổng thành thiên hàm quan, khiến cho cổng thành rạn nứt, hiện ra lít nha lít nhít khe rãnh.
“Chúng ta kính nhân hoàng Đàm Đài Hạ, luôn ở trong hoang mạc phía Tây sinh tồn, không hề xâm phạm lãnh thổ nhân tộc một tấc nào, nhưng đừng cho rằng yêu tộc chúng ta tính tình tốt!”
Thanh âm băng lãnh, ẩn chứa sát ý kinh khủng.
“Một tờ Thiên Tử lệnh, liền muốn Yêu Vương tộc ta cắt thịt lấy máu, khoét ra yêu tinh, đây là coi tộc chúng ta như đồ ăn sao? !”
Âm thanh khủng bố va chạm.
Giữa con phong bạo, Yêu Vương càng nói càng tức giận.
Bất quá, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, hóa thành lưu quang tan biến tại trong hoang mạc vô biên.
Trên Thiên Hàm quan.
Từng vị binh lính thủ thành sớm đã trợn to mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khí thế mà Yêu Vương kia vừa mới phóng thích ra, đúng là khiến cho bọn hắn hoảng sợ khôn cùng.
Yêu tộc. . . tựa hồ mạnh hơn trước kia nhiều a!
Tu sĩ thủ thành Thiên Hàm quan thì sắc mặt đều biến.
Hắn không nghĩ tới, Nhân Hoàng vậy mà hạ lệnh để cho một vị Yêu Vương tự khoét yêu tinh?
Yêu cầu như vậy, chẳng khác gì bắt người khác tự móc trái tim ra!
“Hồ đồ, vô lý!”
Tu sĩ thủ thành chấn nộ, phóng lên tận trời, bay lượn tại bên trên thiên khung, vọt vào trong đế kinh.
Mà tin tức cổng thành Thiên hàm quan bị cát vàng nhấn chìm cũng lập tức truyền khắp đại huyền thần triều.
Ở giữ ban công cung điện sâu trong đế đô.
Đạm Đài Hạ chắp tay, khoác long bào, trên tóc điểm bạc, da thịt nhăn nheo, lộ ra vẻ già nua, từng đạo vết nhăn hiện lên trên gương mặt của hắn.
Hắn già rồi.
Giống như phụ hoàng hắn năm đó, từ từ già đi.
Có thái giám phi tốc đi vào, đem tin tức Thiên Hàm quan báo cho Đàm Đài Hạ.
Đạm Đài Hạ ngồi bên cạnh lò sưởi, sưởi ấp thân, bình tĩnh lắng nghe tin tức từ thái giám.
Làm nhân hoàng nhiều năm như vậy, trên người hắn có được uy áp vô hình.
“Ồ. . . Xem ra, yêu tộc cự tuyệt.”
Đạm Đài Hạ cũng là rất bình tĩnh, cười cười, nếp nhăn trên mặt lay động.
“Tuổi thọ trung bình của yêu tộc dài hơn nhân tộc nhiều, chắc chắn là nhờ có yêu tinh, bởi vì bên trong yêu tinh có năng lượng tẩm bổ thân thể bọn chúng. . .”
“Nghe đồn, năm đó ở Tây Vực đại địa, đám dư nghiệt Hắc Long giáo, cùng với Mã Đốn vương triều đã từng đào ra yêu tinh để tu hành, mượn nhờ yêu tinh, có được một loại hệ thống tu hành khác, xưng là “Thần Cách” hệ thống.”
“Tuổi thọ kéo dài, dễ dàng sống được mấy trăm năm. . .” Nhân Hoàng chầm chậm nói.
Đám hoạn quan đều quỳ sát trên mặt đất, run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.
Đạm Đài Hạ đứng người lên.
Đi chân đất đạp ở trên sàn nhà, ngửa đầu nhìn sắc trời âm trầm.
“Giang sơn bây giờ tráng lệ bực nào, bách tính an cư lạc nghiệp, thời đại tu hành hưng thịnh. . .”
“Cái này được xưng là thịnh thế a?”
“Đây là thịnh thế do trẫm lập ra, cũng không kém gì phụ hoàng đi. . .”
Đạm Đài Hạ đưa tay, nâng lên mái tóc trắng bạc bay phất phơ trong gió tuyết.
Từng cái thái giám quỳ sát, yên lặng làm người nghe của Đạm Đài Hạ.
“Công tích của Trẫm vĩ đại như thế, chẳng lẽ muốn cầu trường sinh cũng không thể hay sao?”
Đạm Đài Hạ cúi đầu, nói.
Nhắm mắt lại, tâm tư Đạm Đài Hạ đang phập phồng.
Ngồi ở vị trí cao, tâm tư rồi sẽ chuyển biến, hắn của trước kia, cũng từng như Đạm Đài Huyền, muốn trở thành một vị nhân hoàng tốt.
Vì thiên hạ được an ổn có thể dốc hết tâm huyết.
Nhưng là, hắn phát hiện, hắn chẳng thể tiêu sái được như Đạm Đài Huyền, càng gần với cái chết, hắn càng hoảng hốt.
“Thế gian này… người tu hành vô số, cũng không phải không có cách để trường sinh, vì sao trẫm không thể trường sinh? !”
Đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt Đạm Đài Hạ có mấy phần sắc bén.
Dường như đang chất vấn thiên địa.
. . .
Ánh nắng ban mai lờ mờ như xé rách đại địa yên tĩnh, ánh nắng như sóng triều, phi tốc lan tràn ra.
Trong đế đô hoàng thành Đại Huyền thần triều, tảo triều mỗi ngày.
Nhân hoàng già nua khoác long bào, khí vũ hiên ngang, từng bước đi lên long ỷ trên cao.
Bách quan phía dưới cung kính.
Một vị đại nho đem sự tình yêu tộc thị uy ở Thiên Hàm Quan do một vị tướng thủ thành báo về nói ra giữa triều, khiến cho trong triều đình, tiếng ồ vang liên tiếp.
Vị đại nho này khuyên nhân hoàng từ bỏ việc muốn khoét yêu tinh của yêu vương.
Bên trên ngai vị, tầm mắt Đạm Đài Hạ nhìn thẳng, không giận tự uy.
“Yêu tộc chính là Tiên Hoàng tự cắt đất phong hầu xưng Yêu Châu, chẳng qua năm tháng dài trôi đi, Tiên Hoàng từng có câu nói rất hay, không phải tộc ta trong lòng ắt có ý nghĩ khác. . .”
“Bây giờ yêu tộc tại yêu châu yên lặng phát triển trăm năm, không biết đã tới trình độ nào, có còn nhận thống trị của Đại Huyền nữa hay không? Liệu có ảnh hưởng tới sự yên tĩnh hài hòa của thần triều hay không?”
“Yêu tộc, chính là dã thú sinh ra lính trí, xưng là yêu, trong huyết mạch có thú tính, chung quy là tàn bạo hung hãn.”
“Cho nên, truyền lệnh của trẫm, kể từ hôm nay, thuế má hàng năm của Yêu Châu tăng thêm ba thành, đồng thời bên trong cống phẩm hàng năm đều phải có thêm mười viên yêu tinh.”
Đạm Đài Hạ, nói.
Lời nói hạ xuống.
Triều đình đều là xôn xao.
Các đại nho quỳ sát ở trong triều hô to không nên, nhưng mà Nhân Hoàng đã phất tay áo rời đi.
Quan văn cả triều nhìn nhau, phảng phất thấy được một hồi gió tanh mưa máu.
Tin tức đế kinh rất nhanh truyền ra.
Như một hồi hàn phong băng lãnh thổi vào bên trong Yêu Châu.
Oanh!
Bên trong yêu châu.
Yêu Vương đưa trảo bóp nát thánh chỉ, khí tức băng lãnh truyền ra.
“Thuế má tăng còn có thể chấp nhận, nhưng vì trong bên trong cống phẩm phải có thêm yêu tinh? !”
Tôn Yêu Vương này chấn nộ.
Dù cho là đòi hỏi những yêu tinh lấy từ yêu tộc đã chết già, đây cũng là nghịch lân của Yêu tộc.
“Nhân tộc, lấn yêu quá đáng!”
Đại Huyền lịch 161 năm.
Yêu tộc cự tuyệt tiếp nhận lệnh của Nhân Hoàng, đánh trọng thương tu sĩ truyền lệnh, ném hắn trước cổng thiên hàm quan.
Bách tính thế gian nghe được tin tức này, lập tức có lửa giận cháy hừng hực.
Các nơi trên phố, đều xuất hiện tin tức yêu tộc đã thương người, cùng ăn thịt người.
Lập tức, Đại Huyền thần triều dấy lên phong trào trừ yêu.
Đại Huyền lịch 162 năm.
Nhân Hoàng hạ lệnh, truyền xuống Thiên Văn lệnh Đại Huyền thiết kỵ chinh phạt yêu tộc yêu châu!
Sử quan ghi chép, đây là lần thứ hai Đại Huyền thiết kỵ chinh phạt yêu châu, lần thứ nhất chinh phạt là do tiên hoàng Đạm Đài Huyền tự mình suất lĩnh đại quân, lực áp yêu tộc, khiến cho yêu tộc phải thần phục.
. . .
Khi mà Đại Huyền thiết kỵ đạp lên bão cát xuất chinh.
Yêu tộc chấn nộ, thanh âm thú rống vang lên khắp Yêu Châu, từng đạo khí thế theo đó bốc lên.
Bất quá, có Yêu Vương đè xuống huyên náo này.
Bọn hắn cũng không muốn khai chiến cùng với Đại Huyền thiết kỵ, do đó phái ra một vị yêu tộc sứ giả đi thuyết phục.
Nhưng mà, yêu tộc sứ giả vừa mới đi ra khỏi Yêu Châu đã bị một mũi tên ẩn chứa kình khí mạnh mẽ xuyên thủng, chết ngay tại chỗ.
Đại Huyền thần triều đã yên tĩnh quá lâu, những năm này chưa từng có chiến tranh nổ ra, rất nhiều tu sĩ đã ngứa tay ngứa chân, bây giờ có được cơ hội chinh phạt, phong hầu bái tướng ở trước mắt, ai có thể không hưng phấn? !
Không nhịn được nữa thì không cần nhịn.
Yêu Vương băng lãnh hạ lệnh, làm cho Yêu Châu đã rộng lớn hơn vô số lần, lập tức có phong vân rung động, tựa hồ có Hắc Vân cuồn cuộn.
Lít nha lít nhít yêu tộc cưỡi yêu thú xung phong ra khỏi yêu châu.
Lần va chạm đầu tiên của Đại Huyền thiết kỵ cùng đại quân yêu châu.
Đại chiến giữa Đại Huyền thần triều cùng Yêu Châu chính thức bùng nổ.
Tại thời điểm mà toàn bộ con dân Đại Huyền thần triều đều cho rằng Đại Huyền thiết kỵ uy mãnh, vũ dũng phi thường nhất định có thể dễ dàng san bằng Yêu Châu.
Tin tức ở tiền tuyến truyền về lại là. . .
Đại Huyền thiết kỵ binh bại như núi đổ, thương vong vô số, bị yêu tộc đại quân đánh tới cổng Thiên Hàm quan.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận