Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 869: Linh áp luyện khí tầng tám (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Ô ô ông……
Linh áp bàn cờ hiện ra.
Linh áp bàn cờ phóng ra ánh sáng trắng, bắt đầu khởi động khí cơ thuộc về linh cụ thiên giai thượng phẩm.
Đường vân đan xen ngang dọc, tràn ngập trong Bình Dương Thiên.
Trong hư không, một bàn cờ che trời từ từ mở ra!
Lục Phiên đột nhiên phất tay, hai hộp cờ dâng lên tách rời nhau.
Bạch y phất phới, sợi tóc tung bay.
Trong mắt Lục Phiên, dường như có tia sáng trào dâng.
Trong thiên môn.
Bá Vương đang chiến cùng một vị ngũ khí tiên túc, bị đánh cho cả thân toàn máu, nhưng mà, dưới sự chữa trị của bất khuất đạo ý, thương thế cũng đã tốt lên bảy tám phần.
Nhìn tư thế của Lục Phiên như muốn một mình đối mặt với hàng ngàn kẻ thù.
Máu trong người lập tức sôi lên.
“Bản vương đến đến trợ giúp Lục thiếu chủ một tay!”
“Ngũ Hoàng muốn an an ổn ổn phát triển, cớ gì cứ phải làm khó như vậy?”
“Nếu đã như vậy, giết đến khi có được an bình!”
“Hòa bình, an ổn……là giết mà có được!”
Bá Vương rống to.
Khiên búa trên lưng, ma khí xoáy cuộn, từng bước từng bước, từ thiên môn bước ra.
Đôi mắt Đường Nhất Mặc sắc bén.
Tấm vải trắng quấn trên cánh tay hắn ta rơi xuống, vỡ tung ngay lập tức, xông ra thiên môn!
“Ta cũng đến đến trợ giúp Lục thiếu chủ một tay!”
Bạch y Nhiếp Trường Khanh như tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve trảm long, trong mắt có nỗi hoài niệm.
“Công tử ban cho Trường Khanh Trảm Long đao, chính là để Trường Khanh giết địch!”
“Hôm nay, Trường Khanh liền trợ công tử giết địch!”
Ngự đao ra khỏi thiên môn!
CHIU IU IU!
Từng người tu hành Ngũ Hoàng ra khỏi thiên môn.
Vô số tiên khí cuồn cuộn, bọn họ đạp bộ pháp, kề vai sát cánh chiến đấu cùng Lục Phiên.
Tuy rằng bọn họ đã phi thăng rồi, nhưng mà, Ngũ Hoàng vẫn là nhà của bọn họ như trước.
Ngũ Hoàng diệt, bọn họ cũng không cách nào đơn độc sống một mình được!
Càng huống hồ, trong đại lục Ngũ Hoàng……còn có những người bọn họ phải bảo vệ phải quan tâm.
Tư Mã Thanh Sam ngồi xếp bằng trên hư không, mở cuộn giấy, nhấc bút lên vẩy mực.
Vậy mà lại có núi sông cuồn cuộn hiển hiện trong hư không.
Không Nam Phi đứng trên hư không, tuy luộm thuộm, nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, trên thân mơ hồ có hạo nhiên khí, xông thẳng lên trời.
Bạch Thanh Điểu bao phủ trong hỏa diễm, từng đầu phượng hoàng xông thẳng lên trời cao, tiếng gáy to nương theo đó vang lên.
Trong thiên môn.
Đám tu sĩ của hạ tam trọng thiên tâm trạng cũng dao động kịch liệt.
Bọn hắn nhìn những tu sĩ Ngũ Hoàng liều chết xông lên.
Đôi mắt đỏ hoe trong tích tắc.
Rất nhiều người cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Ngũ Hoàng có thể từ một phương nhỏ nhoi vừa mới đột phá nhập đại lục cao vũ, phát triển thành loại cao võ xưng bá trong hạ tam trọng thiên.
Chính là vì loại tinh thần này của sinh linh Ngũ Hoàng.
Không màng sống chết, tinh thần vì gia viên dám cầu một trận chiến!
Đây là tinh thần rất nhiều đại lục cao võ trong hạ tam trọng thiên chưa từng có!
Đại Tôn bay ra ngoài thiên môn.
Rất nhiều phi thăng giả của hạ tam trọng thiên, tại thời khắc này, cũng thoải mái buông bỏ phi thăng địa, ngửa đầu cười lớn.
Trước thiên môn, bóng người khoan thai, từng đạo tiến khí quấn quanh phía dưới.
Rất nhiều phi thăng giả, đi ra khỏi thiên môn, lần lượt hạ xuống.
Hạ xuống ngoài trời Hư Vô Thiên, chỗ bàn cờ bao phủ trong lĩnh vực.
Ánh mắt Lục Phiên có vài phần ngạc nhiên
Thế nhưng, ngay sau đó, khóe miệng không khỏi cong lên.
Vốn trong trăm năm quay về phàm trần tâm cảnh đã đề thăng lên không ít, bây giờ vậy mà cũng có chút chấn động cùng thăng lên.
Lục Phiên cười cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng lan tỏa.
Sau đó, các quân cờ, đáp xuống bàn cờ.
Ô ô ông……
Lĩnh vực của linh áp bàn cờ……khuếch tán!
Phủ lấy từng vị tiên túc hạ tam trọng thiên, cùng với những thiên nhân của Ngũ Hoàng.
Rầm rầm rầm!
“Đám ô hợp mà thôi.”
“Lại thực dám ra khỏi Hư Vô Thiên……không có quy tắc bảo vệ, chính là tìm cái chết!”
Thượng giới, cường giả vân tộc lãnh khốc vô cùng.
Mặc kệ là thiên nhân Ngũ Hoàng, hay là phi thăng giả hạ tam trọng thiên, ngay đến một vị triều nguyên cảnh cũng không có, lực lượng bực này……
Thượng giới thì sợ gì?
Về cơ bản là có thể nghiền nát được!
Thánh tộc vân tộc đang chinh chiến ngoài bầu trời.
Họ không thể tự nhiên mà thả xích như thế được, lời của thánh tổ, bọn họ đều nghe cả.
Phi thăng địa, minh thổ và nhân gian……
Bố cục này của đại đế chi cổ, là muốn tạo ra một cửu trọng thiên mới, tạo ra thời cơ “thành đế”.
Đây đối với vân tộc mà nói, có một sức hút lớn.
Càng là thánh tộc khổng lồ, lại càng có dã tâm, trong rất nhiều thánh tộc ở thượng giới, thực lực vân tộc rất mạnh, bởi vì có đế binh tọa trấn, mà trong rất nhiều thánh tộc được xếp trước hạng mười.
Nhưng mà……
Nếu vân tộc có thể sinh ra một vị đại đế, vậy vân tộc chắc chắn sẽ càng huy hoàng hơn nữa!
“Giết!”
Một vị cường giả đỉnh cấp Hướng Nguyên cảnh mở lời.
Ra lệnh một tiếng.
Từng chiếc chiến thuyền chứa đầy tu sĩ ngang trời, mang theo khí cơ áp bách thiên địa, giáng xuống Bình Dương Thiên.
Từng vị tu sĩ, lông mày ngang lạnh lùng, sát ý lạnh lẽo lan tràn.
Ngũ Hoàng tuy rằng lúc trước trong thi đấu thiên địa, thu vô số lợi.
Nhưng mà, bất quá cũng chỉ là mười ngàn đạo đạo uẩn, dù là tốc độ dung nhập cực nhanh, thì nhiều nhất cũng chỉ là cao võ cấp tứ diễn.
Cấp tứ diễn, trong thượng giới……chỉ có thể được coi là bình thường.
Chưa từng nắm giữ cao võ cấp tam diễn, đều không thể tự xưng là thánh tộc!
Rầm!
Từng chiếc chiến thuyền trôi nổi trong Bình Dương Thiên.
Cường giả đông nghìn nghịt đạp không mà ra.
So ra thiên nhân của Ngũ Hoàng cùng phi thăng giả hạ tam trọng thiên chỉ là số vụn vặt lẻ tẻ.
Tất cả cường giả vân tộc xuất động, gần như nghiền ép đối phương!
CHIU IU IU!
Từng vị cường giả xoẹt qua hư không, xông vào bàn cờ bao phủ lấy Lục Phiên ngoài trời Hư Vô Thiên.
Trên bàn cờ che khuất bầu trời bao la.
Thiên nhân Ngũ Hoàng, cùng phi thăng giả hạ tam trọng thiên, không chút sợ hãi, mang theo ý niệm liều chết xông lên!
“Chiến!”
Tiếng gào thét nổ vang trời đan xen trên bàn cờ.
Đám cường giả từ thiên môn đi ra, tựa như quân trắng trên bàn cờ.
Mà cường giả vân tộc lại tựa như quân đen trên bàn cờ.
Quân đen cuốn theo uy thế vô cùng khủng bố, muốn nghiền nát quân trắng.
Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ.
Kéo tay áo nhặt quân cờ, phong khinh vân đạm hạ xuống.
Linh áp bàn cờ nhẹ phát sáng, khoảnh khắc tiếp theo……uy thế linh vực, triển lộ không bỏ sót!
“Thiên bội linh áp.”
Lục Phiên phong khinh vân đạm mở miệng.
Mà thiên bội linh áp trong “lĩnh vực” tăng gấp mười, hóa thành vạn bội linh áp.
Vạn bội linh áp luyện khí tầng tám!
Rầm rầm rầm!
Tu sĩ vân tộc vào đến linh vực, chỉ cảm thấy áp lục vô cùng đáng sợ, đột nhiên áp bách bọn hắn, tựa hồ như lục phủ ngũ tạng của bọn hắn đều muốn lệch đi.
Khiến cho thân thể bọn hắn không ngừng run lên, tựa như không nhịn được quỳ rạp trên mặt đất.
Tiên túc cảnh bình thường căn bản là gánh không nổi được vạn bội linh áp của Lục Phiên.
Trực tiếp nổ thành bùn máu.
Nguyên thần thê lương vọt lên, muốn ra khỏi bàn cờ.
Ngũ khí tiên túc, ngược lại có thể đối phó được với linh áp, nhưng mà, lại bị vạn bội linh áp ép đế đầu rạp xuống đất, nằm trên lĩnh vực bàn cờ.
Mà triều nguyên cảnh trong lĩnh vực, tuy rằng có thể kháng trụ linh áp, nhưng lại có cảm giác bị vây trong vũng bùn, mọi cử động vô cùng khó khăn!
Đây là cái gì a? !
Trong lòng đám cường giả vân tộc hoảng sợ.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận