Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 242: Vương thượng, ngài còn cười ra tiếng (2)

Người dịch: Duy Cường
Đi ra thật xa, Mạnh Hạo Nhiên mới vỗ vỗ lồng ngực của mình, dáng vẻ vẫn còn sợ sệt.
“Lục thiếu chủ thật là đáng sợ, giống như yêu quái ăn thịt người.”
Mạnh Hạo Nhiên có vẻ nghĩ mà sợ nói.
Dưới gốc hoa đào.
Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi giật giật.
Đóa hoa đào trong tay nhẹ nhàng bắn ra.
Ngay sau đó, đóa hoa tan biến tại chỗ, lần nữa xuất hiện, liền đã lơ lửng trên đỉnh đầu Mạnh Hạo Nhiên, chậm rãi hạ xuống.
Oanh!
Mạnh Hạo Nhiên trực tiếp bị ép xuống mặt đất, ngã như một con chó gặm tuyết.
Y phục nho sinh lôi thôi của Khổng Nam Phi nhẹ nhàng lay động, nhìn xem Mạnh Hạo Nhiên đang giãy dụa dưới mặt đất, cười lạnh: “A, tuổi trẻ.”
Mạnh Hạo Nhiên rất nhanh từ trong đất tuyết đứng lên, hắn không còn dám nói lung tung.
Nhu thuận theo sau lưng Khổng Nam Phi, đi tới sau đảo.
Phía sau hòn đảo có chút hoang vu, một bóng người lẻ loi đang ngồi xếp bằng trên mặt đất đầy tuyết đọng.
“Thiên Ngữ.”
Khổng Nam Phi mở miệng.
Mạc Thiên Ngữ mở mắt ra, dáng vẻ của hắn trở nên tang thương rất nhiều, Mạc Thiên Ngữ thấy được Khổng Nam Phi, chợt giật mình, bởi vì Khổng Nam Phi biến hóa quá lớn, làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
Khổng Nam Phi vỗ đầu Mạnh Hạo Nhiên một cái, chỉ chỉ Mạc Thiên Ngữ, “Gọi sư thúc.”
Mạnh Hạo Nhiên lập tức hành lễ, “Sư thúc.”
Mạc Thiên Ngữ hơi có vẻ sững sờ, đây là việc gì xảy ra.
Thân hình Khổng Nam Phi lại lướt ngang một cái, rơi vào bên mộ phu tử, sắc mặt hắn phức tạp, quỳ xuống, cảm xúc có mấy phần dao động, cứ như vậy yên tĩnh quỳ rất lâu.
Mạnh Hạo Nhiên có chút luống cuống tay chân, cũng học theo Khổng Nam Phi quỳ gối trước mộ.
Trong lúc nhất thời, giữa ba người, bầu không khí trở nên yên lặng, tĩnh mịch.
Tuyết trên bầu trời vẫn đang tiếp tục hạ xuống, nương theo từng cơn gió lạnh rít lên, làm cho khung cảnh tăng thêm mấy phần đìu hiu.
Phảng phất như đang tấu lên một khúc ai ca, làm rung động lòng người.
. . .
Giang Li gia nhập Đại Huyền quốc, đối với các thế lực lớn chung quanh đang dùng thái độ quan sát mà nói, đây là một cái tín hiệu.
Giang Li là ai?
Đã từng quân thần của Đại Chu, truyền nhân từ Binh Gia Bạch Phượng Thiên, sở trường thống binh, đã từng dẫn dắt Đại Chu tinh binh, tại Nguyên Xích thành chặn đứng đại quân Bắc Quận cùng Tây Quận.
Đại Huyền quốc có vị ngoan nhân này gia nhập, giống như hổ thêm cánh.
Cho nên, không ít thế gia vốn đang quan sát, dồn dập tìm tới.
Trong đại doanh của Đại Huyền quân.
Đường Hiển Sinh chờ thật lâu, cuối cùng cũng gặp được Đạm Đài Huyền.
Dáng vẻ của Đường Hiển Sinh đã già nua đi rất nhiều, ít nhất theo Đạm Đài Huyền, dường như nửa cái chân đã bước vào trong đất vàng.
“Bái kiến Bắc Huyền Vương.”
Đường Hiển Sinh nở một nụ cười đứng dậy, khom người nói.
Mặc dù Đạm Đài Huyền không chào đón Đường Hiển Sinh, thế nhưng, người tới chính là khách, mà lại Đường Hiển Sinh trở nên già nua như vậy, Đạm Đài Huyền vẫn là mặt mũi tràn đầy nhiệt tình đỡ Đường Hiển Sinh đứng lên.
“Đường thái thú đích thân tới Đại Huyền quân doanh của ta, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Đạm Đài Huyền hỏi.
Trên khuôn mặt già nua của Đường Hiển Sinh, toát ra một nụ cười: “Đại Huyền lập quốc, xuống bắc phạt Chu, lão hủ chúc Bắc Huyền vương, thắng ngay từ trận đầu.”
Hai đầu lông mày của Đạm Đài Huyền nhảy lên một cái, nhưng hắn vẫn im lặng không nói gì.
Hắn biết rõ Đường Hiển Sinh đa mưu túc trí, thế nhưng, hiện tại hắn cũng không nhìn ra, lần này Đường Hiển Sinh đến cùng muốn làm cái gì.
Ngay từ đầu, Đạm Đài Huyền còn có chút cẩn thận, nhưng mà trò chuyện một lúc mới phát hiện, lần này Đường Hiển Sinh tới, không có âm mưu quỷ kế gì.
Ngoại trừ biểu thị Nam Quận sẽ duy trì Đại Huyền, nguyện ý điều động trăm vị Nam Phủ quân đến đây tương trợ ra.
Mặt khác chính là nói về, Đại Huyền quốc sau khi phạt Chu thành công, sẽ xử lý Nam Quận như thế nào.
Đạm Đài Huyền càng nghe càng có chút bối rối.
Bởi vì…
Hắn càng nghe càng cổ quái, phạt Chu… Dường như, lòng tin của Đường Hiển Sinh đối với Đại Huyền, còn nhiều hơn so với hắn, vị Bắc Huyền Vương này!
Cuối cùng.
Trò chuyện kết thúc.
Đường Hiển Sinh chắp tay, dự định cáo lui.
Đạm Đài Huyền có chút sững sờ.
Hắn vẫn cho là, Nam Quận sẽ giống như Tây Quận, lập quốc tranh thiên hạ.
Bởi vì, Nam Quận có thực lực này, Nam Quận Đường Nhất Mặc, càng có thực lực mạnh mẽ không thua kém gì Bá Vương, nhân vật như vậy… Đương nhiên có năng lực tranh giành thiên hạ.
Thậm chí, nếu so sánh ba phương thế lực với nhau, Đại Huyền quốc của Đạm Đài Huyền có lẽ là phương yếu nhất, bởi vì Đại Huyền quốc, không có tu hành giả Thể Tàng cảnh giống như Bá Vương, Đường Nhất Mặc.
Nhưng mà… Đường Hiển Sinh coi trọng nhất lại chính là Đại Huyền quốc.
Đạm Đài Huyền bị làm cho bối rối.
“Vì cái gì?”
Nhìn Đường Hiển Sinh xốc lên màn che chuẩn bị rời đi, Đạm Đài Huyền không nhịn được hỏi.
“Vì cái gì?”
Trên gương mặt già nua của Đường Hiển Sinh mang theo vài phần hồi ức.
Hắn nhớ lại một đêm mưa to gió lớn, thiếu niên thần sắc lạnh lùng, một đường bảo hộ hắn theo đầu đường phố dài của Đế Kinh, giết tới đầu bên kia, giết ra Đế Kinh…
Đường Hiển Sinh cười cười, lắc đầu.
“Chẳng qua là có người cầu một cái yên ổn, đã như vậy, lão phu cũng chỉ có thể vì hắn cầu được một cái bình an.”
Đạm Đài Huyền giật mình.
Đi tới bên ngoài màn che.
Chỉ thấy, dưới màn tuyết lớn, thân thể của Đường Hiển Sinh còng xuống, cất tiếng ho khan, dần dần chui vào xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, tan biến dần giữa mưa tuyết mông lung.
Nếu là Đường Hiển Sinh còn trẻ tuổi, hoặc là trận chiến kia không bại, có lẽ, lần này, trong đại quân phạt Chu, sẽ có thêm một cái Nam Quận tân quốc.
Nhưng mà, chuyện thế gian, không có nhiều như vậy nếu như.
Mười vạn đại quân Nam Quận bại vong, Đường Bạch Vân bỏ mình, Đường Hiển Sinh hiểm tử hoàn sinh trở lại Nam Quận, bệnh nặng ba tháng.
Nam Quận đã mất đi nhuệ khí ban đầu, cũng không còn tâm tư tranh đoạt thiên hạ.
Thân ảnh của Đạm Đài Huyền lẻ loi đứng trong mưa gió.
Nhìn xe ngựa của Đường Hiển Sinh biến mất dần trong gió tuyết mịt mù, thở ra một hơi thật sâu.
Bỗng nhiên.
Một tên binh sĩ trinh sát mặc giáp, nhanh chóng chạy tới.
“Báo!”
Âm thanh xé rách sự bình tĩnh của Đại Huyền quân doanh.
Không ít đại tướng đều đi ra đại doanh.
Mặc Củ cùng Giang Li đồng thời đi ra, hai người liếc nhau một cái.
“Nói.”
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền ngưng tụ, nói.
“Đại quân Tây Lương quốc đã tập kết hai đại hộ thành Túy Long cùng Thông An ở dưới chân, Hạng Vương không dừng lại tu chỉnh, mà là trực tiếp phát lệnh công thành… Đồng loạt tiến đánh hai thành!”
Trinh sát nói.
Võ tướng chung quanh dồn dập hít sâu một hơi.
Thân hình Mặc Củ bao bọc trong lớp áo choàng, ánh mắt hơi híp lại.
Giang Li chỉ lắc đầu, dáng vẻ không có gì ngoài ý muốn.
“Dùng tính tình của Bá Vương, nhanh chóng công thành cũng là bình thường.”
Giang Li nói.
“Ha ha ha, cái tính xấu này của Hạng Thiếu Vân, có chút thú vị.”
Đạm Đài Huyền chợt cười phá lên.
Mặc Củ nhìn xem Đạm Đài Huyền, có chút không còn gì để nói.
“Vương thượng, ngài còn có thể cười ra tiếng?”
“Nếu là Hạng Vương công phá được hộ thành, binh lâm Đế Kinh trước, làm chủ Hoàng thành… Chúng ta sẽ mất đi tiên cơ, những thế gia cường hào kia, rất có thể sẽ lâm trận phản chiến, tình thế đối với Đại Huyền quốc sẽ vô cùng bất lợi.”
Mặc Củ nói.
Tiếng cười của Đạm Đài Huyền lập tức ngưng lại, xấu hổ ho khan một tiếng.
“Bá Vương từng vào Bạch Ngọc Kinh, hiểu rất rõ đối với vị kia bên trong Bạch Ngọc Kinh, cho nên, Bá Vương mới có đầy đủ lòng tin phát động tiến công, không cần quan tâm thái độ của Bạch Ngọc Kinh.”
“Bởi vì thái độ của Bạch Ngọc Kinh, chính là không có thái độ, chỉ cần không tiến đánh Bắc Lạc, Bạch Ngọc Kinh sẽ không ra tay.”
Giang Li nói.
“Cho nên?”
Mặc Củ nhìn về phía Giang Li.
Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ đều là mưu sĩ, công việc bọn hắn cần suy nghĩ tương đối nhiều, thái độ cũng khá là cẩn thận.
Thế nhưng Giang Li khác nhau, hắn thuần túy là quân nhân, tướng lĩnh quân đội.
Góc nhìn đối với vấn đề cùng mưu sĩ bọn hắn cũng sẽ có chỗ khác biệt.
“Cho nên… Chúng ta cần phải tranh nhanh cùng Tây Lương.”
Võ tướng chung quanh đều khẽ giật mình.
Trên không trung, từng mảng tuyết trắng lạnh lẽo hạ xuống, nhưng lại phảng phất là một đóm lửa đang lan nhanh trên đồng cỏ, làm nội tâm rất nhiều võ tướng nóng lên như có hỏa thiêu.
“Tranh nhanh?”
Mặc Củ tinh tế nhấm nuốt lời nói của Giang Li.
Ánh mắt càng ngày càng sáng lên.
“Tranh nhanh, chính là muốn cùng Tây Lương đại quân so tốc độ, so công phá hộ thành, làm chủ Đế Kinh.”
Mặc dù bây giờ phạt Chu, mục đích của Đại Huyền cùng Tây Lương giống nhau.
Thế nhưng…
Một khi Đại Chu sụp đổ, thiên hạ sẽ một phân thành hai.
Một bên là Đại Huyền, bên kia là Tây Lương.
Thế cục… Lập tức liền biến thành Đại Huyền cùng Tây Lương tranh phong.
Cho nên, người nào trước tiên làm chủ Đế Kinh, đương nhiên sẽ chiếm càng lớn ưu thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận