Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 184: Khi ngồi là tiên, đứng dậy thành ma

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Không khí nặng nề tràn ngập khắp bốn phía.
Chỗ này không phải là thế giới thật, mà là không gian được hình thành từ ý thức của bản nguyên thế giới, chỉ có người có thể tiếp xúc với bản nguyên vị diện thế giới này mới có thể tới được nơi đây.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, áo trắng bay phần phật, hắn bình tĩnh nhìn về phía hồng y nam tử đang đạp lên phi kiếm.
Nam tử này bộ dáng có mấy phần giống như nữ nhân, tay để kiểu Lan Hoa chỉ, từng động tác nhấc tay dậm chân đều hiển thị rõ sự âm nhu.
Không có đối thoại quá nhiều.
Hồng y nam tử rất cừu hận Lục Phiên, dù sao thì hắn đã bị Lục Phiên trấn áp một sợi linh thức, không chỉ như thế càng đáng hận hơn là, Lục Phiên còn dùng sợi linh thức của hắn làm môi giới, hấp thu năng lượng từ bản nguyên thế giới của hắn!
Bản nguyên thế giới là vốn liếng để thế giới trưởng thành và mạnh mẽ hơn!
Vậy mà bị Lục Phiên hấp thu, hồng y nam tử sao có thể không giận.
Cho nên nói, kẻ thù gặp mặt, lập tức đỏ mắt.
Hồng y nam tử cũng không dây dưa cùng Lục Phiên, trực tiếp động thủ.
Mặc dù một sợi linh thức của hắn bị trấn áp.
Thế nhưng, hồng y nam tử lại không sợ, dù sao thì đây cũng là sân nhà của hắn.
Hiện tại toàn bộ linh thức của hắn xuất hiện ở đây, bây giờ linh thức của hắn là cường giả Kim Đan cảnh chân chính.
Đây mới sức mạnh thật sự của hắn.
Hắn không chỉ muốn giết Lục Phiên, còn muốn để Lục Phiên trả lại toàn bộ năng lượng bản nguyên mà Lục Phiên đã lấy của hắn!
Oanh!
Hồng y nam tử tay nắm Lan Hoa chỉ, phi kiếm dưới chân lập tức bắn mạnh về phía Lục Phiên.
Kiếm khí tung hoành khắp nơi.
Tay nắm Lan Hoa chỉ run run, một kiếm hóa vạn kiếm, lít nha lít nhít, có cảm giác giống như Vạn Kiếm Quy Tông.
Lục Phiên cũng không muốn dây dưa cùng hồng y nam tử.
Hắn cần lĩnh ngộ đặc điểm thuộc tính của bản nguyên thế giới này, để dùng nó cải tạo giúp bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục mạnh hơn.
Chỉ có như vậy, Ngũ Hoàng đại lục mới có thể phát triển phá vỡ gông cùm xiềng xích trói buộc.
Cho nên.
Đối mặt với hồng y nam tử.
Lục Phiên trực tiếp phất tay, Phượng Linh kiếm xông lên trời.
Vô số kiếm khí đều bị hỏa diễm đốt cháy, nghiền nát.
Lục Phiên hai tay đập vào xe lăn.
Thân thể hắn từ từ đứng lên, sau đó, xe lăn từ ngàn lưỡi đao biến hóa thành muôn vàn lưỡi kiếm bay sau lưng Lục Phiên.
Khi Lục Phiên đứng dậy linh khí xung quanh bắt đầu biến hóa.
Bỗng nhiên biến đổi, hóa thành ma khí màu đen che phủ khắp trời.
Áo bào trắng đang mặc cũng trong nháy mắt biến thành màu đen.
Tay cầm Phượng Linh kiếm màu đỏ thắm , bên trên thân kiếm có một sợi ma khí màu đen quấn quanh, cảm giác cực kì quỷ dị.
Khi ngồi là tiên, đứng lên thành ma.
Giờ phút này Lục Phiên cầm kiếm đứng lặng, như một Ma Tôn cái thế.
Lửa đen bùng cháy quanh người làm không gian vặn vẹo.
Hồng y nam tử miệng ngập ngừng, lực áp bách mạnh mẽ làm cho hắn không biết phải nói gì.
“Ngươi. . . Ngươi rốt cục là ai?”
Hồng y nam tử nghĩ mãi mà không rõ.
Vì cái gì đê võ thế giới lại có thể sản sinh ra một tồn tại kinh khủng như thế này?
Loại thực lực này, đủ để đứng đầu ở trong trung võ thế giới.
Oanh!
Lục Phiên một kiếm quét ra, vô số kiếm khí màu đen tràn ngập trong hư không.
Hồng y nam tử vẫn duy trì động tác tay hình hoa lan, bị kiếm mang nghiền nát trong hư không, như bọt biển biến mất không thấy gì nữa.
Hắn, lại một lần bị nghiền nát.
Lần này, đối phương càng vô tình hơn.
Bất ngờ đánh tới như vậy khiến cho hắn không kịp đề phòng.
Giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ còn lại bản nguyên thế giới to lớn bay lơ lửng.
Lục Phiên đi tới phía dưới bản nguyên, thu hồi Phượng Linh kiếm, những lưỡi đao bạc lại lần nữa biến thành xe lăn.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, áo đen hóa thành áo bào trắng, an tĩnh nhìn bản nguyên, sau khi giết hồng y nam tử, nơi này cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng sẽ không có người đến quấy rầy hắn lĩnh ngộ bản nguyên thế giới.
Một tay chống cằm, một tay đặt trên tay vịn, đôi mắt Lục Phiên chăm chú, tìm hiểu biến hóa của thuộc tính bên trong bản nguyên.
Thời gian cũng bắt đầu chậm rãi trôi qua.
. . .
Bạch Ngọc Kinh hạ lệnh, ngừng chiến ba tháng.
Để thiên hạ bây giờ có được thời gian yên bình trong thoáng chốc.
Thời gian ba tháng, không dài cũng không ngắn, có thể phát sinh rất nhiều biến hóa khiến người ta không ngờ.
Toàn bộ thiên hạ, thế lực khắp nơi, đều đang yên lặng phát triển lực lượng của riêng mình.
Dù sao, những thế lực nắm giữ Long Môn trong tay đều không thể hạn chế lẫn nhau, thế lực khắp nơi cũng không có nghĩ đến cách đi phá rối và hạn chế sức mạnh của đối phương.
Bởi vì, bọn hắn đều rõ ràng, trong ba tháng này, tất cả mọi người sẽ bình an vô sự, cho dù biên quân gặp mặt nhau, thậm chí sẽ gật đầu, bắt tay nhau một cái, uống cùng nhau hớp rượu, bởi vì Bạch Ngọc Kinh Thiên Cơ các ra lệnh ngừng chiến, muốn chiến cũng không được.
Tuy nhiên, một khi ba tháng kỳ hạn vừa hết, thiên hạ chắc chắn sẽ giống như là biển động sóng trào, sóng to gió lớn sẽ nổi lên cuồn cuộn.
Đến lúc đó, mọi người sẽ so đấu thực lực tích lũy được trong ba tháng này.
Cho nên, bồi dưỡng tu hành giả trong ba tháng này trở thành việc quan trọng được thế lực khắp nơi quan tâm.
Tây Quận Hạng Gia quân, Nam Quận Nam Phủ quân, Đế Kinh Hắc Long vệ. . .
Những đội quân tu hành giả này đang không ngừng lớn mạnh hơn.
Bắc Quận cũng đã có được Long Môn, bồi dưỡng được quân đội tu hành giả là điều tất nhiên, thế nhưng. . . Quân đội tu hành giả của Bắc quận cụ thể mạnh bao nhiêu, các phương đều không rõ ràng.
Cho nên, ba tháng này, mặc dù không có bùng nổ chiến tranh, thế nhưng trinh sát và mật thám các phe đều điên cuồng thử thăm dò.
Nếu như có thể thăm dò ra tin tức quan trọng, đối với thế lực phe mình trong cuộc đại chiến vào ba tháng sau sẽ đem lại sự trợ giúp cực lớn.
Ngoại trừ sự phân tranh của các thế lực trong thiên hạ.
Giang hồ cũng đang phát sinh biến hóa.
Các chủ Đạo các Tạ Vận Linh ra khỏi Bắc Lạc thành, tuyên bố đem vị trí Các chủ truyền cho đạo cô Lý Tam Tuế.
Một ngày này, trong giang hồ, người người tới chúc mừng.
Rất nhiều người kỳ quái, vì sao không truyền vị trí Các chủ cho Lý Tam Tư?
Mặc dù bọn hắn cảm thấy kỳ quái, thế nhưng nguyên do cụ thể, đồ đệ Đạo các cùng không nói ra.
Đạo các có Long Môn, mà Kiếm Các lại không có.
Việc này làm sự phát triển của Kiếm Các lạc hậu hơn Đạo các rất nhiều.
Cho nên, Kiếm các Các chủ ra khỏi núi Chung Nam, đi tới Bắc Lạc, thế nhưng lại nhận được tin Bắc Lạc Lục thiếu chủ bế quan.
Hắn mặc dù không gặp được Lục thiếu chủ, nhưng lại gặp được bạn tốt ngày xưa, Công Thâu Vũ.
Nhờ tính nghĩa ngày xưa, Công Thâu Vũ giúp Kiếm các Các chủ chế tạo ra hai thanh kiếm.
Hắn dùng thủ đoạn trong 《 Bản chép tay về cách Luyện khí 》 luyện ra 2 thanh kiếm, một thanh gọi là “Triều Cúc”, một thanh gọi là “Bích Đào”, tên của hai thanh kiếm đều lấy từ tên của hai loại thực vật có linh tính trên Hồ Tâm đảo.
Trong đó trong “Triều Cúc kiếm” có thêm vào cánh hoa của Linh cúc.
Mà trong “Bích Đào kiếm” thì thêm vào cánh đào.
Dùng sắt tinh luyện rèn luyện hơn vạn lần, cộng thêm thủ pháp đặc thù, mới chế tạo thành công.
Nghe nói, thời điểm hai thanh kiếm được chế tạo thành công, linh khí trên Hồ Tâm đảo chấn động rất lớn.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu kích động không thôi, cầm kiếm rời đi, hai thanh kiếm này, từ đó trở thành chí bảo của Kiếm các.
Cảnh Việt cầm Cảnh Thiên kiếm, nhìn Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu rời đi, cảm xúc hết sức phức tạp.
Công Thâu Vũ luyện chế ra hai thanh linh cụ Hoàng giai hạ phẩm mà Kiếm Thánh đã kích động như vậy.
Nếu nhìn thấy bảo vật công tử luyện chế, chẳng phải là sẽ điên a?
. . .
Đại Chu, Đế Kinh.
Trong lâm viên hoàng gia.
Vũ Văn Tú chắp tay sau lưng, khoác áo khoác màu vàng trên người, thời tiết dần dần chuyển lạnh, trong lâm viên lá cây đều đã tàn lụi, chỉ còn lại những cành cây trụi lủi.
Trong hồ nước xanh biếc, dường như có sóng ngầm cuồn cuộn.
Vũ Văn Tú đứng lặng trên cầu, nhìn hồ nước xanh biếc.
Nước hồ tách ra hai bên, một con Hắc Long to lớn thô kệch từ từ ngoi lên, hết sức dữ tợn và đáng sợ.
Hắc Long gào thét, âm thanh thậm làm cho người ta chấn động cả hồn phách.
Vũ Văn Tú giơ tay lên, sờ lên mũi Hắc Long.
“Sắp hết ba tháng rồi, thiên hạ cũng đã ngừng chiến ba tháng.”
“Bạch Ngọc Kinh muốn làm cái gì?”
“Lục Bình An đang suy nghĩ gì?”
Vũ Văn Tú hít sâu một hơi, Hắc Long một lần nữa chui vào hồ nước xanh biếc.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Ngưng Chiêu đứng yên trước cửa Bạch Ngọc Kinh, ôm một thanh Thiền Dực kiếm, yên lặng đứng gác trước cửa.
Nghê Ngọc thì đuổi theo gà con Tiểu Phượng Nhất, một người một gà chạy tới chạy lui trên đảo.
Ngược lại để cho Hồ Tâm đảo lạnh lẽo tăng thêm mấy phần náo nhiệt.
Cảnh Việt đang luyện kiếm trong thời tiết lạnh lẽo, nước hồ Bắc Lạc chảy, tay hắn cầm một thanh kiếm, không ngừng đâm về phía trước.
Một kiếm có thể đâm ra kiếm khí dài đến vài trăm mét, giống như một con rắn trắng bơi trên mặt hồ, làm nước hồ tách ra hai bên, thật lâu sau mới khép lại.
Cả người hắn bởi vì thường xuyên luyện tập kiếm khí mà trở nên ngày càng sắc bén hơn.
Cách đó không xa, Nhiếp Song đang chăm chỉ luyện quyền, một người luyện kiếm, một người luyện quyền.
“Sắp ba tháng rồi a, công tử còn chưa xuất quan sao?”
Y Nguyệt mặc áo lông, nhìn tầng hai của Bạch Ngọc Kinh đang được bao phủ trong sương khói mông lung, không khỏi mở miệng nói.
“Người ta nói tiên nhân bế quan không tháng ngày, người như công tử bế quan, chúng ta sao có thể hiểu rõ.”
Ngưng Chiêu mặc váy trắng, tung bay trong gió, nàng nhìn thoáng qua Y Nguyệt, nói.
Tuy nhiên, sau khi nói xong, Ngưng Chiêu liền quay đầu nhìn về tầng hai của lầu các, hơi nhíu mày.
Kỳ hạn ba tháng đã sắp đến, công tử nếu không xuất quan.
Thiên hạ, thật sẽ đại loạn!
. . .
Bạch Ngọc Kinh hạ một tờ Thiên Cơ lệnh, thiên hạ ngừng chiến ba tháng.
Sóng ngầm cuồn cuộn.
Ba tháng kỳ hạn, cuối cùng đã tới.
Đêm tối âm u đáng sợ.
Trên bầu trời không có bất kỳ vầng sáng nào, mây đen che hết sao trời và ánh trăng.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lữ Động Huyền ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, trước người hắn có một bình nước nóng đang sôi sùng sục.
Lấy mấy lá trà, thả vào trong ấm trà, ấm nước lập tức đổi màu, một mùi hương trà phiêu đãng tỏa ra.
Rửa sạch chén trà, cầm ấm trà từ từ rót ra.
Lữ Động Huyền vươn tay, vững vàng bưng chén trà lên, nhưng mà. . . Nước trà xanh biếc trong chén trà lại có gợn sóng hiện ra.
Trong lòng hắn cảm giác được gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về bầu trời ảm đạm.
Dây chuyền vàng trên cổ hắn hơi run run.
“Bắt đầu rồi sao?”
Lữ Động Huyền để chén trà trong tay xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận