Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 367: Bản công tử nhớ kỹ ngươi. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Lựa chọn của Khổ Đồ, nằm ngoài dự đoán của Lục Phiện.
Hắn vậy mà lựa chọn, vào thời khắc cuối cùng, dẫn nổ ấn ký thuộc về cường giả Phật giới cao võ được lưu lại ở trong đầu mình.
Sự dứt khoát cùng quả quyết của hắn, quả thật là làm cho người ta kinh hãi.
Dẫn nổ linh thức của bản thân, làm cho cả cái mặt ngoài Thiên Nguyên bản nguyên bị hiện lên vô số vết rạn nứt, đây là dự định hủy diệt trọn cái Thiên Nguyên đại lục, vì đó chôn cùng.
Lục Phiên áo đen, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lúc mơ hờ, hắn có thể thấy được một tôn Đại Phật to nằm ngang giữa thiên địa.
Áp lực đáng sợ, đè nén để cho người ta thở không thông.
Cũng chỉ có một chưởng, mà giống như là hủy diệt cả phiến thiên địa vậy.
“Cường giả thế giới cao võ…”
Lục Phiên ngưng trọng.
Nhưng mà, có lẽ bởi vì đối phương được dẫn dắt bởi ấn ký, cho nên chỉ có thể phóng thích ra một tia lực lượng, mặc dù vậy, một tia lực lượng này, vậy mà lại đạt đến cấp độ đáng sợ như vậy!
Lục Phiên cảm thấy áp lực.
Hắn lùi lại một bước, chậm rãi ngồi xuống.
Ma Phủ Thiên Nhận lập tức tán loạn, trong tích tắc, hóa thành muôn vàn ngân mang bay lượn giữa thiên địa.
Lục Phiên vận một tịch hắc sam, lại khôi phục về màu trắng.
Hắn ngồi trong không khí, trên đỉnh đầu, Phượng Linh kiếm cùng với lưỡi đao bạc đang liên tục chồng chất lên nhau, rốt cuộc, hóa thành một đóa hoa sen nở rộ, có trận pháp phù văn tràn ngập.
Linh áp kỳ bàn hiện lên ở trước mặt Lục Phiên.
Hộp cờ lơ lửng.
Linh thức của Lục Phiên ở khoảnh khắc này, không ngừng tuôn trào ra.
Tiếng cờ hạ bàn vang lên thanh thúy.
Đối mặt với một chưởng do hư ảnh Đại Phật kia vỗ xuống.
Lục Phiên lại bày bàn cờ cục.
Đùng!
Một chưởng đáng sợ kia ầm ầm hạ xuống.
Hoa sen được tạo dựng thành từ Phượng Linh kiếm và lưỡi đao bạc, mạnh mẽ chống đỡ một chưởng này, khiến cho vô số gió lốc bao phủ lại với nhau, trong lúc đó, bản nguyên tựa hồ cũng đang sụp đổ!
Hưu hưu hưu!
Một mảnh lại một mảnh đao sắc rơi nhanh xuống từ trên không trung, hung hăng đập lên hắc thiết truyền.
Lít nha lít nhít, khiến cho toàn bộ hắc thiết thuyền đều bị đâm đầy đao sắc.
Lục Phiên bạch y tung bay, y phục dán chặt ở trên người của hắn.
Mười tia linh thức của Lục Phiên đan xen lẫn nhau tung hoành đến cực hạn, cùng với dưới sự tăng phúc của linh áp kỳ bàn, tựa như hóa thành một cái lưới lớn vậy.
Va chạm với một chưởng kia!
Bành!!
Sức bạo tạc đáng sợ, trong nháy mắt phun trào ra.
Bản nguyên nước ở bốn phía bản nguyên hồ đều bị nổ tung, tạo nên sóng lớn nuốt trời.
Toàn bộ bản nguyên không gian đều phát ra tiếng nổ vang, dường như đang sụp đổ.
Đằng xa.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế thở mạnh cũng không dám, thế cục biến hóa, thay đổi ngay tức thì.
Ban đầu Khổ Đồ chiếm cứu ưu thế, vậy mà lựa chọn dẫn nổ bản thân, khiến cho bản nguyên bắt đầu rạn nứt, thậm chí còn dẫn ra một nhân vật chí cao vô thượng cực kỳ đáng sợ xuất thủ.
Không hề nghi ngờ, cái tên chí cao vô thượng này, hiển nhiên là tới từ thế giới cao võ.
Lục công tử có thể chống đỡ được sao?
Trong lòng bọn hắn không có ai chắc chắn.
Đám người Đỗ Long Dương cùng Nữ Đế, nội tâm bi ai.
Bọn hắn vốn là cường giả đỉnh cao ở Thiên Nguyên đại lục, nhưng mà, ở khoảnh khắc này, bọn hắn mới hiểu rõ…
Ở trong mắt cường giả chân chính, bọn hắn cũng chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi.
Một con sâu kiến tùy thời có thể vứt bỏ, tùy thời có thể bóp chết.
“Lục công tử…”
Nữ Để nỉ non một câu.
Đám người Đỗ Long Dương cũng cảm thán.
Bọn hắn thuê Lục Phiên lần này, có thể nói là kiếm bộn rồi.
Nếu như Lục Phiên sống sót, có lẽ giá thuê phải cất cao rồi lại cao hơn.
Nhưng mà, cho dù là bọn hắn, cũng không có bỏ ra nổi nhiều nhất phẩm pháp khí như vậy a.
Bản nguyên đang nổ vang, vết rạn càng ngày càng thô to.
Bản nguyên vỡ vụn, ảnh hưởng rất lớn đối với khắp cả Thiên Nguyên đại lục.
Thiên Nguyên đại lục vốn là trung võ đỉnh cấp, có lẽ thuận theo bản nguyên rạn nứt, mà dần dà suy yếu trở thành thế giới đê võ…
Đương nhiên, vào lúc này, đám người Đỗ Long Dương cũng không có lo được những chuyện này.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào cái tên Cổ Phật khổng lồ kia, Cổ Phật này cơ hồ sừng sững giữa thiên địa, vỗ nhẹ một chưởng, liền đã bộc phát ra uy thế cỡ này.
“Cường giả cao võ, sự tồn tại ở phía trên Nguyên Anh.”
Đỗ Long Dương hít một hơi thật sâu.
Đợi cái chưởng ấn này đánh trúng Lục Phiên, hắc thiết thuyền tựa hồ cũng ở trong khoảnh khắc này mà bị đánh sụp, nổ thành nát nhừ.
Lưỡi đao bạc trở về, hóa thành Thiên Nhận Y, Lục Phiên bạch y bồng bệnh, ngồi ngay ngắn ở phía trên đấy.
Tựa gió xuân ấm áp.
Phật chưởng tán đi.
Tôn Cổ Phật khổng lồ che trời kia cũng trợn mắt nhìn thẳng Lục Phiên.
Dường như muốn nhớ kỹ thân ảnh của Lục Phiên.
Lục Phiên vui mừng không sợ, hắn ngẩng đầu, nhìn tôn Cổ Phật này, trên mặt Lục Phiên không có chút biểu tình nào, thậm chí còn hơi lãnh mạc.
Tôn Cổ Phật này… Lục Phiên hắn, nhớ kỹ.
Cổ Phật dù sao cũng chỉ là linh hồn ấn ký do Khổ Đồ lưu lại, vượt qua khoảng cách không biết xa xôi cỡ nào để mà buông xuống, nên không tài nào ở lại lâu được, cho dù hắn muốn ở lại, thiên địa quy tắc cũng sẽ ngăn cản.
Nương theo tiếng Phạn âm vô tận cùng với tiếng chuông bàn bị đình trệ.
Tôn Cổ Phật này chậm rãi tán đi, tan biến giữa đất trời.
Áp lực đè nén để cho người ta thở không nổi, biến mất.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, vầng sáng của linh áp kỳ bàn đặt ở trước người hắn trở nên ảm đạm, Lục Phiên thấy vậy khẽ nhíu mày.
“Phật giới cao võ.”
“Bản công tử… Nhớ kỹ ngươi.”
Lục Phiên thu hồi linh áp kỳ bàn, ngón tay gõ nhẹ ở bên trên tay vịn Phượng Linh.
Hắn nhìn về phía bản nguyên bị rạn nứt, cười nhạt một tiếng.
“Lén lút làm gì?”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra.
Đám người Đỗ Long Dương đều khẽ giật mình.
Lục Phiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên trên tay vịn Phượng Linh.
Ba con Hỏa Phượng giương nanh do Phượng Linh kiếm hóa thành gào thét mà vụt về phía bản nguyên cầu.
Sau đó nghe được một tiếng rít.
Bên trong bản nguyên cầu.
Một luồng Nguyên Anh nhỏ bé quỷ dị đột nhiên phi độn mà ra, cái Nguyên Anh này có bộ dáng hòa thượng, nhưng mà, trên trán lại có một con mắt thứ ba mở ra, là một hòa thượng ba mắt tà dị.
Nguyên Anh của Anh Biến cảnh!
Nguyên Anh bình thường là sao chép lại bộ dáng bản thân, mà Anh Biến, chính là Nguyên Anh xảy ra biến dị, sẽ thu hoạch được lực lượng tăng phúc.
Nguyên Anh dị biến này chính là Nguyên Anh của Khổ Đồ.
Hắn vậy mà còn chưa chết, Nguyên Anh vẫn còn tồn tại!?
Sắc mặt của dám người Đỗ Long Dương đều trở nên kịch biến, không nghĩ tới lại còn gốc. (TN: Ý bảo nhổ cỏ nhưng lại còn gốc, lâu dài lại mọc lên.)
Quá giảo hoạt.
Trước đó Khổ Đồ nói ra những lời đại nghĩa nghiêm nghị như vậy, thậm chí còn biểu hiện ra vẻ dứt khoát.
Kể cả hư ảnh Đại Phật Phật giới cao võ cũng hiện lên, đánh ra một chưởng diệt thế.
Nhưng mà, tất cả những thứ này, cũng chỉ là Khổ Đồ đang diễn trò.
“Ngươi vì sao còn chưa chết!?”
Nguyên Anh của Khổ Đồ sợ ngây người, bên trong Nguyên Anh có ẩn chứa lấy một sợi linh thức từ Khổ Đồ.
Chỉ cần linh thức bất diệt, Nguyên Anh vẫn còn tồn tại, là hắn có thể thực hiện việc chuyển thế trùng sinh.
Nhưng mà…
Kế hoạch của hắn rất tốt, diễn kịch cũng cực kỳ chân thật.
Dù vậy, hắn lại đoán sai thực lực của Lục Phiên, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, Lục Phiên lại có thể sống sót hoàn hảo không chút tổn hại nào dưới một chưởng của cường giả Phật giới cao võ.
“Thiên địa này có hạn chế… Gông cùm xiềng xích của thế giới trung võ là Anh Biến cực hạn, cho dù là cường giả cao võ buông xuống, cũng không cách nào đánh vỡ cái gông cùm xiềng xích này, mặc dù uy lực của một chưởng kia rất mạnh, thế nhưng cũng chỉ vào cấp độ Anh Biến.”
Lục Phiên nói.
Ý của hắn không cần nói cũng biết, đều là cấp độ Anh Biến, dựa vào cái gì đánh chết hắn?
Mặc dù một chưởng của Cổ Phật kia, quả thật mạnh hơn rất nhiều so với Khổ Đồ, đây chính là khoảng cách về vận dụng lực lượng.
Nhưng mà, không có đánh phá gông cùm xiềng xích, chung quy là không có đánh phá gông cùm xiềng xích.
Mặc dù Lục Phiên ăn thiệt thòi nho nhỏ, thế nhưng, mong muốn một chưởng vỗ chết Lục Phiên, cũng có chút nằm mơ giữa ban ngày.
Với lại, dùng tính nết của Lục Phiên, hắn đã nhớ kỹ tên Cổ Phật này.
Nguyên Anh của Khổ Đồ muốn chạy trốn.
Nhưng mà.
Phượng Linh kiếm vụt nhanh một cái, hóa thành ba thanh, ngăn cản đường lui của hắn.
Sau đó mang lấy Nguyên Anh chậm rãi lơ lững mà tới.
Đằng xa.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế đều cấp tốc phi độn tới.
Trong con ngươi của bọn hắn mang theo cảm xúc vô cùng phức tạp nhìn về phía Nguyên Anh ba mắt của Khổ Đồ.
Thiên Hư công tử giơ tay, tiểu kiếm đón gió mà căng phồng lên, hóa thành một thanh trường kiếm treo trên bầu trời.
Diệp Thủ Đao lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Anh ba mắt.
Nguyên Anh ba mắt bị các cường giả Thiên Nguyên đại lục vây công lại, chính là đã từng “Tiên”.
Nguyên Anh ba mắt của Khổ Đồ giãy dụa trong chốc lát, phát hiện bản thân không tránh thoát được, nên lập tức phát ra âm thanh thê lương.
Hắn cười cực kỳ bén nhọn.
Quét mắt nhìn đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế, toát ra nụ cười vui sướng: “Đừng có dùng tư thái người thắng để nhìn bản tôn.”
“Linh hồn của bản tôn đã phai mờ, bản nguyên cầu của Thiên Nguyên đại lục sẽ lập tức phải bị rạn nứt… Đến khi đó, Thiên Nguyên đại lục sẽ xảy ra hiện tượng sơn băng địa liệt, Hãn Hải nuốt, Yêu Vực giải phong… Các ngươi muốn ngăn cũng không ngăn được! Thiên Nguyên phải hủy diệt!”
Khổ Đồ cười lớn.
Đỗ Long Dương siết chặt nắm đấm, băng lãnh nhìn chằm chằm Khổ Đồ: “Tâm của ngươi… Vì sao lại ác độc như thế!”
“Ác độc?”
Khổ Đồ tựa như cười mà không phải cười.
“Mất đi bản nguyên, Thiên Nguyên sẽ thoái hóa thành đê võ, thực lực của các ngươi cũng sẽ suy yếu, ngã về Trúc Cơ… Mất đi bản nguyên, tựa như Thiên Nguyên mất đi sự che chở, đồng nghĩa với việc Thiên Nguyên sẽ trở thành miếng thịt béo khỏe trong mắt những tên Lưu lạc giả ở hư vô.”
“Đợi cho những tên Lưu lạc giả kia buông xuống, Thiên Nguyên triệt để luân làm địa ngục nhân gian, các ngươi bị ngã cảnh nên sẽ không thể nào ngăn nổi!”
“Đều phải chết!”
“Cùng hắn bị tàn sát, bị nô dịch, còn không bằng bị bản tôn tự tay đưa tang!”
Khổ Đồ nói.
“Tên điên!”
Nữ Đế giận mắng.
Cho dù là Thiên Hư công tử cũng có chút nhịn không được, quá ác độc!
Tên Khổ Đồ này, căn bản không xem tính mệnh của phàm nhân trên Thiên Nguyên đại lục như tính mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận