Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 207: Khi dễ hài tử Bạch Ngọc Kinh ta còn muốn chạy

Dịch: Tiểu Du
Bắc Quận.
Bên ngoài Thiên Hàm quan.
Tuyết ngừng rơi, bầu trời thoáng đãng.
Tây Nhung Vương xé toạc tấm mặt nạ da người, để lộ ra khuôn mặt đen như than cốc, hắn nhìn chằm chằm vào Hỏa Hoàng biến thành ba quả cầu lửa, vẻ mặt ngưng trọng.
Thiên địa này đã biến đổi, thế nên… Ba con gà này cũng biến đổi!
Trên khuôn mặt đen như than của Tây Nhung Vương là từng đốm lửa nhỏ đang cháy rực.
Thế nhưng, ngọn lửa của hắn không nóng, ngược lại thì rất lạnh lẽo, màu trắng sữa, thậm chí còn có chút tử khí.
Nếu như nói lửa của Tiểu Phượng Nhất, Tiểu Phượng Nhị, Tiểu Phượng Tam là lửa nóng, vậy thì ngọn lửa của Tây Nhung Vương chính là lửa lạnh.
Đồng dạng là lửa, nhưng lại đối lập nhau như hai thái cực.
Cái trước nóng như Mặt trời giữa trưa, mà cái sau lại lạnh như quỷ hỏa dưới Âm phủ.
Ba con Hỏa Phượng Hoàng chiến đấu với Tây Nhung Vương.
Sau khi Tây Nhung Vương nhận được sự cảnh cáo từ ánh mắt thần bí thì trong lòng đã bắt đầu cảnh giác.
Có ba con Hỏa Phượng Hoàng này trấn giữ, hắn khó có thể phá vỡ phòng tuyến Bắc Quận trong thời gian ngắn.
Vả lại, một khắc biến đổi kia đã khiến cho linh khí ở đây nồng đậm hơn rất nhiều, thiếu nữ điều khiển ba con Hỏa Phượng Hoàng dường như đã hiểu ra được cái gì đó trong lần lột xác này.
Ba con Hỏa Phượng Hoàng càng đánh càng mạnh, đang dần dần áp chế “Cốt U Hỏa” của hắn!
Oanh!
Tây Nhung Vương nheo mắt lại.
Sau một khắc, thân thể hắn lùi lại, điều chỉnh ngọn lửa trắng sữa trên mặt mình.
Sau đó…
Một luồng sóng vô hình phát tán ra từ cơ thể hắn.
Ngọn lửa trắng sữa cháy rực, nảy lên, bắn ra mặt đất xung quanh.
Rất nhanh sau đó, xuất hiện một cảnh tượng khiến cho người khác phải rùng mình.
Chỉ thấy trên chiến trường Bắc Quận, lấy trung tâm là thân thể Tây Nhung Vương, thi thể binh lính trên mặt đất sau khi dính phải ngọn lửa màu trắng sữa, dù là quân Tây Nhung hay lính Bắc Quận cũng đều chậm rãi bò dậy.
Mấy chục thi thể, giống như những cái xác không hồn, mắt bọn chúng đều có ngọn lửa màu trắng sữa đang bốc cháy.
Thân thể lay trái ngã phải, máu tươi chảy ra từ thân thể, nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa.
Đầu Tây Nhung Vương có ngọn lửa trắng sữa đang bốc cháy, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Điểu đang điều khiển ba con Hỏa Phượng Hoàng.
Hắn giơ tay lên, ngón tay cũng có ngọn lửa trắng đang cháy.
Dường như có từng sợi tơ vô hình kết nối những thi hài này với hắn.
Đột nhiên vung tay.
Những thi hài này liền đánh tới Bạch Thanh Điểu, tựa như dã thú đang phát cuồng, cuốn bay tuyết trắng trên mặt đất.
Ba con Hỏa Phượng Hoàng muốn cản lại nhưng lại bị Tây Nhung Vương ngăn lại.
Hơn mười bộ thi thể xông về hướng Bạch Thanh Điểu.
Nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, nhất thời có chút bối rối.
Mà bên cạnh nàng.
Nhiếp Song rống to một tiếng, bước tới trước một bước, đứng tư thế trung bình tấn, bảo vệ cho Bạch Thanh Điểu.
Hai nắm tay hắn để ở thắt lưng.
Đối mặt với một đám binh lính điên cuồng.
Hắn chợt hét một tiếng, đột nhiên đấm ra một quyền.
Tư thế ra quyền tiêu chuẩn, là động tác phản xạ có điều kiện hắn tập được.
Từ lúc vào Hồ Tâm đảo đã bắt đầu luyện dưới nước hồ chảy siết.
Mà lúc này, chính là thời điểm kiểm tra kết quả của hắn.
Oanh!
Một quyền đánh ra, dường như xuất hiện hư ảnh nắm đấm.
Một quyền rất đơn giản, nhưng lại có khí thế vô địch.
Một quyền nối tiếp một quyền.
Từng bộ thi thể xông tới đều bị đánh bay!
“Đầu to! Làm gọn gàng một chút!”
Bạch Thanh Điểu lúc đầu còn hơi bối rối, sau khi nhìn Nhiếp Song đại triển thần uy, không nhịn được nắm tay lại, nhảy cẫng lên cỗ vũ.
Ban đầu mọi người trên chiến trường còn hơi hoảng sợ.
Bởi vì tận mắt nhìn thấy chiến hữu đã chết rồi lại bò dậy từ dưới đất, loại cảm giác này khiến cho bọn họ bị đả kích kịch liệt.
Cho dù là Đạm Đài Huyền cũng trừng lớn mắt, mắt vằn tia máu.
Nhưng sự kiên cường bảo vệ trước người Bạch Thanh Điểu của Nhiếp Song đã phá vỡ sự hoảng sợ này.
Cho dù là Đạm Đài Huyền cũng không nhịn được thốt lên một tiếng vui mừng.
Không hổ là đệ tử Bạch Ngọc Kinh.
Quả nhiên có nhiều thủ đoạn.
Oanh!
Tây Nhung Vương thoáng kinh ngạc, thế nhưng hắn nhân lúc Bạch Thanh Điểu bối rối mất đi khống chế với ba con Hỏa Phượng Hoàng mà xông nhanh tới Bạch Thanh Điểu, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến đấu này.
“Cẩn thận!”
Khuôn mặt non nớt nhưng nghiêm nghị của Nhiếp Song lại không hiện lên chút đắc ý nào.
Bởi vì hắn đã thấy Tây Nhung Vương xông tới.
Từ trên người Tây Nhung Vương toát ra một cỗ áp bách cực lớn, điều này khiến cho mái tóc của Nhiếp Song dựng đứng lên, lỗ chân lông đều co lại.
“Mạnh thật… So với phụ thân còn mạnh hơn!”
Nhiếp Song cắng răng.
Hai chân của hắn cắm trên mặt đất, giống như hai cái gọng kiềm, mỗi khắc đều không buông lỏng, giữ cho thân thể của hắn ổn định, không dao động chút nào!
Hắn không lui!
Hắn cũng không sợ hãi!
Hắn nhớ tới một buổi trời chiều, trên bờ Bắc Lạc hồ, Nhiếp Trường Khanh đã dạy bảo hắn.
Nhiếp Song có một trái tim kiên định, thế nên hắn luôn nhớ kỹ lời Nhiếp Trường Khanh nói với hắn.
“Song nhi, sẽ có một ngày, ngươi sẽ từ hài tử trở thành nam nhân.”
“Chỉ có mạnh lên mới có thể dùng nắm đấm trong tay ngươi bảo vệ ngươi, bảo vệ người sau lưng ngươi.”
Oanh!
Tuyết trắng nổ tung!
Bạch Thanh Điểu biến sắc.
“Đầu to! Chạy mau!”
Tây Nhung Vương đã thoát khỏi tầm đánh của Tiểu Phượng Nhất, chuyện này nằm ngoài dự liệu của Bạch Thanh Điểu, khiến nàng hơi ảo não, kinh nghiệm chiến đấu của nàng vẫn còn chưa đủ.
La Thành vọt tới, sau khi hắn nuốt Long Huyết đan, trong người chảy Long Huyết Chi Lực.
Nhưng cũng bị Tây Nhung Vương áp bách, khiến sắc mặt hắn đỏ lên.
Tây Nhung Vương bay tới, trên đầu hắn có hỏa diễm màu trắng đang cháy rực.
Nhiếp Song kiên nghị nhìn thẳng Tây Nhung Vương!
Hắn không thể lui bước!
Một khi lui, Bạch Thanh Điểu sau lưng sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn gầm nhẹ.
Đứng trung bình tấn, hai nắm đấm lại thu về eo.
Đôi mắt hắn hiện ra cảnh tượng lúc nhỏ mà hắn vĩnh viễn không thể quên được.
Đêm mưa.
Trong hẻm nhỏ.
Nhiếp Trường Khanh rống to với hắn, nói hắn không được quay đầu lại.
Một khắc này… Hắn đã nghĩ là mình sẽ mất đi người phụ thân này.
Tây Nhung Vương kinh ngạc nhìn Nhiếp Song, tên hài tử nhỏ tuổi này biểu hiện ra nghị lực hơn xa người thường.
Hắn thấy được Nhiếp Song đang sợ hãi, bởi vì đôi môi Nhiếp Song đang run rẩy, thế nhưng hắn không biết sau khi Nhiếp Song nghĩ tới cái gì, lại khiến Nhiếp Song vượt qua được nỗi sợ hãi này.
“Ha!”
Nhiếp Song quát lớn, ra quyền.
Hắn tưởng tượng Tây Nhung Vương là Bắc Lạc hồ, còn hắn thì đang đứng dưới ánh mặt trời, vung quyền đánh lên Bắc Lạc hồ.
Hắn khó khăn đánh ra một quyền, tưởng tượng như Nhiếp Trường Khanh đang đứng trước mặt hắn, không ngừng dùng đao mổ heo đánh ra sóng hồ mãnh liệt hướng về phía hắn.
Tây Nhung Vương cũng không vì Nhiếp Song là hài tử mà hạ thủ lưu tình.
Hắn cũng đánh ra một quyền.
Đông!
Một quyền của Nhiếp Song đối chọi với một quyền của Tây Nhung Vương!
Nắm đấm vo va chạm với bàn tay nhỏ.
Đỉnh phong Trúc Cơ đối chọi với Khí Đan cảnh.
Tuyết trắng dưới chân hai người nổ tung, cuồng phong bay tứ tán.
Tâm thần Tây Nhung Vương rung động.
Bởi vì…
Một quyền này của Nhiếp Song mạnh mẽ khiến hắn hơi kinh hãi!
Tây Nhung Vương rơi xuống đất, hơi lùi lại một bước nhỏ.
Nhiếp Song thì ngược lại lui lại mấy bước liền, mỗi bước đều khiến mặt đất lõm thành một cái hố nhỏ.
Miệng mũi Nhiếp Song chảy máu, thế nhưng đôi mắt của hắn lại toát lên vẻ hưng phấn.
Hắn… Ngăn được!
Hắn đã thành công ngăn chặn được Tây Nhung Vương.
Nhiếp Song nhớ lại, lần trước hắn đánh với Nhiếp Trường Khanh, là bị quất bay.
Vừa bắt đầu hắn đã gào khóc vì đau đớn.
Tuy nhiên sau khi khóc một lúc lâu, Nhiếp Song lại ngừng khóc, hắn cắn răng đứng lên, lại đánh tới Nhiếp Trường Khanh lần nữa.
Mặc dù hắn chưa bao giờ thành công.
Thế nhưng… Lúc này, hắn đã thành công!
Giang Li đỡ Nhiếp Song, lực phản chấn khiến bàn tay Giang Li nứt ra.
Còn Bạch Thanh Điểu thì đã sớm đỏ mắt, trong đầu vận chuyển 《 Cửu Hoàng biến 》 càng lúc càng nhanh.
“Tiểu Phượng Nhất, Tiểu Phượng Nhị, Tiểu Phượng Tam! Đánh hắn cho ta!”
Ba con Hỏa Phượng Hoàng giương cánh bay tới, Tây Nhung Vương đối mặt với một chiêu phẫn nộ của ba con Hỏa Phượng Hoàng, trong lòng chấn động.
Phẫn nộ của Bạch Thanh Điểu dường như truyền đến ba con Hỏa Phượng Hoàng, khiến cho chúng lại mạnh hơn.
Tây Nhung Vương cảm thấy hơi áp lực, hắn biết không còn cơ hội để giết Bạch Thanh Điểu.
Lập tức nhanh chóng lui lại.
Tây Nhung Vương nhìn sâu Nhiếp Song, sau đó đưa mắt nhìn Bạch Thanh Điểu.
Rồi nhìn Giang Li cùng với Đạm Đài Huyền.
Ngọn lửa trên đầu hắn đã biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, thế giới này thật đẹp đẽ.
Hắn lại kéo da mặt Tây Nhung Vương xuống.
Sau đó, mũi chân hắn điểm trên nền tuyết trắng xóa.
Bắt đầu lùi nhanh lại, chớp mắt đã biến mất.
Đại quân Tây Nhung cũng bắt đầu rút lui, Tây Nhung Vương đã rút lui, bọn hắn cũng phải rút lui.
Bạch Thanh Điểu ngừng công pháp lại.
Ba con Hỏa Phượng Hoàng lại hóa thành gà con, Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam ủ rũ cụp cánh lại, giống như hai quả cầu lông nằm bất động trong đống tuyết.
Tiểu Phượng Nhất thì hưng phấn, hai chân gắp Tiểu Phượng Nhị với Tiểu Phượng Tam, vỗ đôi cánh nhỏ, giống như một con ong mật cần cù bay về phía Bạch Thanh Điểu.
Bạch Thanh Điểu vươn tay tiếp lấy ba con gà con.
Vận chuyển 《 Cửu Hoàng biến 》 bồi dưỡng một lát, sau đó để vào bên trong giỏ.
Sau đó, nàng cuống quít chạy về hướng Giang Li với Nhiếp Song.
Giang Li cũng không có gì đáng lo, mặc dù phun chút máu nhưng không nghiêm trọng lắm.
Nhiếp Song thì kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình, miệng mũi chảy máu, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ hưng phấn.
Hắn nhìn Bạch Thanh Điểu chạy tới.
Ấp úng, mở khóe miệng không ngừng chảy máu ra, nói: “Ta… Ta thành công rồi!”
Sau đó…
Mắt hắn tối sầm lại, ngất đi trong ngực của Giang Li.
Trên chiến trường, mọi người đều thốt lên.
Trên bầu trời.
Tuyết lớn lại bắt đầu rơi xuống, tựa như lông ngỗng.
. . .
Lý Tam Tư đi ra từ trong Thái lĩnh Vấn Thiên phong bí cảnh.
Hắn cầm mộc kiếm, đạo bào rủ xuống, đứng im trước Long Môn.
Nhìn từng bông tuyết trắng xóa bay trên bầu trời, hắn vươn tay, hứng một bông tuyết vào lòng bàn tay, sau một lúc bỗng tan thành nước.
Ban đầu hắn muốn thông qua Long Môn trên đỉnh Bất Chu phong do Chúc Long trấn giữ, đi tới chiến trường Thiên Hàm quan… Thuận tiện nhìn Trúc Lung một chút.
Tuy bọn người Bạch Thanh Điểu, Nhiếp Song có thể qua được Long Môn Bất Chu phong, thế nhưng… Chỉ có Lý Tam Tư hắn là không thể qua.
Thậm chí…
Vừa ra khỏi trung tâm cung điện xiềng xích, bước chân vào phù không đảo.
Bên trong Long Môn Bất Chu phong sẽ lập tức bộc phát ra một khí tức đáng sợ.
Dường như có hai con mắt đen trắng mở ra… Nhìn chằm chằm vào hắn.
Mặc kệ hắn nói cái gì, Chúc Long cũng không đáp lại chút nào, chậm rãi mở mắt ra.
Cuối cùng…
Lý Tam Tư vẫn phải rút lui.
Hắn rất bấc đắc dĩ, rất tuyệt vọng.
Thế nên hắn chỉ có thể ra khỏi Long Môn Vấn Thiên phong.
Mà thời điểm hắn xuất hiện ở Long Môn Vấn Thiên phong, thiên địa bắt đầu biến đổi, linh khí dày đặc bùng nổ trong Long Môn… Phân tán khắp nơi.
Nhưng hắn lại không nhận được.
Cuối cùng, dị tượng trong thiên địa tan biến, hắn đi ra từ trong Long Môn.
Khoảng cách Vấn Thiên phong với Thiên Hàm là rất xa.
Lý Tam Tư thu lại cảm xúc phức tạp, vận chuyển linh khí trong đan điền, vận chuyển bộ pháp chạy đi.
Hắn chính là Thể Tàng cảnh, trong lúc chạy nhanh, ngực hắn không ngừng hô hấp, khiến hắn chạy nhanh không cần nghĩ, không kém hơn tuấn mã chút nào.
Chỉ là…
Nhìn quãng đường xa xôi, hắn lại bi thương.
Chạy trong tuyết lớn càng làm hắn thêm buồn khổ.
. . .
Toàn bộ Bắc Lạc hồ bị sương mù dày đặc bao phủ, linh khí mông lung, hoàn toàn không thể thấy rõ hình ảnh trên đó.
Trên đảo.
Hoa cúc hoa đào nở rộ.
Nghê Ngọc đội nồi đen trên đầu, ngồi xếp bằng dưới đất, nồi đen thì không ngừng hấp thu linh khí.
Nàng cảm thấy hơi buồn chán,lại lấy Tụ Khí đan từ trong một cái túi vải bỏ vào trong miệng.
Ăn như đang ăn kẹo.
Y Nguyệt cũng ngừng tu hành lại, lần linh khí bùng nổ này, khiến tu vi Y Nguyệt tăng lên một khoảng lớn, nhất cử bước vào khí đan đỉnh phong.
Đương nhiên nếu muốn ổn định thực lực thì vẫn cần không ít thời gian.
“Y Nguyệt tỷ, ăn không?”
Nghê Ngọc nhìn Y Nguyệt, lấy một viên Tụ Khí đan từ trong túi, đưa tới.
Y Nguyệt lại khoát tay từ chối.
“Không được.”
Nàng vừa mới đạt đến Khí Đan cảnh đỉnh phong, lại ăn vào một viên Tụ Khí đan, sợ là… Sẽ xảy ra chuyện.
“Khí tức Ngưng tỷ càng ngày càng mạnh… Sợ là sắp luyện xong tạng thứ tư!”
Nghê Ngọc nhai đan dược, trên đầu là một cái nồi đen, giống như một bác gái trong thôn làng đang ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện, chỉ thiếu bắt chéo hai chân nữa thôi.
Y Nguyệt đối với hình tượng này của Nghê Ngọc cũng không nói gì.
“Công tử làm gì trên mặt hồ nhỉ?”
Nghê Ngọc vừa nhai đan dược, vừa tán nhảm.
Công tử vừa bế quan xong, lại bế quan tiếp?
“Ngươi ít ăn đan dược lại…” Y Nguyệt nói.
“Không sao đâu Y Nguyệt tỷ, ta ăn Tụ Khí đan nhiều lắm, tu vi cũng đã sớm tới Khí Đan đỉnh phong, hiện tại xem như đang ăn vặt, cũng đã không còn tác dụng gì.”
Y Nguyệt: “. . .”
Nhìn nồi đen trên đầu Nghê Ngọc, Y Nguyệt bỗng… Rất muốn đánh nàng.
. . .
Mặt hồ được bao trùm bởi Linh khí nồng nặc, không một gợn sóng.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y.
Linh hồn Phật Tăng bị lưỡi đao bạc xuyên qua, mặc dù đau đớn, thế nhưng lại không dám nhúc nhích chút nào.
Bởi vì…
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trên thân tản ra một cỗ áp lực cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù trong cảm nhận của bọn hắn, Lục Phiên vẫn là Ngưng Khí.
Thế nhưng, cỗ áp bách này khiến hắn cảm giác như đang đối mặt với lão quái Kim Đan cảnh!
Càng đáng sợ hơn là…
Lão quái Kim Đan cảnh mi thanh mục tú này, còn đang phong ấn một lão quái Kim Đan cảnh khác!
Đây rốt cục là thế giới quỷ quái gì!
Vốn cho rằng bọn hắn rất may mắn khi tiến vào một thế giới đê võ.
Giờ nhìn lại…
Bọn hắn bị xui xẻo tám đời mới vào thế giới này!
Lục Phiên nhìn lướt qua nam tử tóc vàng đang quỳ với phật tăng đang bị treo trong không khí.
Đây là hai Lưu Lạc giả, Lục Phiên giam giữ linh hồn của bọn hắn, tất nhiên là có chỗ cần dùng.
Cũng giống như một sợi linh thức phân thân của bá chủ vị diện trung võ thế giới, Lục Phiên cũng có thể mượn hai linh hồn này để hấp thu bản nguyên thể giới.
Lưu Lạc giả này mặc dù hơi kém, thế nhưng…
Cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Bởi vì sau lưng mỗi Lưu Lạc giả đều có mỗi thế giới, mỗi một thế giới lại có một nền văn minh.
Hả?
Bỗng nhiên.
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y nhíu mày lại.
Cái nhíu mày này khiến toàn bộ Bắc Lạc hồ dường như nổi sóng, áp lực càng ngày càng mạnh hơn.
Mạnh đến nỗi suýt nữa khiến linh hồn phật tăng sụp đổ.
Nam tử tóc vàng thì ngay cả động đậy cũng không dám.
Lão quái Kim Đan cảnh… Ngưng luyện linh thức, một ý nghĩ là có thể tiêu diệt bọn hắn.
Bọn hắn sao dám động?
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, một tay chống cằm, đôi mắt đăm chiêu.
“A…”
“Tiểu Nhiếp Song làm không tệ.”
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
“Giống như Nhiếp Trường Khanh đã nói, muội tử Bạch Ngọc Kinh ta không thể khi dễ, hài tử Bạch Ngọc Kinh ta… Cũng không được khi dễ.”
Linh áp Kỳ bàn lập tức trôi nổi trước người Lục Phiên.
“Khi dễ hài tử Bạch Ngọc Kinh ta còn muốn chạy…”
“Nghĩ… Sướng quá nhỉ”
Nói xong, hắn lập tức xắn tay áo lên, cầm cờ.
Cầm lên một quân cờ đen, thả vào bàn cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận