Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 249: Bên ngoài Đế Kinh thành, ba quân gặp mặt! (2)

Dịch: Mèo Rừng
Nhưng mà, ở trong mắt của Lục Phiên, đơn giản là không có hắn.
Khổng Nam Phi rời đi.
Hắn dẫn theo Mạnh Hạo Nhiên có chút không cam lòng, đạp hồ rời đảo, đi thẳng về phía Tây Sơn.
Lục Phiên cười cười.
Thần tâm khẽ động, hắn thôi động thân pháp thuật 《 Lôi Động quyết 》, sau đó thân thể của hắn chợt tan biến, mơ hồ còn có lôi cung đang toán loạn tại chỗ, , thời điểm xuất hiện lần nữa thì đã ở trên sân thượng lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Tuyết tung bay trên bầu trời.
Lục Phiên hái một quả cây mơ kèm theo một chút hoa đào, rồi nấu một bình rượu mơ.
Trong đôi mắt của hắn có đường cong nhảy lên, bắt đầu quan sát lấy trận chiến bên trong Đế Kinh, trận chiến phạt Chu, cũng hấp dẫn sự chú ý của Lục Phiên.
Bởi vì, Lục Phiên cảm thấy, trận chiến phạt Chu này, có thể sẽ rất thú vị.
. . .
Tây Lương quốc cùng Đại Huyền quốc binh lâm dưới Đế Kinh thành.
Bên trong Đế Kinh, đã sớm triệt để phân loạn, rất nhiều đại thần đều sợ mất mật, run lẩy bẩy.
Uy danh của Bá Vương, những đại thần bên trong Đế Kinh làm sao lại không biết.
Mặc gia Cơ Quan thành lúc trước bị Bá Vuong công phá, không biết đã chết thảm bao nhiêu người.
Mà bây giờ, nếu Đại Chu Đế Kinh một khi bị công phá, dựa theo tính nết của tiểu hoàng đế Vũ Văn Tú, là không tài nào đầu hàng, cho nên, những tên quần thần bọn hắn, sợ là phải bị liên lụy bởi tiểu hoàng đế.
Lỡ đâu Bá Vương nổi hung tính lên, quần thần bọn hắn chắc chắn phải chết hết.
Cho nên, Đế Kinh bắt đầu loạn.
Không ít hạ thần đã chuẩn bị thu dọn nhà cửa, dự định đi theo đội ngũ lưu dân, rời khỏi Đế Kinh, thoát khỏi trung tâm cùng nơi thị phi của đợt phong ba này.
Nhưng mà.
Rất nhanh thì những tên quần thần này trở nên tuyệt vọng.
Vũ Văn Tú hạ lệnh phong bế cửa thành Đế Kinh.
Danh môn vọng tộc cùng quan to quyền quý ở bên trong Đế Kinh, toàn bộ đều bị phong tỏa ở nội thành, không thể ra được.
Từng tên Hắc Long vệ với bộ khôi giáp u mịch trấn thủ lấy cửa thành.
Càng có hơn vạn Đại Chu tinh binh im lặng chờ đợi ở phía sau cửa thành, làm cho phố dài Đế Kinh bị chật ních.
Có một loại cảm giác nghiêm túc cùng vội vàng giống như gió thổi báo hiệu dông bão sắp đến.
Nhưng mà, càng khiến cho những quần thần này tuyệt vọng là, vị kia ở bên trong Đế Kinh, đã đưa ra một tờ Thiên Tử lệnh, bảo rằng bất luận một vị đại thần nào muốn chạy ra khỏi Đế Kinh, đều lấy tội phản nghịch mà luận xử, áp vào địa lao, xét nhà tru tộc.
Ở thời điểm một số đại thần bị Hắc Long vệ đeo một chiếc mặt nạ Hắc Long áp giải vào trong địa lao. Đã làm cho rất nhiều đại thần khác đều run rẩy, không dám nói bất kỳ thứ gì.
Loạn thế dùng trọng điển, mà Vũ Văn Tú lại chính là trọng điển đó.
Bầu không khí đè nén ở bên trong Đế Kinh càng lúc càng nồng nặc, dân chúng tuy giận nhưng không dám nói gì, rất nhiều thế gia cường hào cũng không dám thở mạnh.
Mây đen ép thành tuyết lớn đầy trời.
Bầu không khí ngưng trọng, tràn ngập mọi ngõ ngách ở phố dài Đế Kinh.
Trong trà lâu.
Khuôn mặt của mỹ phụ Thiên Thiên mang theo vài phần lo lắng, xen lẫn trong đó là vẻ phẫn nộ…
Bởi vì, bên trong Đế Kinh, Hắc Long vệ đã bắt đầu trắng trợn bắt lấy những người đàn ông đã trưởng thành, buộc phải gia nhập vào quân thủ thành.
Mặc dù có rất nhiều người muốn kháng cự, nhưng khi đao gác trên cổ dưới sự kinh hoàng của người nhà, thì cũng không còn cách nào kháng cự được nữa.
Bọn họ chỉ còn cách mặc lấy áo giáp lạnh lẽo, cầm lên đao kiếm nặng nề mà tập hợp ở bên ngoài tường thành.
Bọn họ không thể không ra trận giết địch.
Bọn vì Hắc Long vệ đã giam cầm thân nhân của họ, một khi họ lâm trận đào thoát, cũng hoặc là phản chiến, thì thân nhân của bọn hắn sẽ bị gặp nạn.
Vì lẽ đó, bọn họ chỉ có thể vì gia đình nhỏ, mà phủ lên một lớp áo giáp.
Bên trong Tử Kim cung.
Mưa gió nổi lên, khiến cho lão thái giám không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hắn biết, những gì nên tới thì cũng sẽ phải tới.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong Tử Kim cung không có một chút ánh nến kia.
Vũ Văn Tú đã thay quân phục, đây là một bộ kim giáp màu hoàng kim, dường như đang tỏa ra ánh sáng chói lòa trong bóng đêm.
Hắn đứng lặng ở trên long ỷ, đưa lưng về phía lão thái giám, không biết là đang trầm tư lấy cái gì.
Vũ Văn Tú không có đi tới tường thành Đế Kinh.
Hắn cũng không có tự mình quan sát cuộc chiến, thay vào đó là đợi ở bên trong Tử Kim cung, hắn tựa hồ như đang chờ đợi cùng mong mỏi thứ gì đó…
Mười dặm bên ngoài Đế Kinh.
Đại địa chấn động, tuyết bùn bị hất tung.
Đại quân áp cảnh, khí tức máu tanh tỏa ra, giống như là một luồng nhiệt, làm cho tuyết trắng đầy đất bị hất bay tán loạn.
Tây Lương thiết kỵ có một con ngựa đi đầu, phía sau nó, thì là bộ binh cùng cung binh Tây Lương.
Hứa Sở giục ngựa đi ở trên đầu, hai nhánh đại quân thì tựa như dòng lũ tách ra hai hướng, sau đó hội tụ lại với nhau, hóa thành một sư đoàn hung hãn, thẳng bức về phía dưới thành Đế Kinh đã tràn đầy năm tháng kia.
Bá Vương đứng lặng ở trên chiến xa, ba thớt tuấn mã Tây Lương lôi kéo chiến xa của hắn.
Mà ở phía sau hắn, thì là một chiếc xe ngựa xa hoa, trong xe ngựa có một bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện.
Bá Vương đã từng đáp ứng lời hứa cho nàng giang sơn đẹp như vẽ, cho nên, ở thời khắc công phá Đế Kinh cực kỳ quan trọng này, hắn hiển nhiên phải mang nàng theo để nàng có thể tận mắt chứng kiến cùng với hắn.
Hứa Sở mang theo hai cái Đại Thiết Cầu gai, sải bước tới.
“Vương thượng! May mắn không làm nhục mệnh!”
Hứa Sở phát ra âm thanh như chuông lớn, nói.
Bá Vương lập tức cười ha ha, nện vào một cánh tay của Hứa Sở.
Hứa Sở là tướng tài đắc lực của hắn, cho nên Bá Vương hết sức tín nhiệm, với lại, Hứa Sở cũng là tu hành giả cường đại nhất ở dưới trướng Bá Vương.
Thống lĩnh Hạng Gia quân, người đã đạt tới cảnh giới Khí Đan đỉnh phong.
Bá Vương có tín nhiệm mù quáng đối với hắn.
“Đánh hạ Đại Chu Đế Kinh, làm chủ Hoàng thành, Tây Lương ta sẽ ngay lập tức chiếm cứ được thiên hạ đại thế.”
“Đại Chu vô đạo, phải trừng phạt!”
“Tây Lương thay thế!”
Bá Vương nói.
Trong mắt của Hứa Sở lộ ra vẻ tinh mang, hắn nắm lấy một cái Đại Thiết Cầu gai, phát ra tiếng dã gấu gào thét mãnh liệt.
Tiếng gào truyền khắp ba quân, khiến cho đại quân cũng dồn dập vung vẩy lên vũ khí, phát ra tiếng nổ vang.
Tiếng gầm như vậy, tựa như sóng lớn nuốt trời, đập về phía tường thành Đế Kinh, khiến cho Đại Chu tinh binh ở trên cổng thành bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch.
Tây Lương thiết kỵ, tựa như mảnh hổ, quả nhiên là rất hung hãn!
Chiến ý đáng sợ này, căn bản là chưa kịp khai chiến mà đã có thể tiêu diệt lấy lòng tin của bọn hắn.
Bá Vương hiện ra vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chăm chú về phía tường thành Đế Kinh nguy nga kia, so với tường thành ở hộ thành, thì tường thành Đế Kinh cao hơn, dày hơn, binh lực đóng quân cũng nhiều hơn.
Thậm chí vũ khí chiến đấu cũng đầy đủ hơn.
Có thể nói, dù cho có Bá Vương ở đây, thì trận chiến này cũng không dễ dàng.
Bỗng nhiên.
Bá Vương thần tâm khẽ động.
Quay đầu nhìn về phía phương bắc, ở hướng kia, có bụi mù cuồn cuộn, đại địa run rẩy.
Trong đôi mắt của hắn có tinh mang lóe lên.
Hứa Sổ cũng chiến ý nghiêm nghị, quay đầu nhìn về phía bắc.
“Rốnggg!”
“Rồnggg!”
Đại quân Đại Huyền quốc khoác trên người một chiếc áo giáp tinh xảo, mỗi khi đạp xuống một bước, đều sẽ vung vẩy vũ khí, phát ra tiếng rống giận khàn giọng.
Đại Huyền quân lâu dài chinh chiến cùng với Tây Nhung, chém giết ngoại địch, huyết tính của bọn họ, không yếu chút nào khi so với Tây Lương quân.
Nếu nói Tây Lương là một con hùng sư, vậy thì Đại Huyền quân chính là một con mãnh hổ.
Mãnh hổ cùng hùng sư gặp nhau, khí thế tương xưng.
“Tới rồi.”
Khóe miệng của Bá Vương có hơi nhếch lên.
Hứa Sở cũng nhếch miệng, cực kỳ hưng phấn.
“Đại Huyền, quân đội của Bắc Huyền Vương.”
Xa xa.
Giang Li mặc một thân giáp bạc, nắm lấy trường thương màu bạc, con ngựa dưới thân đỏ rực như lửa, ngựa dẫn đầu, đi về phía trước nhất.
Hiển nhiên hắn cũng thấy được đại quân Tây Lương quốc.
Khí thế của đối phương, tựa như sóng lớn đập thẳng vào mặt, cho dù là Giang Li đã đánh qua vô số trận chiến ác liệt, cũng không khỏi co rút ánh mắt lại.
Bá Vương có rất đầy đủ khí thế, Tây Lương quân dưới khí thế của Bá Vương, mang theo tính xâm lược cực kỳ đáng sợ.
Giang Li hít sâu một hơi, hắn làm truyền nhân Binh gia, cho nên kế thừa được y bát từ Bạch Phượng Thiên.
Vì lẽ đó, hắn há có thể mang binh lạc hậu hơn so với người khác.
Binh gia được ngồi bên trong Chư Tử Bách Gia, tất nhiên cũng có đạo mang binh của hắn.
Giang Li đột nhiên giương trường thương màu bạc lên, phát ra một tiếng rít gào có linh khí xen lẫn vào đó, tựa như là một cục đá ném vào bên trong đầm nước bĩnh tĩnh, nhắc lên vô số sóng gợn.
Đại quân Đại Huyền quốc dồn dập dưới khí thế được dẫn dắt từ Giang Li, phát ra tiếng gầm thét.
Giang Li giục ngựa mà tới, mỗi khi qua một dặm, hắn sẽ vừa phát ra tiếng rống vừa vung vẩy thương bạc.
Một đường rống thét, khiến cho khí thế của Đại Huyền quân tựa như được bện thành một sợi dây thừng, càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, càng ngày càng trở nên cường hãn.
Mà ở ngay thời khắc này, linh khí ở bên trong khí đan của Giang Li cũng bắt đầu vận chuyển nhanh, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Binh gia chi đạo này, sau khi được thuế biến dưới đất trời, cũng xảy ra biến hóa khó có thể tưởng tượng được.
Lực lượng giống như là tụ tập vạn quân vậy.
Khí thế của đại quân Tây Lương cùng đại quân Đại Huyền va chạm lẫn nhau.
Hai đại tân quốc, hai phe quân đội, cuối cùng cũng chạm mặt với nhau ở bên ngoài Đế Kinh thành.
Phảng phất như mơ hồ có tiếng nồ rền vang, tuyết bay đầy trời thoáng cái trở nên chậm chạp rất nhiều.
Mà trên cổng thành Đại Chu.
Khí thế của các tinh binh Đại Chu đều bị chìm vào đáy biển.
Bọn hắn run lẩy bẩy nhìn về phía đại quân đen nghịt dưới thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận