Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 463: Phá Thiên Tỏa của ta, nghịch vận mệnh cho ngươi. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Lợi dụng lực lượng hỗn độn nhằm luyện khí, đây có lẽ là cử động to gan nhất của Lục Phiên.
Lực lượng hỗn độn rất trân quý, cho dù là Lục Phiên, cho đến hiện tại, cũng không có nhiều lắm, chỉ mới thu hoạch được một hách hỗn độn, có thể nói là vô cùng ít ỏi.
Thế nhưng, lực lượng hỗn độn này lại cực kỳ cường hãn, phẩm chất còn cường hãn hơn cả lực lượng bản nguyên.
Lục Phiên vậy mà dùng lực lượng này để luyện khí, không thể không nói, vô cùng xa xỉ.
Tuy nhiên, chuyện này có lẽ là đối với Lục Phiên, đây là một trong những biện pháp hữu hiệu để cải tạo kiếm phôi trở thành địa giai linh cụ.
Địa giai linh cụ, cần phải có tài liệu trân quý, mà tài liệu này, Lục Phiên không tìm ra được, huyền giai linh cụ đã rất trân quý ở thế giới trung võ, dựa theo suy đoán của Lục Phiên.
Nếu muốn rèn đúc ra địa giai linh cụ, thì tài liệu cần phải có, có lẽ chỉ có thể thu hoạch được ở thế giới cao võ.
Cho dù là ở Thiên Nguyên vực, có khả năng đều sẽ không tìm được tài liệu chế tạo địa giai linh cụ.
Mà lực lượng hỗn độn, lại thuộc về một loại lực lượng siêu thoát, là thứ vừa trân quý vừa thần bí mà Lục Phiên vô tình đạt được.
Lục Phiên lựa chọn dung nhập cái năng lượng này vào bên trong linh cụ nhằm đề thăng cấp bậc linh cụ.
Nếu như không có lực lượng hỗn độn, trận nhãn ‘Phúc Thiên kiếm’ này rất có thể chỉ ngừng bước ở Huyền giai thượng đẳng, muốn bước vào địa giai… Khó.
Dù sao, nguyên vật liệu của Phúc Thiên kiếm có phẩm giai thật sự là quá thấp, nếu không phải được ngâm vào bên trong Bản Nguyên hồ đã rất lâu, thì e rằng cấp bậc Phúc Thiên kiếm này khó mà tăng lên.
Xuy xuy xuy…
Lực lượng hỗn độn tựa như một đóa bồ công anh, bay xuống rơi lên trên Phúc Thiên kiếm đỏ rực.
Trong nháy mắt, hỗn độn lực lượng màu ngà sữa lập tức khuếch tán mà ra, ngay sau đó, mặt ngoài Phúc Thiên kiếm tựa như là bị sôi trào lên vậy, không ngừng bốc lên những bong bóng nhỏ.
Lực lượng cường hãn thẩm thấu vào bên trong Phúc Thiên kiếm.
Phúc Thiên kiếm rung động, tựa hồ như đang không chịu nổi.
Lục Phiên thần sắc nghiêm túc, nếu như hắn không thể nắm bắt tốt, Phúc Thiên kiếm này rất có thể sẽ bị phá toái.
Cho nên ở bên trong Truyền Đạo đài, Lục Phiên bắt đầu cực kỳ nghiêm túc, hắn rủ tất cả linh thức ra, quấn quanh lấy kiếm phôi, tựa như mạng nhện.
Từng viên kỳ tinh buông xuống, đánh lên Phúc Thiên kiếm.
Khiến cho lực lượng hỗn độn càng ngày càng dung hợp ôn nhuận cùng hoàn mỹ hơn với Phúc Thiên kiếm.
“Thần Ma huyết.”
Cuối cùng, ở thời điếm gần kiếm thành.
Đôi mắt Lục Phiên ngưng tụ.
Hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay có một giọt máu đỏ tươi tròn trịa đang vận chuyển.
Thời điểm giọt máu tràn vào bên trên Phúc Thiên kiếm, lập tức phát ra tiếng lửa đốt xèo xèo, rồi bị bốc hơi, hóa thành khói đen.
Liên hệ giữa Lục Phiên cùng Phúc Thiên kiếm cũng càng ngày càng rõ ràng.
“Địa giai linh cụ… Thành!”
Đôi mắt Lục Phiên ngưng tụ.
Oanh!
Ngay lúc Phúc Thiên kiếm thành hình, Cự Kình đang chở Hồ Tâm đảo đột nhiên phát ra tiếng rống hoảng sợ.
Một dòng nước dâng trào lên, nổ tung trên vòm trời, giương vẩy lấy.
Tầng mây âm trầm, không ngừng che tới, hóa thành một vòng xoáy đáng sợ.
Hãn Hải nhấc lên sóng cả to lớn, tựa như diệt thế.
Trên Hồ Tâm đảo.
Gió lốc quét tới, khiến cho cỏ xanh đều bị thổi tới oanh liệt.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Thông Thiên kính, nội tâm bỗng nhiên siết chặt lại, các nàng ngẩng đầu lên, lại thấy trên bầu trời, có gợn sóng đáng sợ đang cuốn sạch lấy…
“Đây là… Lôi kiếp?”
Ngưng Chiêu ngưng mắt, hít sâu một hơi, nói.
Lôi kiếp thật là đáng sợ, giống như diệt thế vậy, Thiên Tỏa cảnh ở trước mặt lôi kiếp cỡ này, mỏng manh đến không thể so sánh nỗi.
Phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, chậm rãi mở mắt ra.
Áo trắng tung bay không ngừng, nhìn về phía mây đen trên bầu trời.
Vô số lôi đình hóa thành vầng sáng chói lòa, buông xuống.
Lục Phiên giơ tay lên, một thanh tiểu kiếm màu ngà sữa lập tức gào thét mà vụt ra, xông vào trong tầng mây, phát sinh va chạm kinh thiên cùng lôi đình.
Phúc Thiên kiếm độ lôi phạt!
Trung võ thế giới sinh ra địa giai linh cụ, đây cơ hồ là phá vỡ thiên địa quy tắc, dẫn tới lôi phạt diệt thế!
Một luồng rồi lại một luồng lôi đình bổ xuống, không gian tựa hồ cũng bởi vì bị oanh nổ mà nát vụn.
Cự Kình mạnh mẽ tới nỗi có thể đối kháng với cường giả Anh Biến cảnh, khoảnh khắc này cũng bị run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích chút nào.
Loại thiên uy này, áp chế quá lớn đối với linh thú.
Tiểu ứng Long cũng ghé lên trên đầu Nghê Ngọc, thân thể hơi hơi run rẩy.
. . .
Đông Dương Quận.
Võ Đế thành điểm thành.
Đỗ Long Dương đang bế quan ở trong mật thất, tìm hiểu đạo ý, đột nhiên mở mắt ra, ở bên trong linh thức của hắn, có khí tức đáng sợ mà kinh khủng đang tràn ngập lấy.
“Khí tức thật là đáng sợ, tựa như thiên uy giận dữ…”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi, toàn thân căng cứng.
Không chỉ riêng hắn.
Càn Nữ cung Nữ Đế, Tuyệt Đao môn Diệp Thủ Đao, Thiên Hư cung Thiên Hư công tử, đều bừng tỉnh từ bên trong bế quan.
Bọn hắn đều nhìn về phía Hãn Hải vô ngần.
Tiếng xé gió đột nhiên vang vọng.
Trong tay Đỗ Long Dương mang theo một cây trường thương màu đen, vụt nhanh mà ra.
Nữ Đế hồng bào tung bay, đạp bước liên tục, cất bước mà đi từ trong hư không.
Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư công tử cũng đều bắn mạnh mà ra.
Bọn hắn lao ra Đông Dương Quận, chạm mặt trên bầu trời, nhìn lẫn nhau nhưng không nói gì.
Bọn hắn nhìn về phía Hãn Hải mãnh liệt kia, đều giữ im lặng mà phóng đi về phía trước.
Bọn hắn là Anh Biến cảnh, tìm hiểu ra đạo ý, thực lực rất mạnh.
Phá vỡ sóng lớn, lấy vận tốc gần như âm thanh để rong ruổi.
Nhưng mà.
Bọn hắn rõ ràng có thể cảm nhận được lôi phạt đáng sợ, cũng nghe được tiếng rống sợ hãi từ Cự Kình .
Tuy nhiên…
Vô luận bọn hắn truy tìm cỡ nào, linh thức phóng thích thế nào, đều không thể tìm được Bạch Ngọc Kinh.
“Mặc dù có thể cảm ứng được, thế nhưng… Lại không nhìn thấy, cũng tìm không được…”
“Bạch Ngọc Kinh quả nhiên ẩn thế rồi?”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi.
Dùng thực lực của bọn hắn, vậy mà không cách nào tìm được Bạch Ngọc Kinh đang ẩn thế, chuyện này để cho bọn hắn có chút suy sụp tinh thần.
“Có lẽ là do thực lực chúng ta không đủ…”
“Chờ chúng ta triệt để nắm giữ được đạo ý, thì có thể tìm ra được tung tích Bạch Ngọc Kinh.”
Bọn người yên lặng, nói.
Lời nói vừa ra, bọn hắn lập tức vụt trở về Đông Dương quận, tiếp tục bế quan.
Nghiên cứu danh sách đạo ý, bọn hắn đã nghiên cứu ra được một điểm tâm đắc, bọn hắn muốn nhất cổ tác khí*.
(Nhất cổ tác khí: không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối)
. . .
Trên Hồ Tâm đảo.
Lôi phạt kinh khủng kết thúc.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, Phúc Thiên kiếm trôi nổi ở lòng bàn tay của hắn.
Phúc Thiên kiếm ôn nhuận tựa như ngọc trâm, sờ tới sờ lui thì lại có chút cảm giác nóng bỏng, nhìn qua tương tự như đồ chơi.
Ánh mắt Lục Phiên lấp lánh, từng cái phù văn đều rủ xuống.
Phúc Thiên trận lên.
Phía trên Hãn Hải, có sương mù dày đặc bắt đầu liên tục bao trùm, nhấp nhô.
Lục Phiên cong ngón tay búng ra, Phục Thiên trận lập tức hóa thành một đường bạch mang, chui vào trong trận pháp.
Địa giai trận pháp hoàn chỉnh, Phúc Thiên trận liền triệt để chế tạo hoàn tất.
Ánh mắt Lục Phiên có gợn sóng lấp lánh kỳ dị.
Phúc Thiên trận rất mạnh, bởi vì do Lục Phiên dùng lực lượng hỗn độn để chế tạo Phúc Thiên kiếm, làm cho phẩm giai của Phúc Thiên kiếm, đạt đến địa giai thượng đẳng…
Đây là chuyện Lục Phiên tuyệt đối không ngờ rằng.
Trận nhãn có phẩm giai cao, khiến cho phẩm giai của trận pháp cũng như diều gặp gió.
Lục Phiên có khả năng cảm thụ được, một khi thôi động Phúc Thiên trận, sức phòng thủ sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Nếu như Lục Phiên ở bên ngoài, coi như hắn dùng toàn lực để mà ra tay, e rằng cũng sẽ không chút nào rung chuyển được phòng ngữ này…
Mà lại, Phúc Thiên trận cũng không bình thường, trận pháp không chỉ có phòng ngữ.
Lục Phiên suy đoán, thậm chí có khả năng chuyển hóa thành sát trận kinh thiên.
Đương nhiên…
Trận pháp làm chủ phòng ngự, sẽ yếu đi rất nhiều trên việc tấn công.
Thế nhưng ít nhất, vây khốn cảnh giới thứ hai trong Tam Thần cảnh, Dương Thần cảnh là không có vấn đề gì.
Không có khởi động trận pháp.
Lục Phiên giơ tay lên, ánh sáng màu trắng sữa quay trở về.
Lục Phiên nắm bắt Phúc Thiên kiếm, đâm vào trong ngọc quan.
Trên Hồ Tâm đảo.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu sợ hãi không thôi, sau khi cảm nhận được lôi đình tiêu tán, mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, bọn nàng mới đưa tầm mắt rơi vào trên Thông Thiên kính.
“Bá Vương tính toàn lâu như vậy, là để chờ một chiêu tất sát này, hắn dùng tam đẳng danh sách đạo ý để bùng nổ ra chiến lực cực hạn, có thể thắng sao?”
Nghê Ngọc nắm chặt tay, có chút khẩn trương hỏi.
Mặc dù nàng rất không ưa thích Bá Vương, bởi vì người này tự tin lại tự phụ.
Thế nhưng, Bá Vương tương đối là ngườ Ngũ Hoàng a.
Theo Nghê Ngọc, Thiên Nguyên dị vực cùng Ngũ Hoàng là thuộc về hai phe cánh.
Có lẽ, ở trong mắt Lục Phiên, Thiên Nguyên cùng Ngũ Hoàng, là cùng một thiên hạ.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn sẽ có khác biệt.
Xe lăn nhẹ nhàng chuyển động, yết lấy âm thanh cỏ cây vang lên.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu dồn dập đứng dậy, cung kính nhìn về phía Lục Phiên.
“Công tử.”
Bên trong Thông Thiên kính, hình ảnh vẫn còn tiếp tục.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, cười cười.
“Công tử, ngươi nói Bá Vươn có thể thắng sao?”
Nghê Ngọc tò mò hỏi.
Ngưng Chiêu cũng có chút mong đợi mà nghe.
Lục Phiên nghe vậy, hơi ngưng lại, liếc mắt nhìn xem chiến đấu bên trong Thông Thiên kính, lập tức biết được Nghê Ngọc hỏi cái gì.
Hắn mỉm cười, bàn tay vác lên trên tay vịn, nhẹ nhàng gõ.
“Thắng?”
“Không có dễ dàng như vậy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận