Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1082: Ta vừa duỗi lưng cái thôi… lại thành đế (3)

1545 chữ
Thậm chí những tên kia đi đâu, Cổ Đế Hạo, những Đế Cảnh khác ra sao, Thiên Linh cổ đế không rõ. Mãi đến lần này hắn trở về.
Hắn gặp được Lục Phiên, thấy những rắc rối quấn lên trên người Lục Phiên.
Bực mình liên choảng nhau với hắn.
Hắn ở Thái Cổ liều sống liều chết, mà những kẻ kia lại ở phía sau hắn, dùng những sinh mệnh kia làm quân cơ?
Thiên Linh Cổ Đế làm sao có thể phục?
Hắn lại giống như lính đánh thuê.
Theo Thiên Linh Cổ Đế, Ngũ Hoàng sở dĩ có thể lớn mạnh đến bây giờ, khả năng cao là do những tên kia giở trò trong bóng tối.
Đến mức bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Thiên Linh Cổ Đế suy đoán, tuy vậy hắn không dám khẳng định. Dù sao mấy tên kia cũng là những con cáo già, sống đã qua bao đời.
Nếu hắn có thể dễ dàng đoán ra, phỏng chừng là do bọn họ cố ý.
Thiên Linh Cổ Đế quay người rời đi, quay
Mà hắn vừa đi vào không lâu.
về bên trong tổ địa.
Tầng mây dày đặc nồng đậm kia lại tụ đến.
Thiên Đạo Cửu Trọng Thiên lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh Thiên Linh tộc.
Thiên Linh Cổ Đế bước ra.
Đối mặt với Thiên Đạo.
Hai người dường như đang bàn bạc điều gì.
Hồi lâu, đôi mắt Thiên Linh cổ đế bỗng sáng lên.
“Đây là do người nói! Thiên đạo không nói đùa!”
Thiên Linh cổ đế ánh mắt lấp lánh.
“Bản để giúp ngươi diệt Ngũ Hoàng, ngươi mở ra cho bản để con đường vượt qua Cổ Đế!”
Thiên Linh cổ đế nói.
ầm ầm!
Thiên Đạo Cửu Trọng Thiên nổ vang.
Giống như đang khẳng định, Thiên Đạo không nói đùa.
Thiên Linh cổ đế cười phá lên, hắn rốt cuộc chờ được cơ hội này.
Hắn vất vả tọa trấn Tinh Không Thái Tổ, trải qua bao khó khăn nhọc nhằn chống lại Tiên Thiên Thần Ma không phải vì ngày này sao?
Thiên Đạo tản đi.
Mà khí áp quanh thân Thiên Linh cổ đế không ngừng tăng lên.
Tầm mắt của hắn lướt qua, mang theo những thánh cảnh còn lại của thánh đường chuẩn bị xuất phát.
Từng vị Thánh cảnh lần lượt xuất hiện, vị Chuẩn Đế già kia cũng bước ra.
“Mễ Già đã từng là thánh đường chủ, hắn phản bội Thiên Linh Tộc, Bản đế chúa ghét phản bội, các ngươi đi theo bản đế, tiến vào Ngũ Hoàng, bắt Mễ Già về. Hắn có chống cự, giết không tha!”
Lời vừa xuất ra.
Những Thánh Cảnh theo sau phụ họa.
Thanh âm vang vọng từng góc Cửu Trọng Thiên.
Thiên Linh cổ đế quay người, rất nhanh đã thấy hắn mang theo quan tài gia phong kia.
Sau đó hắn vác quan tài trên lưng, bước từng bước về phía Ngũ Hoàng.
Hắn đem theo quan tài, đề phòng những việc ngoài ý muốn.
Thánh cảnh của Thiên Linh tộc lần lượt theo sau.
Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng một vị Đại Đế cổ đại chân chính, cùng mấy chục vị Thánh Cảnh của Thánh Đường, giờ đã trở thành một nhánh chiến lực vô cùng mạnh của Cửu Trọng Thiên.
Vực sâu Hư Vô.
Nơi Bình Dương Thiên và Hư Vô Thiên bị ngăn cách, nơi bị Lục Phiên chém ra thành một rãnh sâu. Ngăn cách hai mảnh đất.
Ẩn chứa trong đó là năng lực gặm nhấm vô cùng đáng sợ.
Thiên Linh cổ đế vác theo quan tài, hiên ngang mà đến.
Mà phía sau lưng hắn, từng vị Thánh cảnh của thánh đường đi theo. Thiên Linh cổ đế khuyết tán lực lượng bao trùng toàn bộ Thánh cảnh, để bọn hắn có thể kháng lại sự ăn mòn của vực sâu Hư Vô.
Dạng này hóa thành một nguồn năng lượng cuồn cuộn ào tới.
Lục Phiên dĩ nhiên là cảm nhận được.
“Lại tới?”
Lục Phiên nhíu mày, tuy vậy, hắn không lo lắng quá nhiều.
Nếu là lúc trước, Lục Phiên đối đầu với Thiên Linh cổ đế có lẽ sẽ dốc hết sức lực, nhưng từ sau khi hắn luyện thành Kim Hành Bất Diệt ma thể, hắn đã mạnh lên.
Mà với dòng người cuộn cuộn đang kéo đến này.
Hắn chẳng những không sợ mà còn lấy làm mừng.
Hắn nhìn về phía đại lục Ngũ Hoàng.
Thấy Mễ Già đang ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi tuyết Khô Tọa.
“Vừa hay, Chuẩn Đế của Ngũ Hoàng còn thiếu một chút lửa, Thiên Linh Cổ Đế lại đến, đúng lúc
lám..”
Lục Phiên không khỏi cười một tiếng.
Xem người như Cổ Đế làm công cụ, e rằng cũng chỉ có Lục Phiên mới to gan như vậy.
Nên, ở trên hồ Bản Nguyên.
Rồi hắn lấy ra bàn cờ Linh áp.
Trong đôi con ngươi, những đường màu trắng đan vào nhau.
Trong Tinh Không Hư Vô, bàn cờ lập tức mở ra,
Phía trên lầu, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên ghế Thiên Nhẫn, nhàn nhã mà nhấc lên một quân cờ.
Chầm chậm hạ xuống.
Quân cờ đặt trên bàn cờ.
Lập tức trong tinh không Hư Vô một chùm sáng linh áp xuất hiện.
Khí thế trên người Lục Phiên, dường như được tăng lên.
Thiên Linh cổ đế vẫn đang trong vực sâu.
Nguyên thần khuếch tán, bao trùm mấy chục vị Thánh cảnh.
Khi chùm sáng linh áp của Lục Phiên lao tới.
Lập tức hừ lạnh, nói.
“Bại tướng dưới tay ta, còn tới đây làm gì?”
Lục Phiên chầm chậm khẽ cười rồi nói.
Thanh âm vang vọng giữa không gian, bao trùm cả tinh không Hư Vô.
“Lục Bình An, ngươi muốn chết!”
Vị Thiên Linh cổ đế kia lập tức giận dữ.
Dám nói cổ đế hắn là bại tướng dưới tay tên kia? Láo!
Khí áp của Thiên Linh cổ đế chập chùng mọt hồi, hắn vác quan tài, trên gương mặt không khỏi có chút phẫn nộ.
Hắn thua Lục Bình An bao giờ?
“Bại tướng? Bản để thua dưới tay ngươi bao giờ?”
Cố đế cố đè nén cơn giận , nói.
Lục Phiên khẽ cười, không nói tiếp.
Người đời chỉ nghe thấy tiếng quân cờ hạ xuống bàn cờ.
Ngay sau đó.
Giữa đất trời, đột nhiên xuất hiện một cuộn tranh từ từ mở ra, trong đó là một bức họa, chính là hình ảnh Thiên Linh cổ đế bị tháp Thâu Thiên đập trúng cái trán, máu chảy, gương mặt sau khi tỉnh ngộ vội vàng trốn mất tích.
“Ngươi xem…không phải sao?”
Cả đất trời chìm vào yên lặng.
Nhóm Thánh Cảnh Thiên Linh tộc nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác như tín ngưỡng của bọn hắn muốn sup đô!
“Láo toét!”
Thiên Linh Cổ Đế giận giữ, nguyên thần mạnh mẽ như cơn sóng bao phủ, hình ảnh trong Hư Không lập tức bị xé nát.
Thiên Linh cổ đế không nén khí áp của bản thân nữa, khí áp đáng sợ bùng nổ.
Rất nhiều ngôi sao sinh mệnh bị sức mạnh của hắn đánh nát.
Lục Bình An…Thật sự khiến người ta căm ghét!
Tên kia bày ra gương mặt tiểu nhân đắc ý, khiến lửa giận của Thiên Linh cổ đế cháy bùng lên, Uỳnh!
Năng lượng mạnh mẽ tỏa ra tứ phía, bao trùm chiến trường Tinh Không.
Đại lục Ngũ Hoàng, hồ Bản Nguyên.
Mặt biển như đang lo lắng mà nổi sóng.
Hắn lấy một quân cờ từ từ hạ xuống.
Ba!
Đế uy mạnh mẽ, lập tức bị quân cờ này của Lục Phiên dẫn đi, dường như phát tiết trong thiên hà. Uỳnh!
Các cường giả gương mặt biến sắc.
Vô số người tu hành lúc này, thở cũng không ra hơi.
Trong cổ mộ, Cố Mang Nhiên ôm ngực, nắm chặt thần dược Hoa cúc, đột nhiên bừng tỉnh.
Mễ Già đột nhiên mở mắt, thở hắt ra một hơi.
“Cổ đế, quả nhiên lại tới…”
“Xem ra ta không tích lũy được nữa rồi.
“Tu vi tan biến, đi trên con đường tu hành này,...chỉ vì khoảnh khắc này mà thôi.
Trên đỉnh núi tuyết Mễ Già cười một tiếng.
Hắn đứng dậy, tuyết trắng trên thân rơi xuống.
Đứng im lặng hồi lâu, nhìn lên Thiên địa tinh không.
Hắn bật cười to.
“Ngươi chờ ta một lát, Ta duỗi ngươi một cái…là thành đế luôn thôi!” Lời này của Mễ Già vừa nói ra.
Hắn đúng thật đứng trên đỉnh núi tuyết, vươn vai duỗi lưng một cái.
Lưng duỗi ra, núi tuyệt sụp đổ.
Dường như có một con Hung thủ đang ngủ say, giờ này thức tỉnh.
Dường như có một con Đại Đạo bị tháng năm chôn vùi, sau khi Mễ Già duỗi lưng, nó đã thức dậy. ầm ầm!
Phong khởi vân dũng.
Vùng trời ngũ hoàng, kiếp vân Kim Tiên tụ thành hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận