Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 762: Chúng ta thắng rồi, ăn mừng thôi! (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Bóng dáng gầy gò nhìn Lục Phiên, giọng nói tràn đầy từ tính.
Khí phách tương hộ.
Ma chủ Lục Phiên nhìn thoáng qua huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên đang trôi lơ lửng trên không trung.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ lưỡi kiếm màu bạc sau lưng đều bị hóa giải, nhao nhao lơ lửng trên không trung.
Hắc y tung bay, Lục Phiên vung tay lên, hơi quay mặt lại, chỉ về phía đế binh.
Tiếng xé rách rít lên.
Vô số lưỡi kiếm bạc bắn ra, vang lên tiếng đinh đinh đang đang toàn bộ chém lên đế binh.
Tuy rằng không hao tổn gì đến đế binh, thế nhưng……
Mỗi lần va chạm, đều khiến cho thần tử trốn trong đế binh, mắt mũi quay cuồng, trong miệng nôn ra máu.
Lục Phiên giơ tay lên.
Từ từ nắm chặt.
Chuôi phượng linh kiếm rơi vào tay, sau đó, lại có tám chuôi kiếm khác, thuận thế xếp chồng lại.
Bing bing bang bang!
Phượng linh kiếm chỉ về đế binh phía xa.
Ngay sau đó, chém một kiếm về phía đế binh.
Một kiếm này, giống như trên giấy vẩy mực sơn thủy, mũi kiếm hội tụ như đầu bút lông đầy mực, theo đường chém ra, tựa như vẽ ra đường cong thủy mặc loan nguyệt cực lớn.
Kiếm mang hỏa diễm màu đỏ thẫm, giống như phượng linh uốn lượn, nháy mắt chém ra!
Một kiếm này.
Lục Phiên cũng không giữa lại sức.
Hắn thúc giục toàn bộ nguyên thần chi lực, cùng hỗn độn chhi lực, càng huống hồ lại trộn lẫn cả đạo ý hủy diệt trong đó.
Một kiếm này, cho dù là mấy vị tiên túc cảnh, sợ là cũng bị chém năm bảy khúc!
Đang!
Kiếm khí mãnh liệt.
Như ánh sáng cầu vồng quét ngang bầu trời, đập lên lô tròn đế binh.
Chấn động vô cùng đáng sợ, trên vách lô hơi hơi lan ra, đi theo đường cong lan đến toàn thân đế binh.
Mà thần tử trốn trong đó, da thịt trực tiếp bị chấn động thành một vũng bùn thịt.
Hắn ta……thảm quá rồi.
“Làm càn!!”
Bỗng dưng!
Khí tức kinh hồn xông thẳng trời cao.
Ngoài Bình Dương Thiên, sấm chớp ầm ầm, khí tức kinh người, khiến vô cùng vô tận sinh linh nằm rạp xuống.
Có nguyên thần khủng bố của cường giả đánh úp tới.
Như một con sói hoang không sợ chết, lao thẳng vào Hư Vô Thiên.
“Nhiều lần phạm đến đế binh, không xem mặt mủi của cổ đế ra gì sao?!”
Lời nói như sấm!
Chỉ có một bàn tay đáng sợ, phảng phất như toàn bộ bàn tay do tiên khí đan xen lại mà thành, vỗ lên trận ngôn chữ “giả”.
Cái chụp tay này, phá trận ngôn chữ “giả” thành mảnh nhỏ, biến mất không thấy đâu nữa.
Bàn tay to lớn kia, lần nữa đánh vào Hư Vô Thiên.
Rầm rầm rầm!
Quy tắc như thủy triều, lần nữa sôi trào.
Quy tắc dày đặc, đan chéo lại với nhau tạo thành hình đầu hung thú vô cùng đáng sợ.
Cắn xé về hướng bàn tay khổng lồ!
Lục Phiên nhíu mày, một chưởng đánh vào Hư Vô Thiên kia, lại để có hắn có một loại cảm giác áp bách không thể địch nổi.
Cường giả đỉnh cấp!
Cường giả vượt xa tiên túc cảnh!
Điều khiển đế binh chính là người này sao?
Thê nhưng, đối mặt với một chưởng này, một thân huyết y Cố Mang Nhiên lại nở nụ cười.
Phảng phất như sớm dụ liệu được hết thảy những chuyện này.
Hắn ta thân mình gây gò, trên thân lại bộc phát ra uy thế động trời.
Hắn ta giơ tay lên, tay áo huyết y nhẹ vung lên, cắt bỏ một nửa góc áo.
Nắm lấy góc áo, bỗng dưng bắn ra.
Góc áo bay nhanh xoay tròn, trong lúc xoay, quả thật là có đao khí động trời che lấp cả bầu trời!
Rầm ầm ầm!
Đao khí giống như một con cự long, đột nhiên từ trong vực sâu xông lên, lấp đầy không gian giữa trời đất, trong cả Hư Vô Thiên đều còn sót lại đao khí này!
Phốc xuy~!
Một đao lại chém xuống che lấp bầu trời, đứt mất ba ngón trên bàn tay chảy đầy tiên khí.
Ba ngón tay đan xen tiên khí rơi xuống, huyết y giơ tay lên khẽ hít, tay áo huyết sắc tựa như túi càn khôn, côn ba ngón tay đi mất.
Ngoài Bình Dương Thiên, có tiếng rống giận dữ nổ vang.
“Hay cho một Cố Mang Nhiên! Đáng tiếc thực lực trên người ngươi không còn đến một phần mười!”
“Thần dược trong tam trọng thiên đều đã bị vân tộc ta thu hết lại, ngươi đừng mơ tưởng mượn thần dược sống lại!”
“Đợi đến lúc đế binh cổ xuất thế, cũng chính là lúc sẽ tự tay đâm chết Cố Mang Nhiên ngươi!”
Thân ảnh huyết y, mượn tay áo chém một đao, thế nhưng lại cười nhạo.
“Không dám tự mình đến Hư Vô Thiên giết ta, lại đi mượn tay một hậu bối……”
“Đám chuột này của ngươi, Cố Mang Nhiên ta giết như cắt tiết gà mà thôi.”
Rống!
Cánh tay cực lớn, lại càng nhiều uy năng hơn nữa.
Nhưng lại bị quy tắc biết thành cự thú đớp một ngụm mất một nửa.
Phần còn dư lại, lại biến thành bàn tay lần nữa, bắt lấy đế lô cổ đế.
Thế nhưng.
Cánh tay này tiến vào có thể trực tiếp lấy đế lô ra khỏi Hư Vô Thiên.
Nhưng chủ nhân của cánh tay này, tựa hồ nhìn thấy Lục Phiên ma khí quấn quanh đập nát thần tử ra thành bùn, sát cơ lập tức nổi lên.
vậy mà lại bỏ đế lô xuống, chỉ về phía Lục Phiên!
Ma chủ Lục Phiên, mặt không biểu cảm, lạnh lùng vạn phần.
Phượng linh kiếm làm chủ, đao bạc làm phụ, hóa thành tựa như trận đài bát quái, lơ lửng trước người hắn.
Bất quá, đòn đáng sợ kia của cường giả cùng chưa từng rơi xuống.
Bởi vì, trên đầu Lục Phiên, xé ra một vết nứt to lớn.
Ngoài Bình Dương Thiên.
Đại Tôn Tiểu Lôi Âm Phật giới, thân hình run rẩy, quỳ sát xuống đất, run như cầy sấy, tựa hồ đang nhớ đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Trong Hư Vô Thiên.
Thân hình gầy như que củi của huyết y Cố Mang Nhiên cũng không khỏi run lên.
Lục Phiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khe hở kia.
Đây là bí mật lớn nhất ……của Hư Vô Thiên sao?
Thế nhưng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một vết nứt, giống như một vết nứt đã xé toạc Hư Vô Thiên, còn đằng sau vết nứt đó là gì, thì hắn không cách nào biết được.
Cánh tay đánh về phía Lục Phiên kia, như chim sợ cành cong, nháy mắt thu tay lại.
Cầm lấy lô tròn, kéo ra khỏi Hư Vô Thiên, sau đó, chạy nhanh như bay, biến mất vô ảnh vô tung.
Phảng phất như chỉ cần ở lại một khắc nữa thôi, sẽ có nguy cơ sinh tử.
Đó là biểu hiện của sự sợ hãi đến cùng cực.
Đến lúc Lục Phiên, vết nứt từ lâu đã khép lại hoàn toàn, như thể vết nứt chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng tồn tại trong Hư Vô Thiên.
Bang bang bang!
Đao bạc xếp lại, trận bát quái cũng tản đi, biến thành thiên nhận ỷ dưới thân Lục Phiên.
Lục Phiên từ từ ngồi xuống.
Ma khí điên cuồng áp chế xuống, hắc y trên thân, cũng theo động tác ngồi xuống, mà biến thành bạch y.
“Vết nứt kia, rốt cục là cái gì?”
Lục Phiên nheo mắt lại.
Mà quy tắc hóa thành đầu cự thú, cũng đều sụp đổ tản ra, trở lại yên tĩnh, ẩn nấp vào mọi ngóc ngách Hư Vô Thiên.
Trong Hư Vô Thiên, tất cả các xác chết đều biến mất sạch sẽ, được dọn dẹp kỹ lưỡng.
Thế nhưng, chính cái loại sạch sẽ đến vô cùng vô tận này mới làm người ta sởn gai ốc.
Ngoài Bình Dương Thiên.
Từng đạo thân ảnh ngơ ngác, lặng yên đứng đó, lặng ngắt như tờ.
Ai cũng chưa từng ngờ đến.
Một cuộc chinh phạt của thượng giới hùng mạnh như vậy, lại sẽ kết thúc theo cách này.
Trên khuôn mặt ngây ngô của Hoan Hỉ tôn giả chỉ còn lại vẻ sợ hãi.
Nhìn thiếu niên bạch y lặng lẽ lơ lửng trong khoảng không, trong lòng hắn ta không tự chủ được dâng lên sự hoảng sợ.
Thác Bạt thánh chủ cùng Thanh Linh thánh chủ, trong miệng cũng nổi lân một trận miệng đắng lười khô.
Trong trận gió tanh mưa máu vừa rồi, hai người bọn họ là thánh chủ thánh địa hai cấp thất diễn, căn bản là không có tư cách ra tay.
Mà Lục Phiên lại sống sót.
Ngũ Hoàng, bình yên vô sự.
“Ngũ Hoàng vô sự, dựa vào tính nết của Lục thánh chủ, hạ tam trọng thiên sợ là phải chịu tội rồi.”
Thác Bạt thánh chủ nói.
Bình Dương thiên với Hư Vô Thiên tiếp giáp nhau……sẽ rất thảm đây.
Bất quá, tổ hợp đại quân Huyết Sát Thiên cùng Nguyên Từ Thiên e là lại càng thảm hơn nữa!
Trên chiến trường huyết sắc.
Người tu hành Ngũ Hoàng nhìn thấy Hư Vô Thiên trở nên sạch sẽ, những thi thể trôi nổi trong Hư Vô Thiên đều biến mất sạch bong, bọn họ đều có chút hoảng hốt.
Trên thân Lục Cửu Liên tách ra vô số thanh liên, sắc mặt bình thản, từ từ thở ra một hơi.
Trúc Lung yên tĩnh ngồi trên lưng xích long, hai mắt nhắm nghiền lại lần nữa.
Cho dù là bọn họ, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chiến tranh, kết thúc rồi.
Ngũ Hoàng……thắng rồi!
Cự kình lơ lửng, tiên đảo trôi nổi, bổn nguyên khí hóa thành thác nước, chảy thẳng xuống dưới, nổ vang từng trận.
Lâu các Bạch Ngọc Kinh bên trong, như ẩn như hiện.
Một tia sáng đỏ, một tia sáng trắng lướt về đảo.
Ánh sáng trắng tản đi.
Thiếu niên ngồi ghế, tựa lan can nghe gió.
Thế nhưng trong mắt người Ngũ Hoàng, đó không tính là bóng dáng to lớn, nhưng lại cho họ cả một bầu trời.
Cự kình lơ lửng trên chiến trường huyết sắc.
Mọi người đều xuất thần mất một lúc.
Đã phát hiện Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, xuất hiện trên chiến trường huyết sắc, bách xe nhuốm đầy máu, đối diện với tất cả mọi người.
Bạch y thiếu niên không nhiễm bụi trần.
Ánh mắt từ từ lắng xuống.
Quét qua từng người Ngũ Hoàng.
Nở nụ cười.
“Chúng ta thắng rồi……”
“Ăn mừng thôi.”
Lời nói đó nhẹ nhàng vang lên, vang vọng qua tai mọi người, khiến cho chiến trường huyết sắc, gió giết chóc như ngừng lại, giống như mặt trời xuyên qua mây dày, rắc hơi ấm, ôn nhuận như ngọc, làm tan chảy băng tuyết lạnh lẽo.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận