Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 316: Đồ diệt hết thảy Nguyên Anh cảnh ở Võ Đế thành. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Nam Quận cấm vực.
Đám người Đường Nhất Mặc ngồi xếp bằng thủ hộ ở bên ngoài, lỡ đâu Nhiếp Trường Khanh vừa xông vào cấm vực, lập tức xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn, bọn hắn còn có thể nhanh chóng trợ giúp.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh đã vào trong đó gần nửa canh giờ, lại chưa từng xuất hiện tình huống nào cả.
Xem ra, trong thời gian ngắn là sẽ không ra tới.
Bỗng nhiên.
Đường Nhất Mặc mở mắt ra, hắn nhìn về phía xa, chỗ ấy, có một bóng người sải bước tới.
Đó là một vị nho sinh, tay mang quẻ bức, tay kia thì cầm lấy ba cái đồng bảo.
Một đường đung đưa, cất bước có chút tùy tiện.
“Là Mạc Thiên Ngữ… Nho giáo thủ đồ.”
Có người nhận ra Mạc Thiên Ngữ, kinh ngạc không thôi.
Sau khi quốc sư chết trận, kỳ thật Nho giáo đã có chút xuống dốc, vốn dĩ Hạo Nhiên tông do Khổng Nam Phi sáng lập, mơ hồ có xu hướng cho Nho giáo khôi phục rực rỡ trở lại, đáng tiếc, Khổng Nam Phi độ Thiên Tỏa kiếp thất bại, nên không tài nào gượng dậy nổi.
“Hắn tới làm cái gì?”
Tạ Vận Linh hơi nghi hoặc một chút, Lý Tam Tuế đứng ở phía sau hắn, liếc mắt lườm Mạc Thiên Ngữ, không có để ý nhiều.
Kiếm Thành Hoa Đông Lưu cũng có chút hứng thú, dù sao, lúc quốc sư du lịch Bách gia, đã từng mang theo Mạc Thiên Ngữ đi vào Kiếm phái.
Tây Môn Tiên Chi an tĩnh ngồi xếp bằng ở sau lưng Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, trên khuôn mặt không hề có chút dao động nào.
Mạc Thiên Ngữ… Lại còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn!
Tây Môn Tiên Chi đứng lặng lên, tiếng rút kiếm từ bên trong hộp kiếm vang vọng lên.
“Tiên Chi, làm gì đấy?”
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu khẽ giật mình, vội vàng chặn kiếm của hắn lại.
Tay áo của Tây Môn Tiên Chi trở nền bồng bệnh, mang theo vài phần dứt khoát.
“Giết người.”
Hoa Đông Lưu có chút không nói gì.
Nơi xa.
Mạc Thiên Ngữ sải bước tới, tuy nhiên, nhịp chân có hơi ngưng lại, có sát khí!
Hắn đưa mắt nhìn lại một cái, lập tức thấy được Tây Môn Tiên Chi đang bị Hoa Đông Lưu ngăn cản.
“A… Tây Môn huynh…”
“Lâu ngày không gặp, khỏe chứ?”
Mạc Thiên Ngữ thấy được Tây Môn Tiên Chi, không khỏi cười một tiếng.
Hắn khoe ngực mà đi, vung quẻ bức trong tay.
Tây Môn Tiên Chi hừ một tiếng, sau khi bị Hoa Đông Lưu ngăn lại, hắn mới cho trường kiếm vào lại bao.
Kế tiếp, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, không để ý tới Mạc Thiên Ngữ, thậm chí liếc mắt cũng không.
Mạc Thiên Ngữ không có xấu hổ.
Hắn chắp tay về phía các cường giả xung quanh đây.
Đường Nhất Mặc nhìn xem Mạc Thiên Ngữ, bộc lộ ra mấy phần hơi nghi hoặc.
“Các hạ tới nay đây, không biết có chuyện gì?”
Đường Nhất Mặc nói.
Hắn suy đoán, có lẽ Mạc Thiên Ngữ muốn xông vào bên trong cấm vực.
Tuy nhiên, Mạc Thiên Ngữ luôn trầm mê ở xem bói, tu vi không mạnh, cũng chưa có vào Thể Tàng.
Vào trong cấm vực, tựa hồ là chịu chết.
Mạc Thiên Ngữ cười cười, hắn giơ tay lên, chỉ về phía cấm vực xa xa kia.
“Ra Bắc Lạc thành, tại hạ đã tính cho mình một quẻ, quẻ tượng biểu hiện, cơ duyên của tại hạ ngay ở bên trong cấm vực.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Mọi người đều hơi sửng sốt.
Tây Môn Tiên Chi ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, nghe được Mạc Thiên Ngữ nói vậy, khóe miệng hơi co giật một cái.
“Cấm vực là nơi nguy hiểm cỡ nào, dùng tu vi không phải Thể Tàng cảnh của ngươi, vào trong đó, chắc chắn là phải chịu chết.”
Tây Môn Tiên Chi nói.
Mạc Thiên Ngữ không màn tới, hắn khoát tay áo, cười nói: “Vì lẽ đó, lúc đến đây, tại hạ đã tự tính cho mình hai quẻ hung cát trong chuyến đi này.”
Đường Nhất Mặc dò hỏi: “Quẻ tượng như thế nào?”
Mạc Thiên Ngữ từng bước từng bước đi vào trong cấm vực.
“Quẻ đầu tiên, đại cát, ta từ bỏ, đó không phải là thời cơ để vào cấm vực.”
“Quẻ thứ hai, đại hung, cho nên… Ta tới.”
Mạc Thiên Ngữ cười một tiếng.
Người xung quanh có hơi mơ hồ.
Tây Môn Tiên Chi nghe xong, thì là xấu hổ, đại cát không vào, đại hung lại tới?
“Bang” một tiếng.
Tây Môn Tiên Chi lại lần nữa rút trường kiếm từ bên trong hộp kiếm ra.
Tuy nhiên, Mạc Thiên Ngữ không có chờ hắn huy kiếm đánh tới, đã cười to lên rồi cất bước vào cấm vực.
Tạ Vận Linh lắc đầu.
“Đáng tiếc cho Nho giáo… Nho giáo thủ đô si mê trong việc xem bói, xem ra nhiệm vụ làm cho Nho giáo hưng thịnh, chỉ có thể rơi lên thân Khổng Nam Phi.”
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu cũng toát ra vẻ cảm khái giống vậy.
“Biết rõ đây là quẻ đại hung, mà còn vào cấm vực… Chẳng lẽ đây là hướng chết mà sinh, tử chiến đến cùng sao?”
Lý Tam Tuế lạnh mặt nói.
“Có lẽ, Mạc tiền bối dự định tìm thời cơ đột phá từ bên trong chỗ khó.” (TN: Không biết vì sao đoạn này Đường Nhất Mặc lại gọi Mạc Thiên Ngữ là tiền bối. Mình cũng không tiện sửa đổi nên giữ nguyên luôn.)
Đường Nhất Mặc nói.
Mọi người thấy vậy, cảm khái.
Tây Môn Tiên Chi thì kìm nén một hơi, nhả không được.
Các ngươi tin hắn cái quỷ a!
Quẻ của hắn… chính là một cái bẫy!
. . .
Mạc Thiên Ngữ đi xuyên qua bức tường không khí.
Xuất hiện ở tòa Bồ Tát miếu cũ nát.
Vừa mới xuất hiện, mùi huyết tinh nồng đậm lập tức xông vào giữa mũi miệng của hắn, bên trong Bồ Tát miếu, có thi thể đầy đất, làm cho người ta sợ hãi.
Lại thêm uy áp kinh khủng bên ngoài Bồ Tát miếu.
Mạc Thiên Ngữ không chút do dự, lập tức trở lại tường không khí.
Trước cấm vực.
Mọi người đều đang cảm khái Mạc Thiên Ngữ không sợ hãi mà tìm đường sống trong chỗ chết, thì lại thấy tường không khí chấn động, Mạc Thiên Ngữ dùng vẻ mặt nghĩ mà sợ chui về.
Mọi người đều rơi vào trầm mặc.
“Đáng sợ…”
“Thật là đáng sợ.”
Mặt mũi của Mạc Thiên Ngữ tràn đầy vẻ nghiêm túc, hắn liếc mắt nhìn mọi người, trịnh trọng vô cùng: “Bên một chỗ khác, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông… Sát khí cuồn cuộn, uy áp chấn thiên, tại hạ ra để hòa hoãn nhịp thở, điều chỉnh tâm tính một chút.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Nói đoạn, hắn lại lần nữa chui vào trong đó, thật lâu chưa có trở về.
Mạc Thiên Ngữ đi ra tường không khí, hành tẩu ở bên trong Bồ Tất miếu, sau đó hắn mang theo quẻ bức, đi ra Bồ Tát miếu.
Hắn lập tức thấy từng cái lại từng cái thi thể được phân bố ra ở bên trong cái hố sâu ở đất tuyết xa xa kia…
Mạc Thiên Ngữ mở ngực, sải bước hành tẩu ra.
Nơi xa, có uy áp đáng sợ đang đối đầu lấy.
Mạc Thiên Ngữ ngẩng đầu, lập tức cảm thấy được một hồi đè nén, khiến cho hắn gian nan thở dốc.
Hắn thấy được Nhiếp Trường Khanh ho ra máu ở phía đằng xa, cũng nhìn thấy hư ảnh áo trắng như tuyết trôi nổi trong không trung.
Mạc Thiên Ngữ sợ ngây người.
“Lục thiếu chủ?”
Không hề nghi ngờ, Nhiếp Trường Khanh trước tiên vào cấm vực, chém giết cùng với cường giả bên trong cấm vực, dọn dẹp một con đường an toàn cho Mạc Thiên Ngữ.
Bằng không, bất luận một vị đệ tử nào ở Võ Đế thành, sợ là đủ để nghiền ép hắn.
. . .
Nhiếp Trường Khanh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn lên Lục Phiên.
Trong đôi mắt của hắn lấp lánh vẻ cảm động.
Công tử quả nhiên vẫn là quan tâm hắn, biết hắn sẽ tao ngộ nguy hiểm khi vào cấm vực.
Bên trong hư ảnh, Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, tiêu sái như trích tiên.
Lão tẩu gầm thét, vỗ một chưởng tới.
“Một cái hình chiếu không ra gì, cũng dám giả thần giả quỷ!”
Lão tẩu này giận dữ, còn xen lẫn theo một chưởng gió tuyết, ngay sau đó hóa thành đón tấn công đáng sợ.
Tựa hồ cuốn theo toàn bộ tuyết lớn, hình thành nên một chưởng che khuất cả bầu trời.
Một kích này, khiến cho thần tâm của Nhiếp Trường Khanh trở nên run rẩy.
Cũng làm cho đệ tử nội môn mặc tím bào của Võ Đế thành cực kỳ cuồng nhiệt.
“Đây là nội môn trưởng lão ‘Nguyên Anh cảnh’ của Võ Đế thành chúng ta!”
“Nguyên Anh cảnh, quả nhiên khủng bố!”
“Phía trên Kim Đan, là Nguyên Anh! Kẻ này trốn không thoát!”
Đệ tử áo bào tím cực kỳ cuồng nhiệt, nói.
Vẻ mặt của Nhiếp Trường Khanh thì trở nên trắng bệch, quả nhiên, lão tẩu này là một người ở phía Kim Đan!
Nghe những đệ tử kia kêu gào, Nhiếp Trường Khanh không khỏi ngưng mắt.
Nguyên Anh…
Cảnh giới phía trên Kim Đan là Nguyên Anh sao?
Oanh!
Hư ảnh của Lục Phiên nổi lên, tiểu Lục Phiên này được ngưng tụ ra bởi một giọt linh dịch, bên trong hội tụ lại một sợi thần hồn của hắn.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, áo trắng như tuyết, nhàn nhạt nhìn về phía một chưởng do lão tẩu đánh ra.
Bàn tay của hắn chạm vào phía trên Thiên Nhận Y, sau đó đột nhiên vung về phía trước một cái…
Tiếng rít lập tức vang vọng.
Một thanh Phượng Linh kiếm màu đỏ lừa gào thét mà ra, đụng vào cái tuyết chưởng kia.
Tuyết chưởng lập tức băng tiêu tuyết tan.
Bát quái phù văn hiện lên, quanh quẩn ở xung quanh Phượng Linh kiếm, biến nó thành một thanh kiếm động trời, rồi chợt chém xuống.
Lão tẩu kia lập tức rùng mình.
Hắn vạn lần không ngờ tới, thực lực của cái hư ảnh này, vậy mà có thể mạnh mẽ như thế!
Lão tẩu gầm thét, lưỡi đầy tinh huyết, linh khí phóng xuất, liên tục đánh ra một chiêu rồi lại một chiêu.
Nhưng mà…
Thanh Phượng Linh kiếm chém xuống.
Năng lượng kinh khủng nổ tung, thiên địa tựa hồ cũng có hơi tịch diệt.
Thân thể của lão tẩu bị trảm diệt…
Một cái tiểu nhân nhảy ra từ bên trong thân thể đã bị phá hủy của lão tẩu, điên cuồng bỏ chạy về phía đằng xa.
Đúng lúc này, lại nghe được tiếng rống giận rung trời truyền từ phía Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương một tay nắm lấy trường thương màu đen, đứng lặng ở trên đỉnh Võ Đế thành, trợn mắt trừng trừng, sát khí nghiêm nghị.
“Tặc tử! Trả thiên kiếp lại đây cho ta!”
Đỗ Long Dương cực kỳ giận dữ.
Lúc trước hắn chỉ thiếu chút nữa là có thể độ kiếp thành công, thế nhưng mà, luồng lôi phạt vô cùng quan trọng kia, lại bị Lục Phiên trộm mất, dẫn đến việc hắn không tài nào đột phá.
Đỗ Long Dương rất hận a.
Hiện tại Lục Phiên xuất hiện, hắn hiển nhiên là bộc phát ra sát khí nghiêm nghị.
Nguyên Anh tiểu nhân của lão tẩu kia, nghe được tiếng gầm thét của Đỗ Long Dương, lập tức giật nảy mình.
Hư ảnh phía sau hắn chính là người đã trộm lôi kiếp của Đỗ Long Dương?
Đây là hạng người gì thế!
Nhiếp Trường Khanh cũng khiếp sợ.
Không nghĩ tới, công tử là người mà thậm chí… Ngay cả Thiên kiếp cũng trộm sao?
Hư ảnh của Lục Phiên cười cười.
Hắn nhìn về phương hướng Võ Đế thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận