Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1181: Đừng lãng phí những Thần Ma đã được tẩy sạch (1)

1430 chữ
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trong vực thẳm, bóng dáng đang ngồi trên ghế ngàn lưỡi đao giống như vị thần đang ngồi thẳng trên ghế.
Bộ quần áo màu trắng bồng bềnh, ánh mắt hờ hững không có quá nhiều cảm xúc.
Mà phía trước bóng dáng này chính là những thần ma sơ cấp và thần ma cao cấp đang toả ra uy áp đáng sợ.
Mỗi Thần Ma chính là đại diện cho một cường giả Cực Đế.
Thần Ma sơ cấp được so sánh với Sơ Đế và Thần ma cao cấp được so sánh với Đại Đế.
Đội hình mạnh mẽ như vậy, cho dù Cửu Trọng Thiên đối đầu thì e rằng bọn họ sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.
Thế nhưng bầu không khí lại tràn ngập kỳ lạ.
Rất nhiều Thần Ma như vậy bị đông cứng trong không trung giống như những tác phẩm điêu khắc,
không dám cử động chút nào giống như đang bị con hung thú cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm, di chuyển nhẹ cũng sẽ bị giết chết một cách đáng sợ.
Lục Phiên bình tĩnh bay lên và bắt đầu danh hiệu [thợ săn Thần Ma].
Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ đặc biệt này thì hệ thống sẽ ban thưởng danh hiệu.
Bắt đầu…
Lục Phiên thực sự không để tâm đến danh hiệu này, hắn thấy danh hiệu này… với danh hiệu [luyện khí sĩ] có lẽ cũng gần giống nhau, chỉ là một cái tên mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, không hẳn là như vậy nữa.
Lông mày Lục Phiên hơi nhướng lên.
Hắn phát hiện dưới uy áp của mình, những Thần Ma này dường như đã nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Tác dụng của danh hiệu [Thợ săn Thần Ma] không ngờ lại tốt như vậy.
Khiến những Thần Ma trên khắp bầu trời cảm thấy bị áp bức, không dám hành động liều lĩnh giống như con mồi bị thợ săn nhắm đến.
Mọi người xung quanh đều xem đến ngây người.
Chủ yếu là khung cảnh lúc này thực sự làm người khác quá kinh ngạc.
Đó chính là một nhóm Thần Ma sơ cấp và Thần ma cao cấp…
Nhiều đế cảnh như vậy, một khi quần ẩu thì cho dù là Lục thiếu chủ cũng có thể phải chịu thiệt.
Tuy nhiên, thực tế không phải như vậy.
Lục thiếu chủ không hề chịu thiệt, thậm chí lấy sức của một người khiến nhiều Thần Ma như vậy liền bị dọa sợ.
Cảnh tượng này quá chấn động rồi.
Giống như một hình ảnh sử thit khắc sâu vào trong tâm trí của mỗi người.
“Không hổ là Lục thiếu chủ… chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh, trấn áp thần ma!”
“Thật mạnh… thật lợi hại… chỉ một ánh mắt thôi, những Thần Ma này liền không dám đi tiếp!”
“Rốt cuộc làm thế nào lại làm được như vậy? Ta dường như nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của những Thần Ma này!”
Đôi mắt của từng tu sĩ Ngũ Hoàng sáng lên.
Bá Vương toàn thân đầy máu nhưng hắn lại vô cùng hưng phấn.
Hứng chịu một đòn tấn công của Thần Ma cấp bất diệt, hắn không những không chết mà thậm chí còn cảm thấy mình đã được thăng hoa.
Quả nhiên chỉ có bị đánh thì hắn mới có thể tìm được cảm giác đột phá.
Trúc Lung nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên để lộ hai lúm đồng tiền quả lê xinh xắn.
Cuối cùng cha đã đến, xem ra chuyện này có lẽ giải quyết xong rồi.
Có cha ở đây, mọi vấn đề sẽ không có vấn đề gì!
Chậm rãi thở ra một hơi.
Trúc Lung quay đầu lại nhìn Tiểu Ứng Long đang thở hổn hển phía sau.
Cô ta liền đưa tay xoa đầu Tiểu Ứng Long.
Không hổ là tiểu đệ mà đại tỷ đại coi trọng nhất!
Lục Trường Không mỉm cười, nhìn thấy Lục Phiên xuất hiện thì tảng đá lớn trong lòng dần dần rơi xuống.
Hắn đã nhìn thấy kỳ tích quá nhiều lần, Ngũ Hoàng từ yếu đuối đến mạnh mẽ như bây giờ, Lục Trường Không tin rằng tiếp theo những Thần Ma cấp bất tử sẽ phải gặp xui xẻo.
Một vết nứt lớn trong hư không vắt ngang qua.
Từng vị đại đế cổ đại lộ ra những cảm xúc khó tin.
Bọn họ nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ trong vực thẳm hư vô, nhìn thấy hình ảnh đại quân thần ma bị một mình Lục Phiên dọa sợ, đều cảm thấy không thể tin được.
Đó là những Thần Ma cực kỳ hung tàn.
Cho dù là cường giả cường để thì những Thần Ma này sẽ không có bất kỳ sự sợ hãi nào và dưới mệnh lệnh của Thần Ma cấp bất diệt sẽ phát động công kích điên cuồng.
Tuy nhiên, những thần ma sơ cấp và những thần ma cao cấp đều ở trước mặt Lục Bình An…... lại bị doa so!
Lục Bình An bức người này… đáng sợ đến vậy sao?
Hắn dựa vào đấu có thể doạ sợ những Thần Ma này?
“Trên người Lục Bình An chắc chắn có bí mật gì đó mà chúng ta không biết..”
“Ngũ Hoàng có thể phát triển đến trình độ như bây giờ, nhất định có liên quan đến bí mật của Lục Bình An”
“Những bí mật này… chẳng lẽ có liên quan đến Thái Cổ Tinh Không sao? Nếu không thì làm sao
những Thần Ma này lại sợ Lục Bình An chứ? Lẽ nào Lục Bình An là thần ma cấp bất diệt hoặc là thần ma cấp bất diệt siêu việt chuyển thế sao?”
Nguyên thần của từng vị cổ đế đang mạnh mẽ trùng kích và tư tưởng đang xung đột.
Tuy nhiên, bọn họ không cách nào giải thích được.
Ngay cả người ở sâu trong vết nứt đó dường như cũng không thể đoán được.
Nhưng có thể khẳng định chính là trên người Lục Bình An tuyệt đối có một bí mật lớn.
So với phía Ngũ Hoàng thì thoải mái hơn nhiều.
Tà Nhãn Thần Ma cấp bất diệt bị Đường Nhất Mặc mở tám mạch suýt nữa đấm nổ con mắt, liền lộ ra cảm xúc nổi điên.
Sau khi cảm nhận được rất nhiều thần ma sơ cấp và thần ma cao cấp đột nhiên dừng lại đợt tấn công, cơn tức giận của hắn càng cuộn trào mãnh liệt.
Bên trong Tà Nhãn toả ra những dao động kỳ lạ, giống như một loại sóng điện não kỳ lạ khống chế rất nhiều Thần Ma tiếp tục sát hại.
Có vẻ như tiếng gầm của Tà Nhãn Thần Ma đã có tác dụng.
Thần Ma cấp bất diệt áp chế Thần Ma sơ cấp và Thần ma cao cấp khiến những Thần Ma này dần dần vượt qua nỗi sợ hãi khó tả toả ra từ trên người Lục Phiên.
Đôi khi áp chế cấp bậc mới là điều đáng sợ nhất.
Từng đám Thần Ma sơ cấp đã di chuyển.
Tuy nhiên, khí thế lại vô cùng suy yếu, hoàn toàn không hung hãn mạnh mẽ như khi tấn công Ngũ Hoàng trước đó.
Lục Phiên ngồi trên ghế ngàn lưỡi đao, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bao tay, đầu ngón tay gõ nhẹ nhịp nhàng.
Mọi thứ giữa thiên địa dường như trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hắn lạnh nhạt nhìn về hướng những Thần Ma đang bay về phía mình.
Danh hiệu [Thợ săn Thần Ma] lần nữa bắt đầu, dường như có sát khí vô hình từ trên người hắn toả
Khiến Lục Phiên trong mắt những Thần Ma này càng ngày càng trở nên quái dị khó có thể diễn tả được, giống như nhuốm đầy máu tanh của Thần Ma
Một Thần Ma sơ cấp lao tới trước mặt Lục Phiên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đó là một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng.
Hắn thực sự đã phát ra tiếng la hét sợ hãi thảm thiết trước mặt Lục Phiên, sau đó điên cuồng rút
lui.
Dường như phòng tuyến tâm lý đã sup đổ.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận