Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 334: Thần thông của Trúc Lung, Tiểu Ứng Long bị đánh.

Dịch: ming ming
Note: *Khô đằng: dây leo khô.
Thiên Cơ các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh, lại ban bố một tờ Thiên Cơ lệnh.
Thiên Cơ lệnh truyền khắp thiên hạ, nói Bạch Ngọc Kinh mở cửa Thư lâu, bên trong có vạn quyển thư tịch liên quan tới tu hành, thế nhưng chỉ mở cửa một tháng.
Ngay lúc đó, toàn bộ thiên hạ đều xôn xao.
Rất nhiều tu hành giả đều dồn dập rời khỏi địa phận của mình, đi về hướng Bắc Lạc.
Động thiên địa phúc tại Nam Quận, có một tòa tiểu lâu.
Trong tiểu lâu, có người áo xanh đang trong lúc nâng tay áo vẽ tranh, bút trong tay lưu chuyển nhẹ nhàng, trên giấy lập tức hiện ra sinh vật sống động như thật.
Đó là một con mãnh hổ, mãnh hổ bằng mực đen, xuôi theo đó là linh khí phun trào.
Người áo xanh khẽ lắc bút vẽ, đột nhiên hất về phía trước, mãnh hổ bỗng dưng từ trong bức họa thoát ly ra ngoài, dường như hóa thành một con mãnh hổ thật, vọt nhanh, gầm thét,… Trên bãi đất trống phía trước lâu.
Một thiếu nữ khoác áo đỏ trên mình, cũng ngồi vẽ tại một góc khác của lầu, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế trúc, thân người hơi cúi về phía trước, nét bút tinh tế, đầu bút lông như móc câu, nhẹ nhàng phác họa trên giấy, nàng đang vẽ một bức tranh phong cảnh đẹp tinh xảo, bên trong có núi có sông, tựa như có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Sau khi mặt trời lặn về hướng tây.
Hai người mới kết thúc họa tác tu hành.
“Lục thiếu chủ mở cửa Thư lâu, chứa vạn quyển sách tu hành, chúng ta nên đi Bắc Lạc một chuyến, ta rất là hiếu kỳ đối với thư tịch tu hành.”
Tư Mã Thanh Sam rửa tay, nói với An Diệu Ngữ đang vẽ nốt nét bút tinh mĩ cuối cùng trên bức tranh.
An Diệu Ngữ chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi thổi bút tích trên bức họa, tựa hồ muốn thổi khô vết mực.
“Việc tu hành cũng có thể biên soạn thành sách sao?”
An Diệu Ngữ một bên thổi, một bên tò mò hỏi.
“Tu hành cũng là một môn học vấn mà, đương nhiên có thể biên soạn thành thư tịch, huống hồ, giống như thời Chư Tử Bách Gia, vô số tu hành giả lý giải các lý niệm theo cách của mình, rồi cũng sẽ viết ra, ký lục lại đấy thôi.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
An Diệu Ngữ cái hiểu cái không.
“Vừa đúng lúc, Diệu Ngữ à, ngươi đã đạt đến đỉnh phong Khí Đan, có thể vào trong Thí Luyện tháp thử, củng cố tu vi, tiện thể xem xem có thể đột phá Thể Tàng cảnh không.”
Tư Mã Thanh Sam lau lau nước đọng trên tay, nói.
An Diệu Ngữ nghe vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng, nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Bên trong phúc địa, núi hoa lãng mạn.
Người áo xanh mang theo rương sách, thiếu nữ khoác áo khoác lụa hồng, tay cầm cây dù, bức tranh vung lên, lầu nhỏ ngay sau đó bị bọn hắn thu vào bức tranh.
Hai người hạ sơn, đi về hướng Long Môn.
Không chỉ là đám người Tư Mã Thanh Sam, cho dù là đám người Đường Nhất Mặc đang ở bên trong khu vực cấm vực, cũng đều cảm thấy chuyện lần này không tầm thường.
Lục thiếu tạo dựng Thư lâu, đồng thời mở cửa cho tu hành giả trong thiên hạ một tháng.
Tất cả đều không hề do dự, lập tức xuất phát đi về phía Bắc Lạc.
Bọn hắn cũng không cảm thấy Thư lâu là một cái bẫy, dù sao, nếu Lục Phiên muốn giết bọn hắn, căn bản không cần phiền phức như vậy.
Từng vị tu hành giả hướng về phía Bắc Lạc mà đi.
Mà bây giờ, bởi vì thiên địa biến hóa, đất đai khuếch trương trở nên rộng lớn, nên lộ trình càng thêm xa xôi.
Những tu hành giả có thế lực Long Môn trong tay, có thể tới Bắc Lạc nhanh hơn.
Mà những tu hành giả không có Long Môn thì phải lặn lội đường xa.
Dưới Bắc Lạc phong.
Mặc Bắc Khách đội mũ rộng vành, chống trượng gỗ.
Hắn ngẩng đầu, khóe mắt dày hơi hơi run lên.
Trong khoảng thời gian này, hắn đi thăm viếng rất nhiều thế lực tu hành giả, mời không ít tu hành giả vào Đại Chu học cung làm giáo tập.
Mà bây giờ, mục tiêu kế tiếp của Mặc Bắc Khách, chính là Bắc Lạc, Bạch Ngọc Kinh.
Nếu là có thể mời được một vị tu hành giả bên trong Bạch Ngọc Kinh đi tới Đại Chu học cung làm giáo tập, đối Đại Chu học cung mà nói, tuyệt đối có ý nghĩa vô cùng lớn.
May mắn, Mặc Bắc Khách gặp đúng lúc Lục thiếu chủ mở cửa Thư lâu, cũng thuận đường đi tới.
Trong lúc nhất thời.
Bắc Lạc Bạch Ngọc Kinh, trở thành đích đến tiêu điểm của toàn bộ tu hành giả trong thiên hạ.
Rất nhiều tu hành giả khắp nơi chạy đến, rất nhiều cường giả trong Long Môn cũng ùa chạy ra.

Tiểu Ứng Long bay nhào ra.
Phóng về phía những cành cây khô kia, thân thể của nó đột nhiên trở nên to lớn, Tiểu Ứng Long mặc dù chưa bước vào Thiên Tỏa cảnh, tất cả đều do nó háu ăn lười biếng, thế nhưng Tiểu Ứng Long vốn là dòng dõi Thiên Long mạnh mẽ, thực lực không thể khinh thường.
Chiến đấu vượt cấp hoàn toàn không phải vấn đề.
Thân thể Tiểu Ứng Long tựa như hóa thành một ngọn núi nhỏ, đôi cánh xòe ra, một móng đánh xuống, vô số dây đằng khô đứt đoạn.
Nhưng, vẫn còn có vô số những dây đằng bất tận từ khu rừng rậm rạp trong sơn cốc vươn ra.
Trúc Lung muốn ra tay.
Nhưng bị tiểu Lục Phiên trên vai ngăn cản.
“Tiểu gia hỏa này kinh nghiệm chiến đấu quá ít, hiện giờ cho hắn học hỏi chút kinh nghiệm cũng tốt.”
Tiểu Lục Phiên nói.
Lông mi trên đôi mắt nhắm lại của Trúc Lung khẽ run, hơi hơi gật đầu.
Tiểu Ứng Long rất hưng phấn, những vảy rồng màu vàng như toả ra khí chất tôn quý, móng vuốt nó đập phạch một cái, không khí như nổ tung ra.
Khô đằng không ngừng đứt đoạn, không ngừng rớt xuống.
Tuy rằng thân hình khổng lồ, nhưng Tiểu Ứng Long lại cực kỳ linh hoạt.
Không ít dây đằng vượt qua vô số ngại vật phóng về phía Tiểu Ứng Long, sau đó bị thân thể cao lớn của Tiểu Ứng Long vặn trái vẹo phải tránh ra hết, Tiểu Ứng Long xoay tròn nhảy lên ở vòm trời cao.
Sau đó có linh khí thuộc tính thủy hội tụ trong miệng.
Bắn phun ra, tia nước tinh nghịch thường ngày, vào lúc này, hóa thành mũi tên sắc nhọn.
Mũi tên nước ở không trung hóa thành lưỡi băng, đem toàn bộ dây đằng cắm ở trên mặt đất, mặc cho dây đằng giãy giụa cỡ nào đều không thoát ra được.
Tiểu Ứng Long đắc ý dào dạt.
Vỗ vỗ cánh, nhìn phía trong sơn cốc, bay vút vào trong, xông vào trong sơn cốc.
Oanh!
Bỗng nhiên.
Vô số dây đằng hóa thành một nắm đấm, đánh vào thân Tiểu Ứng Long.
Tiểu Ứng Long thân thể cao lớn, nhưng lại bị đánh bay văng ra, giống như trái banh nện vào mặt đất sơn cốc, kéo lê một đoạn dài.
Trúc Lung đứng xem nơi xa lông mi khẽ run lên.
Lông mày của Tiểu Lục Phiên cũng nháy lên.
Trong sơn cốc, có tiếng nổ sắc nhọn vang lên.
Sóng âm quanh quẩn, vách núi đá nổ tung, nhưng là các hòn đá trên núi đều bị nổ ra, âm thanh vang lên từng trận.
Tiểu Ứng Long từ trên mặt đất bò dậy, nhe răng trợn mắt, khí tức mạnh mẽ không ngừng phát ra từ nó.
Nó… tức giận rồi!
Cái đuôi hung hăng đập trên mặt đất, Tiểu Ứng Long lần nữa lao ra, nhắm về phía bên trong sơn cốc.
Vô số dây đằng tụ hội lần nữa.
Hóa thành nắm đấm đập một phát.
Tiểu Ứng Long lần nữa văng ngược ra, kéo lê một lằn dài trên đất.
Bị đánh hai lần tại cùng một nơi và cùng một cách.
Trúc Lung nói không nên lời, Tiểu Lục Phiên cũng vỗ trán lắc đầu.
Tiểu Ứng Long cũng đã phản ứng lại, chiến đấu như vậy không được, nó hé miệng, một dòng nước mạnh mẽ bắn ra, xông vào trong sơn cốc, va vào trong với đám dây đằng.
Vô số dây đằng tản ra, như những con rắn lượn quanh dòng nước phóng nhanh về phía Tiểu Ứng Long.
Rất nhanh, Tiểu Ứng Long đã bị trói lại.
Bị từng chút từng chút lôi vào trong sơn cốc.
Tiểu Ứng Long lúc đầu còn tỏ ra hung hăng.
Rất nhanh, đã bắt đầu luống cuống.
Quay đầu nhìn về phía Trúc Lung cùng tiểu Lục Phiên, phát ra tiếng kêu “Ư ư”.
“Sau bài học lần này, tiểu gia hỏa chắc sẽ có ý chí cầu tiến hơn, mai này chắc không suốt ngày phun nước bắn bồ câu nữa đâu nhỉ?”
Nhìn thấy Tiểu Ứng Long bị ăn hiếp, Lục Phiên ngược lại nở nụ cười.
Thân thể của Trúc Lung hơi ngã về trước, sau đó phóng ra.
Tiểu Lục Phiên thì lại là xếp bằng lơ lửng một chỗ, không nhúc nhích người.
Hắn nhìn thoáng về phía sau, có một tên cấp bậc lão đại đang hướng về phía này chạy tới.
Nhưng cũng bình thường, động tĩnh lớn như vậy, môn chủ Tuyệt Đao môn mà còn không chú ý tới, vậy năng lực vị môn chủ này cũng rất là có hạn.
Tiểu Lục Phiên bay a bay, lơ lửng trên không trung, chắn phía trước sơn cốc.
Trận chiến này, cũng coi như là cuộc rèn luyện cho Trúc Lung cùng Tiểu Ứng Long.
Để về tới Bắc Lạc, phải dạy dỗ lại cái tên Tiểu Ứng Long này mới được, nếu không thật sự là nuôi thành một con rồng ngốc.
Oanh!
Trúc Lung tốc độ cực nhanh, nàng tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng lại có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh.
Từng cây dây đằng bắn phụt về phía nàng.
Cơ thể Trúc Lung xoay tròn trên không trung, vô số dây đằng bị cắt vụn.
Trúc Lung đáp xuống đất, nâng tay lên, hơi hơi áp xuống phía dưới.
Phảng phất có áp lực cực lớn, làm cho vô số dây đằng đứt đoạn.
Những dây đằng đang buộc lấy Tiểu Ứng Long đều nổ tung ra, Tiểu Ứng Long thân hình thu nhỏ lại, đôi cánh mập mạp vỗ vỗ, phóng bay nhanh ra ngoài.
Trốn ra sau lưng Trúc Lung.
Vô số dây đằng lan ra, dường như cả sơn cốc hoá thành một biển dây đằng.
Ngay sau đó.
Dây đằng hóa thành một gương mặt người.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, gương mặt này chính là của… Lý Tam Tư.
Bên trong hang động âm u.
Lý Tam Tư không thể tin tưởng được nhìn Trúc Lung bị vô số dây đằng vây quanh người.
Bên tai hắn, tiếng cười lạnh băng của một nữ nhân không ngừng vang lớn.
“Thật không thể ngờ, căn cơ của tiểu nữ này còn vững chắc hơn ngươi, nếu gặp được tiểu nữ này trước… đoạt xá xong, đừng nói Nguyên Anh, thậm chí độ kiếp phi thăng đều không phải vấn đề!”
Âm thanh nữ nhân vang lên mang theo vẻ kinh hỉ cùng ảo não.
Đáng tiếc, nàng đã lựa chọn đoạt xá Lý Tam Tư, không thể lại đoạt xá thiếu nữ trước mắt này.
Nếu không chiếm được… vậy thì phá hủy!
Thiếu nữ chỉ là Kim Đan cảnh, chỉ thêm tí thời gian, bước vào Nguyên Anh, đó mới thực sự là phiền phức.
Oanh!
Bên trong sơn cốc âm u.
Toàn bộ sơn cốc đều run lên.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lý Tam Tư gầm nhẹ.
“Đi giết nàng.” Âm thanh lạnh băng của nữ nhân vang vọng bên tai Lý Tam Tư.
Sau đó, Lý Tam Tư liền phát hiện cơ thể của mình bị kia nữ nhân kia khống chế, vô số dây đằng từ thân thể hắn vươn ra, bắn ra khỏi sơn cốc.
Trúc Lung hai mắt vẫn nhắm, trên mặt không chút biểu tình, nhìn vô số dây đằng chồng chất thành gương mặt Lý Tam Tư.
Hai chân hơi khuỵ xuống, bắn nhanh ra ngoài.
Đông!
Vô số dây đằng vỡ tung ra.
Từ trong sơn cốc, một tiếng rên thê lương vang vọng.
Một bóng người nhanh chóng phóng ra, cùng Trúc Lung va vào nhau.
Nơi xa, tiểu Lục Phiên lơ lửng trong không trung không khỏi nhướng nhướng chân mày.
“Lý Tam Tư?”
“Đúng thật là đã bị đoạt xá…”
Bóng người lao ra ngoài, chính là Lý Tam Tư, đạo bào trên người hắn rách nát, bị nhiều dây đằng từ trong cơ thể vươn ra che lấp, những dây đằng kiên cố như lưỡi dao kim loại, va vào nhau, thậm chí sẽ phát ra tiếng động kim loại cứa vào nhau.
“Có ẩn chứa khí tức của bản nguyên…”
Tiểu Lục Phiên hơi kinh ngạc, khó trách dám đoạt xá Lý Tam Tư, tu vi của nữ nhân này, sợ là giống đám người Đỗ Long Dương thực lực là Nguyên Anh cực hạn hoặc Anh Biến cảnh.
Trên mặt Lý Tam Tư hơi kỳ dị, hắn tựa hồ không nhận ra Trúc Lung, cả người như là khoác áo giáp dây đằng, gương mặt cũng trở nên sưng to và vặn vẹo.
Lý Tam Tư giờ phút này, trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Nhưng là, hơi thở lại trở nên rất cường hãn.
Tiểu Ứng Long dừng ở trên vai Trúc Lung, thái độ siêu hung dữ, nó không thể biểu hiện ra nó thật ra đang rất sợ.
Nhưng Trúc Lung lại rất điềm nhiên.
Nàng tuy rằng không có mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tia nhìn lạnh băng từ Lý Tam Tư.
Giống như là đang nhìn con mồi.
“Tốc chiến tốc thắng đi.”
Nơi xa.
Tiểu Lục Phiên lơ lửng ở không trung, nói.
Phía dưới, Trúc Lung nghe vậy, hơi hơi gật đầu, bởi vì nàng cũng cảm nhận được nơi phía sau kia có khí tức rất cường đại đang tới gần.
“Tốc chiến tốc thắng… Loạn ngữ cuồng ngôn…”
Lý Tam Tư giờ đã trở nên có chút quái dị, miệng lưỡi bén nhọn.
Ngay sau đó, bàn tay đã hoàn toàn hoá thành dây đằng, đập mạnh xuống đất.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Vô số khô đằng từ bên trong bùn đất phóng lên, đan chéo thắt lại với nhau.
Đem Trúc Lung cùng Tiểu Ứng Long bao vây ở trong đó.
Vô số khô đằng hóa thành lồng giam vuông vuông vức vức, bốn phương tám hướng không hề có góc chết.
Vây lại chặt chẽ…
Trên mặt Lý Tam Tư toát lên nụ cười khoa trương kì dị.
Đôi tay đã hoá thành dây đằng khô không ngừng chèn ép, đè ép…
Tựa hồ muốn đè áp chết Trúc Lung cùng Tiểu Ứng Long đang sống sờ sờ bên trong.
“Dừng tay!”
Trong đầu, Lý Tam Tư rít gào.
Nhưng hắn cảm thấy cực kì vô lực, ngay cả sức mạnh phản kháng cũng không có.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trúc Lung bị bao vây.
Bỗng nhiên.
Một tia sáng từ bên trong lồng giam kín mít phát ra.
Có tia sáng thứ nhất quang, sẽ có tia sáng hai quang…
Lồng giam làm từ khô đằng run lên, ngay sau đó, đột nhiên vỡ toạc ra, nguồn năng lượng khổng lồ thổi tới, tiếng gầm rú vang vọng không ngừng.
Cái lồng giam kiên cố hơn cả kim loại, ngay lúc này, đã nổ tung vỡ vụn triệt để.
Lý Tam Tư hai tay đang ấn trên đất, nụ cười trên mặt cứng lại.
Và thấy, trong lồng giam kia, lông mi thiếu nữ run run, mi mắt khẽ hướng lên trên.
Mở bừng mắt…
Thiếu nữ mở to mắt, một mắt đen, một mắt trắng!
Oanh!
Dường như có áp lực cực kì khổng bố, khiến cho mọi thứ xung quanh đều bị huỷ diệt.
Mặt đất nổ tung.
Từng cây từng cây khô đằng chồng chất trước mặt.
Dây đằng lại hoá thành một cánh cửa kiên cố.
Nhưng, cửa đằng này cũng không chống đỡ được uy lực bộc phát từ Trúc Lung đã mở mắt, bắt đầu nứt vỡ.
“Vỡ Kim Đan! Mau vỡ Kim Đan!”
Giọng nữ thê lương nổ vang trong đầu Lý Tam Tư.
Lý Tam Tư ngẩn ra, sau đó cười điên cuồng.
“Vỡ cái đầu mẹ ngươi!”
Lý Tam Tư cười to không thôi.
Nữ nhân này muốn vỡ Kim Đan, nhất định phải có được sự đồng ý từ linh hồn Lý Tam Tư, nhưng mà…
Lý Tam Tư hiện giờ lại dám ra sức phản kháng, phản kháng kịch liệt trước giờ chưa từng có, khiến ả không thể dung hợp được linh hồn.
Oanh!
Cả người Lý Tam Tư được bao trùm bởi khô đằng bị một luồng năng lượng như ánh sáng nuốt chửng.
Vô số tiếng tạc nứt vang lên.
Khô đằng vỡ nát.
Lúc ánh sáng biến mất không còn…
Cơ thể tàn rách của Lý Tam Tư cũng rớt xuống mặt đất.
Trúc Lung hơi thở hổn hển, lần nữa nhắm mắt lại.
Tiểu Ứng Long rúc trên vai Trúc Lung, sợ ngây người…
Quá… Quá mạnh a!
Tiểu Lục Phiên cũng kinh ngạc cảm thán, kèm theo sự lớn mạnh của Trúc Lung, đồng thuật cũng càng thêm đáng sợ.
Thủ đoạn này, có thể sánh với thần thông trong truyền thuyết, bản mệnh thần thông dành riêng cho Trúc Lung, nếu để Trúc Lung thật sự trưởng thành.
Có lẽ một khi mở mắt, hắc bạch điên đảo, nhật nguyệt biến hoá.
Trúc Lung nhắm hai mắt, đi tới trước thân thể đang bốc khói của Lý Tam Tư.
Vươn tay.
Nắm lấy đầu của Lý Tam Tư, cứ như vậy kéo đi về hướng của Tiểu Lục Phiên.
Tiểu Lục Phiên bay lại.
Dường như cảm nhận được trong đầu Lý Tam Tư đang đấu tranh kịch liệt, Tiểu Lục Phiên giơ tay, đánh một cái vào đầu Lý Tam Tư.
“An phận tí.”
Lập tức, nữ nhân trong não, không dám quậy nữa.
Bởi vì, ả cảm nhận được, kẻ đánh trên đầu này, dường như có thể xâm nhập vào đây, tiêu diệt ả.
Kèm theo cái đánh của Tiểu Lục Phiên, một trận ma pháp quấn quanh đầu của Lý Tam Tư.
Nữ nhân trong đầu kia, như bị lao tù trói buộc lại, mà Lý Tam Tư cũng hoàn toàn ngất đi.
“Đi thôi.”
Tiểu Lục Phiên liếc mắt về phía ngoài sơn cốc, nói.
Trúc Lung gật đầu, nàng cũng cảm nhận được khí tức đáng sợ kia đang phóng nhanh về bên này, nắm lấy đầu Lý Tam Tư, liền lập tức đi nhanh về hướng ngoại trì sơn cốc.
Bỗng dưng!
Một khí tức cường hãn, kèm theo chấn động xuất hiện!
“Đứng lại!”
“Để người này lại!”
Tiếng quát lớn, cùng với đao ý đáng sợ.
Đao ý sắc nhọn, tựa như là muốn cắt xẻ không khí.
Nơi cách khá xa kia, một thanh đao khí bất chợt chém xuống, cả sơn cốc đều phảng phất bị chém làm hai nửa.
Trúc Lung nhíu mày, cảm giác được vài phần áp lực.
Nhưng mà.
Không biết khi nào, bốn phía có hư ảnh của bàn cờ hiện lên.
Âm thanh đặt cờ lên bàn vang lên.
Lạch cạch.
Đao khí đánh vào trong bàn cờ, tức khắc ngay lúc đó, nát thành mảnh nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận