Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1269: Quyết định của Cổ Đế Hạo (4)

Lục Phiên mỉm cười gật đầu.
“Lão Nhiếp, đi theo ta có một cơ duyên nhỏ”.
Nhiếp Trường Khanh vội vàng khoác lên Trảm Long Đạo, bước ra khỏi thuyền.
Một luồng ánh sáng trắng bay lướt qua bầu trời. Bóng dáng của Nhiếp Trường Khanh và Lục Phiên đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cách Bắc Lạc thành không xa, có một ngọn núi thiên tiên phong cảnh hữu tình.
Nói là ngọn núi thiên tiên nhưng thực chất thì rất hiểm trở, đó là ngọn núi Kiếm Phong sắc bén, đâm thẳng lên bầu trời.
Ở trên đỉnh ngọn Kiếm Phong, có một bóng người đang yên tĩnh ngồi khoanh chân.
Sau lưng người đó đeo một hộp kiếm.
Trong hộp chỉ có một thanh kiếm.
Tên kiếm là Cảnh Thiên.
Cảnh Việt nhắm mắt dưỡng thần, áo trắng bay phất phới, dáng vẻ hiên ngang.
Mặc dù ngồi trên đỉnh Kiếm Phong nhưng hắn ngồi vững giống như một pho tượng ngọc.
Trên người của hắn có một luồng kiếm ý đã được tinh tế cô đọng, kiếm ý này vững vàng không phát ra, nhưng một khi rút ra khỏi vỏ khí thế có thể nổ trời phá đất.
Nhiều năm như vậy, hắn đều dưỡng lực cho một kiếm này.
Đột nhiên, Cảnh Việt mở mắt.
Hắn nhìn thấy trên đỉnh núi, không biết khi nào, bóng dáng áo trắng của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Kiếm ghế xuất hiện, Lục Phiên mỉm cười nhìn hắn.
Trái tim Cảnh Việt đang bình tĩnh thì lập tức nổi lên gợn sóng, nhếch miệng lộ ra nụ cười hoài niệm.
“Không tồi, bảo kiểm này được dưỡng lực rất tâm huyết công phu”.
Lục Phiên kinh ngạc nhìn Cảnh Việt.
Nếu không phải vì lần này so tài về thiên phú lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa thì thậm chí Lục Phiên cũng sẽ không nhớ tới Cảnh Việt.
Cảnh Việt quá im hơi lặng tiếng.
Tu vi cũng không kém đã đạt tới cảnh giới Huyền Tiên đỉnh phong, thế nhưng bảo kiếm được dưỡng lực kia thực sự đáng sợ.
“Ngươi theo công tử ta đi một chuyến, có một cơ duyên nhở”.
Cảnh Việt đứng dậy, kiếm khí trên thân thể nổ vang, dường như khiến cho cả ngọn núi Kiếm Phong rung chuyển.
Hai luồng ánh sáng trắng vọt lên trời, biến mất không thấy đâu nữa.
Trên hành tinh màu vàng, dưới kim tự tháp Thú Tổ.
Nhiếp Trường Khanh kinh ngạc nhìn kim tự tháp cao vút trong mây, mơ hồ có một luồng khí áp rất mạnh từ trong đó toả ra khiến cho sắc mặt hắn đỏ bừng.
Đó là một loại uy lực áp đảo tuyệt đối, khiến cho hắn không dám chống lại uy áp này.
Khi Lục Phiên đưa Cảnh Việt xuất hiện, Nhiếp Trường Khanh không khỏi ngẩn ra nhìn Cảnh Việt,
người bạn cũ nhớ mong bấy lâu.
Cảnh Việt và Nhiếp Trường Khanh nhìn nhau cười.
Trong mắt của Lục Phiên, người tu luyện có thiên phú lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa thì Cảnh Việt và Nhiếp Trường Khanh đều xứng đáng có một vị trí.
Kiếm ý chưa từng có của Cảnh Việt rất phù hợp với pháp nghĩa của Kim Nguyên Pháp Nghĩa, có lẽ thiên phú tu luyện của hắn bình thường nhưng trên phương diện lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa có thể sẽ cho Lục Phiên một sự bất ngờ.
Còn Nhiếp Trường Khanh, đạo kiếm Trảm Long Nhất Đao cũng có phần giống như Cảnh Việt, Kim Nguyên Pháp Nghĩa phù hợp nhất với hắn.
Ngoại trừ lão Nhiếp và Cảnh Việt, Lục Phiên còn gọi tới một người, người này chính là Lục Cửu
Lục Cửu Liên là phân thân của Lục Phiên, đây chính là Lục Phiên muốn bảo đảm tỷ lệ thắng. Cho dù Nhiếp Trường Khanh và Cảnh Việt thua cuộc thì còn có Lục Cửu Liên áp trận, ít nhất cũng phải để Sài Phong bồi dưỡng cho Ngũ Hoàng mười Đế Cảnh.
Có lẽ thiên phú lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa của Lục Cửu Liên không bằng Lục Phiên nhưng ít
nhất cũng không kém quá xa.
Dù sao hắn cũng là phân thân của Lục Phiên.
Xung quanh có Bá Vương, Đường Nhất Mặc, Tư Mã Thanh Sam và những Ngũ Hoàng Kim Tiên khác đến tò mò quan sát.
Bọn họ đều nghe nói về trận cá cược của Lục Phiên và Sài Phong.
“Lục thiếu chủ, đây chính là những người ngươi chọn lựa sao?”
Sài Phong chắp tay ra sau lưng, lộ ra dáng vẻ thong dong, ngoại hình của hắn quả thực rất điển
trai.
Theo cảm nhận của Sài Phong thì tu vi của Lục Cửu Liên và Nhiếp Trường Khanh cũng không tệ lám.
Còn Tu vi của Cảnh Việt hoàn toàn không lọt vào mắt của hắn.
Cũng không phải hắn kiêu căng mà tu vi bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Đế, dù lĩnh ngộ Pháp Nghĩa không cần nhìn thực lực nhưng ít nhất cũng phải đạt tu vi Đế Cảnh chứ.
Cùng hắn tranh tài ngay cả cảnh giới Đế Cảnh cũng không phải, hắn làm sao có thể để mắt đến. Nếu không nhìn thấy biểu cảm chân thành của Lục Phiên, Sài Phong còn cho rằng Lục Phiên đang
cố tình làm nhục hắn.
“Tòa kim tự tháp này ẩn chứa Kim Nguyên Pháp Nghĩa, lĩnh ngộ được Pháp Nghĩa có cơ hội đột phá cảnh giới Đại La Tiên!”
“Vị này là thiên tài Sài Phong đến từ tổ địa Nhân tộc, Hỗn Nguyên tiên vực. Lần này ta gọi các ngươi
tới, chính là so tài lĩnh ngộ Kim Nguyên Pháp Nghĩa với vị thiên tài Sài Phong này ”
Lục Phiên lưu loát nói hết một lượt quy tắc thi đấu.
Sau đó hắn phất tay áo, kết giới trước kim tự tháp lập tức mở ra.
Bốn người đồng loạt xuất hiện ở dưới chân kim tự tháp.
Sài Phong mỉm cười, không nói lời nào, bước lên bậc thang đầu tiên của kim tự tháp.
Lục Cửu Liên và Nhiếp Trường Khanh nhìn nhau theo sát phía sau.
Cảnh Việt thì ngược lại hắn không vội vã bước lên.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên công tử tới tìm hắn, cho hắn một cơ hội, nội tâm của hắn hưng phấn kích động không thể giải thích được.
Trong lúc sự kích động cũng có chút sợ hãi.
Bởi vì, hắn sợ biểu hiện của mình không tốt sẽ làm mất mặt công tử, dù sao trong những người ở đây thì tu vi của hắn là yếu nhất.
“Đi thôi thể hiện ra kiếm ý bất khuất của ngươi”.
“Hãy coi đây như là một lần tu luyện kiếm ý đơn giản”.
Dường như Lục Phiên cảm nhận được Cảnh Việt lo lắng nên hắn đã truyền âm nói với Cảnh Việt.
Cảnh Việt ngẩn người, tay nắm chặt chuối kiếm Cảnh Thiên trong hộp trên lưng, từ từ thở ra một
Giây tiếp theo, hắn bước lên một bước. Ngay tại thời điểm Cảnh Việt bước ra bước này thì áo trắng trên người Cảnh Việt không gió tự bay, dường như có một luồng kiếm ý sắc bén từ dưới bàn chân hắn phát ra.
Luồng kiếm ý này lập tức xông thẳng lên trời, cực kì sắc bén như muốn chém đứt tất cả vạn vật.
Sài Phong đã ở trên bậc thang Kim Tự Tháp, trong nội tâm cảm giác được gì đó, không khỏi kinh ngạc phải quay đầu nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận