Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1047: Cắt máu thịt sáng tạo ra Vu tộc (3)

1426 chữ
Vì vậy, hiện thực là vô vọng.
Mà bây giờ, Mễ Già đã tìm thấy hy vọng.
Trong đêm khuya, trên đỉnh núi của động thiên phúc địa. Hắn mỉm cười.
Đưa ra quyết định này cũng không quá khó khăn.
Hắn thoải mái cười một tiếng.
Đột nhiên đôi mắt sáng lên!
Đêm nay, toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục đều được chiếu sáng.
Một con đao năng lượng khổng lồ xuất hiện giữa thiên địa. Vô số người tu hành đều bị kinh động.
Bá Vương, Đường Nhất Mặc và những huyền tiên khác đều nhìn về một hướng.
Ở đó, đao mang rực rỡ chém xuống.
Chém ba nhát liên tiếp.
Sau ba nhát chém giống như thiên địa khóc ra máu.
Vô số năng lượng như tuyết lở nổ tung, quét sạch mọi ngóc ngách của Ngũ Hoàng Đại Lục.
“Tự chém mình ba lần, phá hủy toàn bộ tu vi… Là người nào? Lại dứt khoát như vậy chứ?”
“Chuẩn đế tự phế tu vi sao? Điên rồi hả?”
Trong ngôi mộ cổ.
Cố Mang Nhiên ngây ngốc nhìn bầu trời đêm đã trở lại bình yên sau khi thể hiện ánh sáng rực rỡ của
nó.
Trong lòng hắn vẫn còn sự chấn động không gì so sánh được.
“Thánh đường chi chủ Mễ Già, thực sự đã lựa chọn tự chém tu vi sao?”
“Nhưng đó là tu vi chuẩn đế nha… khoảng cách trở thành Đế cảnh thực sự chỉ còn cách nửa bước nữa thôi!”
Cố Mang Nhiên bị sự quyết đoán của Mễ Già làm chấn động.
Mễ Già đã đến tìm hắn và nói với hắn về chuyện này, vốn dĩ Cố Mang Nhiên không tin điều đó, nhưng bây giờ hắn đã tin.
Bởi vì, Mễ Già đã không do dự chút nào, hắn nói chém…liền chém.
Bên trên lầu gác của Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên nhìn ánh sáng rực rỡ giống như phù dung sớm nở tối tàn cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn thực sự chém.
Mễ Già này đủ tàn nhẫn.
Lại đi trên con đường tu hành, hiểm nguy không biết, Lục Phiên cũng khâm phục sự quyết đoán này.
Điều quan trọng nhất là rủi ro.
Thọ nguyên của Mễ Già sắp hết, liệu hắn có thể tạo ra bước đột phá trước khi thọ nguyên của hắn kết thúc hay không mới là điều quan trọng nhất.
“Từ xưa đến nay trên đường tu hành chôn xương khô
Đột nhiên, Lục Phiên có chút tò mò.
“Không biết ở Ngũ Hoàng đại lục, ai sẽ là người đầu tiên đặt chân lên con đường của thượng đế?” Thu lại tâm trạng.
Tâm thần của Lục Phiên chìm vào bản nguyên không gian.
Hắn muốn kiểm tra một chút tình hình công việc của Tiểu Ứng Long.
Con rồng cá mặn này có lười biếng hay không?
Nhưng khi nhìn thấy… Lục Phiên vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì…
Các đạo uẩn quanh quẩn ở ngôi sao của Ngũ Hoàng Thiên Đạo đều đã được luyện hóa rất nhiều.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả Lục Phiên tự mình luyện hoá.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Ứng Long đã biến thành một con Dực Long khổng lồ, dang rộng đôi cánh che phủ bầu trời.
Nuốt lấy vô số Đạo uẩn.
Giống như Ác Long, gào thét giữa thiên địa.
Bằng cách này, đã tăng nhanh tốc độ luyện hóa.
Lục Phiên rất ngạc nhiên.
Hắn nhìn về phía Tiểu Ứng Long, có lẽ nó thực sự dốc sức luyện hóa Đạo Vân nên quên mất thời gian và mọi thứ.
Trong mắt chỉ còn lại là khát vọng tự do.
Cha nói sau khi luyện hoá xong những Đạo uẩn này, liền có thể khôi phục tự do.
Nó liền có thể trở lại bên cạnh nha đầu Nghê Ngọc, đập đan dược, ăn linh quả và làm một con rồng cá muối tiêu dao khoái hoạt!
Tu do!
Nó muốn được tự do!
“Quả nhiên, không ép ngươi một chút thì ta thật không biết cá muối cũng có năng lực như vậy. Lục Phiên cười nói.
Bây giờ nhìn vào đạo uẩn của Ngũ Hoàng đã được luyện hóa năm mươi vạn viên, trong lòng hắn ngày càng cảm thấy hài lòng với quyết định của mình.
Mà trong quá trình này, tu vi của Tiểu Ứng Long cũng không ngừng tăng lên.
No nuốt vào nhả ra để luyện hóa Đạo Uẩn, thậm chí thân thể của nó cũng bắt đầu dung hợp với vô
số Đạo Uẩn.
Nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Tiểu Ứng Long, Lục Phiên hơi không nỡ nhẫn tâm. Đôi mắt tràn đầy khát vọng tự do, tiếng rồng gầm lên như là gào khóc với vận mệnh.
Còn có cái eo bị cuộc đời uốn cong.
Thật không dễ chút nào.
Lục Phiên thu lại tâm thần.
Sau khi suy nghĩ một lúc, liền lấy mấy chục vạn đạo uẩn bị hoá thân Thiên Đạo nuốt chửng ở trong Thấu Thiên Tháp lại đưa vào trong các ngôi sao của Thiên Đạo.
“Nếm trải đau khổ, mới là Long Thượng Long!”
Trong lòng Lục Phiên âm
thầm gửi lời chúc phúc cho Tiểu Ứng Long.
Sau đó, hắn ngồi trên chiếc ghế ngàn lưỡi đao, tựa lan can nghe gió thổi, uống rượu tiên tử và chơi
cò.
Nhìn những chấm sáng lấp lánh trên bàn cờ Linh Áp, động tác cầm ly rượu của Lục Phiên đột nhiên dừng lại.
Lông mày hơi nhíu lại.
Không khỏi khẽ thì thào.
“Ngũ hoàng đại lục có nhân tộc, có yêu tộc… nhưng số lượng tổng thể vẫn còn quá ít.” Lục Phiên giơ tay lên, ngón tay vuốt ve bàn cờ.
“Yêu tộc là do ta tạo ra, nhưng tốc độ tu hành của yêu tộc tương đối chậm, linh khí thu được cũng không nhiều… Có lẽ, ta có thể tạo ra một chủng tộc khác, một chủng tộc hoàn hảo và lớn mạnh hon.”
Ánh mắt của Lục Phiên lướt qua và dừng lại ở mảnh nguyên sơ rộng lớn của phía tây đại lục.
Mặc dù tạo ra một chủng tộc khác cần phải hao phí tâm lực rất lớn.
Tuy nhiên, bây giờ Lục Phiên lại không quan tâm đến những điều này.
Nếu trong lòng hắn đã có ý tưởng này thì đương nhiên sẽ có sự chuẩn bị.
Bây giờ, khoảng cách hắn đạt đến cấp độ thứ mười của Luyện khí vẫn còn một đoạn ngắn nữa. Tuy nhiên, hắn cần phải suy nghĩ về việc đạt đến cấp độ thứ mười của Luyện khí.
Đến lúc đó, hắn lại phải làm như thế nào để thu được linh khí?
Đột phá đến đỉnh cấp của cường giả rất khó khăn, mà Lục Phiên không thể một mực dựa vào đỉnh
cấp của cường giả.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hạ quyết tâm tạo ra một chủng tộc khác.
Tâm thần khẽ động liền chìm vào bên trong đài truyền đạo.
Làm thế nào để tạo ra một nhóm tộc bình thường, bây giờ đối với Lục Phiên mà nói thì đương nhiên rất đơn giản.
Nhưng lần này Lục Phiên là vì để cho linh khí của bản thân thu nhanh hơn, là vì thành lập căn cơ để ngũ hoàng trở thành thời đại tiên võ.
Vì vậy, hắn muốn tạo ra một chủng tộc hùng mạnh, sinh ra là để tu hành.
Lục Phiên ngồi trên đài truyền đạo.
Đôi mắt đẹp như tranh vẽ, giống như có cảnh tượng tuyệt đẹp lưu chuyển.
“Chủng tộc này có thân thể mạnh mẽ, trời sinh đã có bản lĩnh cao cường, có thể sinh ra nguyên thần, tu hành không có bình cảnh…
“Nhưng tất nhiên thiên địa phải công bằng, mặc dù chỉ là thu linh khí làm căn cơ cho thời địa tiên võ, nhưng chủng tộc càng mạnh thì càng cần một chút hạn chế”
Lục Phiên vuốt cằm.
Trong đầu hắn dần nảy ra một ý tưởng.
Giơ tay lên, thịt và máu trên bụng ngón tay của hắn đột nhiên bị cắt ra, vô số tế bào máu thịt văng
ra rơi xuống rồi tung bay theo gió ở trong đài truyền đạo.
“Chủng tộc hoàn hảo và mạnh mẽ này được tạo nên từ máu thịt của ta”
“Liền gọi nó là… Vu
Bạn cần đăng nhập để bình luận