Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 154: Lần này, hắn không muốn chạy trốn (2)

Người dịch: Duy Cường
Kiếm khách áo trắng trên thuyền chậm rãi mở miệng.
Thanh âm của hắn vượt lên trên rất nhiều tiếng huyên náo bên bờ hồ, làm rất nhiều người giang hồ rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Khóe miệng của La Nhạc hơi nhếch lên, thanh đao một lần nữa trở vào vỏ.
“Người chạy trốn, giết.”
La Nhạc lạnh lùng mở miệng.
Đám võ giả trên bờ không hiểu vì sao, thân thể đột nhiên rùng mình một cái.
“Ngươi là đồ đệ của Bạch ngọc Kinh?”
Có người giang hồ hướng về Cảnh Việt đang ở trên thuyền hô lớn.
Cảnh Việt chậm rãi đứng lên, hai tay buông xuôi, lắc đầu.
“Hiện tại còn không phải.”
“Nhưng mà, đánh thắng tất cả các ngươi… Ta chính là đệ tử Bạch Ngọc Kinh.”
Cảnh Việt nói ra.
Lời nói vừa hạ xuống, giống như làm cho một nồi nước bỗng nhiên trở nên sôi trào, rất nhiều võ giả cơ hồ lập tức mở miệng mắng to.
Bọn hắn tới đây là để bái vào Bạch Ngọc Kinh.
Kết quả xuất hiện một người nói hắn còn chưa phải đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh, chỉ cần đánh bại bọn hắn liền có thể trở thành đệ tử của Bạch Ngọc Kinh.
Đây là dùng bọn hắn để trở thành đá đặt chân.
Quan trọng nhất chính là… Người này có phải là quá mức ngông cuồng?
Bọn hắn ở đây… Có chừng hơn nghìn vị võ giả.
Không phải là hơn một nghìn binh lính bình thường, mà là trên nghìn vị võ giả, chỉ cần bùng nổ khí huyết, đều có thế ép chết Cảnh Việt.
“Thường nghe nói, đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh rất cuồng, chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh càng cuồng hơn…”
“Hiện tại, ngay đến một tên còn chưa phải là đệ tử Bạch Ngọc Kinh, thế mà cũng cuồng như vậy!”
Có nhiều người giang hồ lạnh lùng nở nụ cười.
Ánh mắt của rất nhiều người bắt đầu chuyển động, các loại ý niệm thi nhau nổi lên.
Nếu như có thể giết chết Cảnh Việt, bọn hắn rời đi Bắc Lạc thành, liền có đề tài để nói chuyện.
Mặc kệ Cảnh Việt có phải là đồ đệ Bạch Ngọc Kinh hay không, bọn hắn ra khỏi Bắc Lạc, liền có thể hướng về thiên hạ tuyên bố, đã từng tại Bắc Lạc thành đả thương qua đồ đệ Bạch Ngọc Kinh, ở trong mắt một số tiểu thế gia ở các địa phương nhỏ, địa vị tự nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên.
Cho nên, không ít người nhìn về phía Cảnh Việt, tâm tình cũng có chút kích động.
Chiếc thuyền nhỏ cập bờ.
Cảnh Việt nhảy lên cầu thang.
Nhìn xem hơn một nghìn võ giả đứng đông nghịt, Cảnh Việt cảm thấy áp lực rất lớn.
Luồng áp lực này, làm cho sâu trong đáy lòng của hắn hiện lên ý niệm muốn quay người chạy trốn, mãnh liệt đến cực hạn.
Vừa gặp tình huống không thể địch, Cảnh Việt đều sẽ bộc phát ra loại tâm tình này.
Hắn muốn chạy trốn, hắn muốn tiếp tục sống.
Cảnh Việt cố cắn răng đè xuống hai cái đùi đang run rẩy của mình, đột nhiên bóp một cái, mặc dù rất đau, nhưng lại làm cho cảm giác sợ hãi trong lòng chậm lại mấy phần.
Có võ giả nhìn thấy bộ dáng này của hắn, xùy xùy nở nụ cười.
“Người này…Bị dọa đến run chân sao?”
“Chống lại hơn một nghìn người, mà lại tất cả đều là võ giả, hắn cho rằng hắn là ai?
Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An sao?
Bị hù run chân cũng là bình thường.”
“Luôn có cảm giác trong khoảnh khắc, người này sẽ quay người chạy trốn!”
Tuy nhiên, mặc dù rất nhiều người đang cười, nhưng vẫn chuyển động thân thể, kinh nghiệm chiến đấu của những người này rất phong phú, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.
Rút đao kiếm ra, liền hướng về những vị trí yếu hại trên người của Cảnh Việt chào hỏi.
Những người xuất thủ trước này, trong tay đều dính dáng đến không ít mạng người.
Bọn hắn hết sức hung ác.
Cảnh Việt thở ra một hơi.
Hắn giơ tay lên, hai ngón tay khép lại, đột nhiên hướng về phía trước hất lên.
Bên trong hộp kiếm, lập tức có thanh âm leng keng vang lên, nương theo đó là bóng kiếm gào thét bay ra.
Một kiếm chém vào trong ngực một vị võ giả, đem đối phương đập bay ra xa, thổ huyết không ngừng.
Thanh kiếm được thu hồi, bị Cảnh Việt nắm trong tay.
Trong ánh mắt của hắn toát ra vẻ kiên định, công tử cho hắn cơ hội lần này, hắn nhất định phải nắm chắc thật tốt.
Bằng không… Đám người giang hồ ô hợp này, công tử chỉ cần hướng về bàn cờ nhẹ nhàng hạ xuống một quân, liền có thế trấn áp toàn bộ, không cần tốn công tốn sức để hắn tới thanh lý.
Một nghìn võ giả, dù cho tất cả đều là nhị lưu cùng bất nhập lưu, áp lực cũng cực kỳ lớn.
Huống chi, bên trong đám võ giả này, còn kèm theo một ít nhất lưu cùng tông sư!
Trong hộp kiếm, lần nữa có một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Cảnh Việt nắm hai thanh kiếm xung phong mà ra.
Hắn không có sử dụng linh khí, bởi vì hắn biết rõ, một khi linh khí tiêu hao sạch sẽ, hắn cũng chỉ có thể dùng thể lực đến chống đỡ, dù cho hắn là một vị tông sư cao thủ, thể lực cũng không có khả năng so sánh được hàng trăm hàng nghìn người.
Cho nên, hắn cần cực kỳ lý trí tìm tới cửa khẩu đột phá.
Một đống người giang hồ lít nha lít nhít nhào tới.
Cảnh Việt múa may trường kiếm, đem mấy vị võ giả trong giang hồ đánh bay, trước ngực tóe máu.
Khiến cho không ít người ngã xuống đất kêu rên thê thảm.
“Ngươi… Từng vào rừng làm cướp, tàn sát nguyên một cái tiểu sơn thôn.”
Bỗng nhiên.
Cảnh Việt giơ kiếm, chặn lại một vị nhị lưu võ giả.
Đôi mắt liếc xéo, nhận ra người này, lạnh như băng nói.
Thanh kiếm trong tay Cảnh Việt chuyển động một chút, đâm xuyên thân thể của vị võ giả này, đem hắn ghim vào trên mặt đất.
Bốn thanh kiếm trong hộp đều xuất hiện.
Cảnh Việt càng ngày càng hung ác, vốn dĩ ban đầu hắn đã lưu thủ, nhưng mà những người giang hồ này lộ ra sát ý, chiêu chiêu đều ẩn chứa sát cơ muốn giết hắn, mà Cảnh Việt hắn… Tự nhiên cũng không có lý do gì để lưu thủ.
Bốn thanh kiếm, bị hắn vận dụng xuất thần nhập hóa, ánh kiếm lóe lên hoa cả mắt.
Hai tay nắm hai kiếm, sau khi đâm xuyên người địch nhân, lại rút ra tiếp tục giết địch.
Bỗng nhiên.
Cảnh Việt có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm.
Một vị tông sư võ giả lướt tới, một đao bổ về phía cái ót của Cảnh Việt, muốn một đòn lấy mạng hắn.
Cảnh Việt quay người lại, bên trong khí đan, một sợi linh khí được điều động.
Hắn quét ra một kiếm.
Vị tông sư này trực tiếp bị đánh bay, trên không trung há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cảnh Việt bắt đầu thở dốc.
Bóng người chung quanh, càng ngày càng nhiều.
Bên ngoài.
La Nhạc đang đứng trấn thủ, nhìn xem tình hình này, trong đôi mắt lóe lên vẻ ngưng trọng.
Nhìn xem Cảnh Việt bị một đám võ giả hung ác trong giang hồ bao phủ, hắn cũng không quá coi trọng Cảnh Việt.
So với Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu, thực lực của Cảnh Việt còn kém nhiều lắm.
Số lượng linh khí dự trữ của hắn cũng không cao, mới chỉ trên dưới bốn năm sợi.
Một khi linh khí tiêu hao hết, thể lực cũng sẽ rất nhanh bị suy giảm.
Một trận chiến này… Đối với Cảnh Việt mà nói, khó.
Hơi thở của Cảnh Việt trở nên dồn dập, lồng ngực chập chùng lên xuống dữ dội như người mắc bệnh động kinh.
Không ít võ giả ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, vung vẩy vũ khí trong tay xông lên, cơ hồ muốn đem hắn bao phủ lại.
Hình ảnh trước mắt hắn dần dần trở nên mơ hồ, xuất hiện bóng chồng.
Ngọn lửa vô tình thiêu đốt thôn xóm, từng bộ thi thể ngã xuống, mặt đất nhuộm đầy máu tươi…
Vô số tiếng kêu khóc của phụ nữ và trẻ em nổi lên.
Trước mắt Cảnh Việt, hình ảnh hiện lên giống như tâm ma.
Một tia một tia, từng bước một xâm chiếm lấy nội tâm của hắn, làm cho tinh thần của hắn trở nên có chút hốt hoảng.
Phụ mẫu gào thét lên, để cho hắn mau mau chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, chạy trốn để sống sót.
Hắn vượt qua hơn một nghìn dặm, từ Tây quận chạy tới Nam quận…
Cả đời này của hắn đều đang chạy trốn.
Tại Kiếm phái, tất cả mọi người đều cười hắn nhu nhược.
Bây giờ, hắn còn muốn tiếp tục chạy trốn sao?
Một cảm giác đau nhức làm hắn tỉnh lại.
Trên mặt một vị võ giả, tràn đầy nét mừng như điên, hắn thương tổn tới Cảnh Việt, chẳng mấy chốc hắn sẽ thắng.
Tuy nhiên, một khắc sau, một kiếm của Cảnh Việt cuốn theo linh khí liền đem hắn quét bay.
Cảnh Việt chống kiếm, hắn đã không còn đủ sức để đi nhặt những thanh kiếm khác.
Trên Hồ Tâm đảo hắn đã bị lạnh nhạt rất lâu, Cảnh Việt biết nguyên nhân vì sao, cũng là vì mỗi khi gặp nguy hiểm hắn liền sẽ chạy trốn, Lục Phiên chậm chạp không cho hắn trở thành một thành viên của Bạch Ngọc Kinh, chính là lo lắng sau này Hồ Tâm đảo gặp được nguy hiểm, Cảnh Việt hắn sẽ là người đầu tiên chạy trốn.
Cảm giác bị ruồng bỏ kia sẽ làm cho Lục Phiên thất vọng, để sau này bị thất vọng, không bằng bây giờ không cho hy vọng.
Nhưng mà, Lục Phiên lại vẫn cho Cảnh Việt một cái cơ hội.
Cảnh Việt hết sức trân quý cơ hội lần này, hắn dồn hết sức lực muốn chứng minh chính mình, muốn gia nhập Bạch Ngọc Kinh.
Hắn rất ưa thích bầu không khí nơi đây.
Trong thâm tâm, hắn đã coi Bạch Ngọc Kinh xem như nhà của mình.
Trên đảo có Nghê Ngọc, thường xuyên đánh rắm nhưng lại có một một tay luyện đan thật tốt, nỗ lực luyện quyền tích cực hướng tới Nhiếp Song, lạnh lùng Ngưng Chiêu, tang thương Nhiếp Trường Khanh, cùng với đám người Y Nguyệt, Lữ Động Huyền, Lữ Mộc Đối…
Còn có công tử Lục Bình An thần bí mà mạnh mẽ.
Thời điểm Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu rời đi, từng muốn dẫn hắn đi cùng, nhưng mà Cảnh Việt từ chối.
Hắn ưa thích Bạch Ngọc Kinh, ưa thích ở trên Hồ Tâm đảo.
Chống kiếm, nhìn đám người giang hồ hung ác tàn nhẫn này.
Bỗng nhiên Cảnh Việt nở một nụ cười.
Lần này, hắn không thể trốn, cũng không muốn trốn.
Hắn muốn dũng cảm đối mặt một lần.
Hắn phải cố gắng một lần.
Hắn kéo lê mũi kiếm trên mặt đất, thanh âm ma sát của sắt thép với đá xanh phát ra chói tai.
Trên mặt Cảnh Việt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thần thái dứt khoát, vì việc nghĩa không chùn bước, bạch y nhuốm máu, xông về phía rất nhiều võ giả, thân ảnh của hắn nhanh chóng bị biển người bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận